Chinh Chiến

Chinh Chiến - Chương 36: Thật sự là cao!





Tỉnh Hà Tây không phải là một tỉnh quá mức giàu có hay là một địa phương đông dân, so với tỉnh Giang Hoài, tỉnh Hà Tây còn kém rất xa. Nhưng tỉnh Hà Tây có cái quận Thế Tây, mà quận Thế Tây được xếp vào hàng thế gia thứ mười tám trong toàn bộ nước Đại Nam. Nổi tiếng nhất, không ai khác ngoài Nguyễn gia Tương Thành.


Ở trong số các thế gia ở Thế Tây, Nguyễn gia là một gia tộc đặc thù nhất. Dựa theo nội tình, gia tộc này quật khởi chưa được trăm năm, không thể nào so với Trịnh Văn gia, Lưu gia, thậm chí là Thôi gia. Trịnh Văn gia cùng Lưu gia đều nổi danh khắp thiên hạ trước khi Đại Nam lập quốc. Mà Nguyễn gia là từ lúc Đại Nam hùng cứ Trung Nguyên mà nhảy vọt, thậm chí tới thời của gia chủ Nguyễn Khiếu mới chính thức bước chân vào thế gia nhất lưu.


Nhưng không thể nghi ngờ, đó là bởi vì Hoàng đế bệ hạ tín nhiệm Nguyễn gia Thế Tây, cho nên dù gia tộc này còn “trẻ tuổi” so với các gia tộc khác, nhưng lại trở thành vọng tộc số một ở Tương Thành, quận Thế Tây, thậm chí là cả tỉnh Hà Tây.


Tỉnh Hà Tây có một trăm bốn mươi thành, khi đến thời gian Kinh Võ Viện tổ chức tuyển sinh, mỗi thành trong một trăm bốn mươi thành này đều tuyển ra một thanh niên tài giỏi nhất tham gia cuộc thi, vô luận là thành lớn hay nhỏ, thì đều chỉ có một danh ngạch. Ở hai lần tổ chức cuộc thi của Kinh Võ Viện trước đây, thí sinh đại diện Tương Thành tham gia cuộc kia nọ đều xuất phát từ Nguyễn gia. Người được chọn vào sáu năm trước là Tiểu Tướng thành Gia Trang Nguyễn Văn Dũng. Ba năm trước, Nguyễn Phục đại diện tham gia. Nghe nói Nguyễn Phục hắn là tài năng kiệt xuất, tiềm lực mạnh hơn cả Nguyễn Văn Dũng, vào lần tham gia đó hắn đỗ vào với thứ hạng trước ba mươi, chưa kể còn có tin tức rằng mỗi cuộc thi khảo hạch ở Kinh Võ Viện thì hắn đều xếp thứ ba.


Cái thành tích này đủ để Nguyễn gia kiêu ngạo rồi.


Phải biết khi mỗi một khóa đệ tử của Kinh Võ Viện tốt nghiệp, xếp hạng trong từ ba về trước đều sẽ bị Binh Bộ trực tiếp dẫn đi. Cho dù bị đối xử tệ bạc, cũng sẽ được phong làm Tiểu Tướng Ngũ Phẩm.


Kinh Võ Viện chiêu sinh thường hô lên khẩu hiệu không màng xuất thân dòng dõi, chỉ cần có tài học thì cũng có thể báo danh để tham dự thi tuyển. Nhưng điều này cũng chỉ là khẩu hiệu mà thôi, những người… xuất thân nghèo hèn không thể có cơ hội trở thành thí sinh. Mỗi một thành chỉ chọn một thí sinh, thiên hạ Đại Nam có hai mươi bốn tỉnh, mấy ngàn tòa thành trì, Kinh Võ Viện chỉ lấy ba trăm người. Hơn mười người thì chỉ có một suất, vậy làm sao có thể đến phiên những người xuất thân thấp hèn?


Mỗi thành chỉ tuyển một người mà muốn công bằng sao?


Cho đến bây giờ, công bằng cũng đều được tuyên dương ra ngoài.


Bất quá nghe nói bởi vì chuyện này mà Chu viện trưởng của Kinh Võ Viện cùng Hoàng đế Đại Nam bệ hạ từng có một lần cãi vã rất kịch liệt. Ý của Chu viện trưởng là đã định ra chế độ một thành có một thí sinh, thì thí sinh xuất thân thế gia và thí sinh xuất thân nghèo hèn phải có tỉ lệ năm – năm. Phải là một nửa con cháu thế gia và một nữa đệ tử hàn môn.


Lúc ấy Hoàng đế cười nói:


- Mặc kệ xuất thân của thí sinh như thế nào thì ngươi cũng đã nhận được nhiều học sinh ưu tú đến nỗi đếm không hết, chẳng lẽ còn chưa đủ? Xuất thân nghèo hèn cũng tốt, xuất thân thế gia cũng được. Tuyển thí sinh đều tuyển chọn thế hệ ưu tú, trong đó lại chọn ra những người xuất sắc vào Kinh Võ Viện. Cho dù tất cả thí sinh đều xuất thân thế gia, chẳng lẽ đệ tử xuất sắc trong Kinh Võ Viện lại ít đi?


Nghe Hoàng đế nói lời này, Chu viện trưởng phất tay áo, lạnh lùng nói ra năm chữ:


- Bị thịnh vượng che mắt.


Sau đó không để ý đến Hoàng đế, trực tiếp bỏ đi.


Ban đầu nghe được lời này, Hoàng đế bệ hạ rất phẫn nộ, nhưng sau khi suy nghĩ nửa giờ thì bừng tỉnh. Hắn lập tức hạ chỉ sửa lại quy củ xét tuyển thí sinh của Kinh Võ Viện, từ đó mỗi thành gia tăng thêm một người. Người này phải là quân nhân ưu tú, không chỉ là binh lính ở các quận, mà còn là biên quân ở các thành biên giới, chỉ cần báo lên Binh Bộ thì có thể tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện. Tuy nhiên số lượng của các thành phải tương đương nhau, chức quan của thí sinh xuất thân từ trong quân không được vượt qua Giáo Úy.


Bởi như vậy, cơ hội bỗng trở nên nổi tiếng của đệ tử hàn môn mới trở thành thật sự.


Khi trở lại Thanh Loan Sơn, Chu viện trưởng nghe được chiếu chỉ của Hoàng đế, lập tức cười cười, lẩm bẩm:


- May mắn còn không có hồ đồ cực điểm.


Toàn bộ triều đình của Đại Nam, chỉ có hai người dám chỉ trích sai lầm của Hoàng đế một cách trực tiếp như vậy. Thứ nhất là nguyên lão tam triều, Thượng Thư Lễ Bộ Hoài Thu, người còn lại dĩ nhiên chính là Kinh Võ Viện Chu Xuân Thu.


Thế nhưng Hoài Thu chỉ trích sai lầm của Hoàng đế chỉ ở giới hạn lễ chế cùng học vấn.


Hoài Thu là lão sư của Hoàng đế, năm đó ở Thái miếu không ít lần đánh bàn tay của Hoàng đế.


Chu Xuân Thu tuy rằng không bằng Hoài Thu, nhưng hắn dám đập chén trà của Hoàng đế.


Có một lần Hoàng đế đã từng mở chuyện vui:



- Kinh Võ Viện là nơi tuyển chọn nhân tài của Đại Nam, là nơi không thể thiếu của Đại Nam. Nhưng Kinh Võ Viện lại không phải của Trẫm, mà là của Chu Xuân Thu đấy.


Trương Thế Nhân lưu vong đến Đại Nam đúng vào lúc Hoàng đế ra chiếu chỉ kia.


Vậy nhưng con cháu thế gia cùng với những thí sinh xuất thân từ quân đội có quan hệ đối địch, thù hận. Nguyên nhân rất đơn giản, nếu không có những thí sinh của quân đội, như vậy tỉ lệ đậu của họ cao hơn rồi. Ban đầu là từ mấy nghìn người tuyển ra ba trăm người, mà giờ đây, là từ vạn người chọn ra ba trăm người. Tự nhiên bị những người… xuất thân thấp hèn, chỉ một lũ tạp binh đoạt đi một nửa danh ngạch, bọn họ làm sao có thể không tức giận?


Nguyễn Duyên càng tức giận, bởi vì vào lần này, Tổng đốc tỉnh Hà Tây Dương Tu Thần lại đề cử tên ngu ngốc của Thôi gia. Điều này làm sao để cho một người ngạo mạn như hắn có thể tiếp nhận?


Hai lần trước đều là nhân tài từ Nguyễn gia của hắn được đề cử. Nguyễn Văn Dũng chỉ là một tên con thứ không nhập lưu mà thôi, thế mà bài danh lúc tốt nghiệp của hắn có thể đi vào trong hạng năm của Kinh Võ Viện. Nguyễn Phục là cháu đích tôn của con trai trưởng Nguyễn gia, hắn lại càng làm vẻ vang thêm nữa, hiện tại khi sắp tốt nghiệp, hắn tiến vào trước ba cũng không thành vấn đề.


Nguyễn Duyên cũng là con trai trưởng của dòng chính Nguyễn gia, luận thân phận thì cao hơn Nguyễn Văn Dũng rất nhiều. Chỉ cần hắn ở Nguyễn gia, cho dù Nguyễn Văn Dũng đang có quan chức Ngũ Phẩm, cho dù Nguyễn Văn Dũng là chú của hắn, thì khi thấy hắn, Nguyễn Văn Dũng phải nhường đường, tiến lên vấn an.


Dựa vào cái gì mà một người dòng thứ có thể? Mà ta không thể?


Đây là lý do khiến Nguyễn Duyên giận dữ, thậm chí còn tức giận hơn cả việc biết được Thôi Thương Lượng trở thành thí sinh của Kinh Võ Viện.


Trong mảnh rừng rậm này, hắn biết chỉ cần mình lộ ra một tia ý nghĩ, những tên nịnh hót ở bên cạnh hắn nhất định sẽ đi làm theo ý hắn. Nếu Thôi Thương Lượng tàn phế, thì trong Tương Thành có ai có thể thích hợp làm thí sinh của Kinh Võ Viện hơn hắn?


Chỉ đánh tàn phế một người mà thôi, dù cho người đó xuất thân từ thế gia, cũng không có gì lớn cả… Cha hắn mang họ Nguyễn mà!








Vào lúc Trương Thế Nhân tìm được Thôi Thương Lượng, người này đang rửa mặt ở một dòng suối nhỏ dưới chân núi. Những kẻ xuất thân thế gia coi trọng nhất là thể diện, theo một cách lý giải khác, cái khuôn mặt như cái mông kia phải sạch sẽ hơn cái mông nhiều lần. Thôi Thương Lượng đang ra sức rửa sạch, nếu như Trương Thế Nhân không tiến lên ngăn cản, có lẽ hắn sẽ rửa đến mức cái mặt bị bong da chảy máu cũng nên.


Trương Thế Nhân biết Thôi Thương Lượng rửa mặt không phải vì mặt bẩn, mà là vì mặt bị nóng.


Sau khi hắn kín đáo đưa cho mỗi tôi tớ của Thôi Thương Lượng một khối bạc vụn, thì tiến tới bên người Thôi Thương Lượng mà ngồi xổm xuống:


- Thôi huynh… Đừng cố gắng rửa sạch nữa, nếu không sẽ ra máu rồi.


Thôi Thương Lượng quay đầu nhìn lại thì nhận ra Trương Thế Nhân, sau khi kinh ngạc một thoáng thì lập tức nói đầy ảo não:


- Ta không có mặt mũi về Tương Thành, phải rửa cho đến khi ra máu mới được, ra máu thì sẽ không người nhận ra ta. Thật không biết vì sao nghe xong cái ý tưởng khốn khiếp kia của ngươi thì ta lại làm ra chuyện tình nhục nhã như vậy! Ai… Làm sao còn dám gặp người quen!


Trương Thế Nhân mỉm cười, nói:


- Thôi huynh, ngươi không cần phải lo lắng. Lai lịch của các cô gái kia ta đều hiểu rõ, các nàng không có ý định đi vào thành Tương Thành. Hơn nữa vào lúc đó cũng chỉ có mấy người tôi tớ của ngươi, chẳng lẽ bọn chúng còn dám nói ra việc này?


- Những cô gái kia không vào Tương Thành?


Thôi Thương Lượng khẽ giật mình, cũng không biết là đang mừng rỡ hay đang tiếc nuối:


- Làm sao ngươi biết?


- Bọn họ đang vội vã tiến về Thanh Long, hơn nữa ngươi suy nghĩ một chút, ở nơi vắng vẻ thế này mà họ còn làm cho nhiều người chú ý, nếu như tiến vào Tương Thành thì sẽ khó tránh khỏi việc gây ra oanh động. Nếu lại bị những quan lại quyền quý kia quấn lên, muốn thoát thân thì cũng khó khăn. Cho nên tối nay bọn họ nghỉ ngơi ở nơi này, đến ngọn núi bên cạnh mà mua những đồ dùng cần thiết, sáng sớm ngày mai sẽ lên đường, đi qua Tương Thành chứ không vào đó.



- Vậy thì tốt rồi.


Thôi Thương Lượng ngượng ngùng cười cười:


- Nhưng mà những người cùng trường với ta cũng thấy được. Vừa rồi ta chạy ra thì không thấy bọn họ chờ ta, hiển nhiên là bởi vì ta làm ra cái chuyện xấu xa nên không tha thứ, xấu hổ vì làm bạn với ta nên bỏ về trước.


Trong lòng Trương Thế Nhân tự nhủ: “Mấy cái bạn tốt của ngươi đang ở trong rừng thương nghị xem có nên cắt đứt tứ chi của ngươi không kìa, tất nhiên vì thế mà bọn họ không có thời gian để ý tới ngươi”.


- Mới vừa rồi ta thấy bọn họ đi vào trong núi rồi, nói không chừng là đang tìm nơi dừng chân.


Trương Thế Nhân an ủi:


- Ta dám đánh cược, không lâu nữa thì bọn họ sẽ trở về tìm ngươi. Nếu thật sự là huynh đệ tốt thì làm sao có thể chỉ bởi vì… chuyện này mà xa lánh ngươi?


- Cũng đúng…


Thôi Thương Lượng cảm khái:


- Bọn hắn đều thật tâm thật ý với ta, cũng là những người có thể giao tính mạng cho nhau.


Trong nội tâm, Trương Thế Nhân mắng: “Ngu xuẩn, còn giao tình quá mệnh nữa chứ, hiện tại người ta đang định làm cho ngươi bỏ mạng”.


Ngay lúc hai người đang nói tới đây thì Nguyễn công tử Nguyễn Duyên với một thân áo trắng, dáng người thon dài, mặt như ngọc, phong lưu phóng khoáng mang theo mấy người khác đi tới nên này một cách thản nhiên. Khoảng cách còn xa, nhưng tên Nguyễn Duyên kia đã cao giọng nói:


- Thương Lượng, ngươi đi đâu vậy? Vừa rồi mấy người chúng ta đi vào đạo quán ở lưng chừng núi cúng tiền nhan đèn. Chúng ta định ở đó tối nay, thế nhưng đợi mãi mà không thấy ngươi tới. Chúng ta đành phải xuống núi đi tìm, ngược lại ngươi hăng hái đứng ở nơi này mà quan sát cảnh đẹp!


Thôi Thương Lượng thấp giọng nói với Trương Thế Nhân:


- Quả nhiên ngươi đã nói đúng, đây mới thật sự là hảo huynh đệ.


Trương Thế Nhân đứng lên cùng hắn, chậm rãi đi về phía bọn người Nguyễn Duyên. Mặc dù y phục trên người hắn có kiểu dáng thư sinh, nhưng cũng không phải nhung lụa. Cho nên cùng so với phong độ nhẹ nhàng của Nguyễn công tử, thì lại thấy nghèo hèn rất nhiều. Chỉ là diện mạo của hắn thanh tú, mặc dù không phải tuấn mỹ, nhưng cũng là một khuôn mặt làm cho người đối diện không chán ghét.


Từ nhỏ Nguyễn Duyên đã có bản lĩnh đã gặp qua là không thể quên, cho nên hắn biết ngay người thiếu niên bên cạnh Thôi Thương Lượng là kẻ nhà quê đứng tiểu ở dốc núi kia. Lúc này nhìn thấy thiếu niên đó đứng chung với Thôi Thương Lượng thì không khỏi giật mình, nhưng nghĩ lại thì cho rằng có lẽ người này là người quen cũ của Thôi Thương Lượng, bằng không thì là sao sẽ quen thuộc như vậy? Phải biết ở Tương Thành, Thôi Thương Lượng là dị loại, nếu không cùng kết bạn ăn chơi với đám công tử thế gia, thì chính là thường lui tới cùng với đám học sinh nghèo khổ.


Câu nói đầu tiên ngu nhất của kẻ ngu này là: “Anh hùng phải có nhiệm vụ giết chó”. Lúc nghe câu nói này, bọn người Nguyễn Duyên cười đến mức chút nữa thì sái cả quai hàm.


- Vị này chính là?


Nguyễn Duyên chắp tay với Trương Thế Nhân coi như chào, tuy không nhìn thấy cái biểu lộ xa lánh nào trên mặt hắn, nhưng cái ánh mắt không hề che giấu khinh miệt kia lại khiến người khó chịu. Trương Thế Nhân vốn không ưa họ Nguyễn, giờ nhìn thấy bộ dạng cao cao tại thượng này của Nguyễn Duyên thì nội tâm càng cảm thấy chán ghét.


Người xuất thân thế gia đều có bộ dạng này, rõ ràng xem thường những người có xuất thân không bằng họ, thế mà để tỏ rõ lễ nghi và khí độ của mình, mặc dù đối mặt với những người buôn bán nhỏ, thì lúc nào cũng làm bộ khách khí mà chào hỏi.


Cách làm như vậy càng khiến Trương Thế Nhân muốn nôn mửa.


- Tại hạ họ Thương, từ thành biên giới Gia Trang đến, là một người buôn bán nhỏ.


Nói đến diễn kịch, đương nhiên Trương Thế Nhân sẽ không thua người khác. Hắn ôm quyền đáp lễ, hơn nữa khom người xuống. Biểu lộ trên mặt hắn đều là khiêm tốn, thậm chí trong ánh mắt có đầy sợ hãi. Cảm giác này, thật giống như chính hắn cũng cảm thấy bản thân mình thấp hơn người ta.


- Ta nghe nói ở bên trong thành Gia Trang đều là người làm ăn lớn.


Nguyễn Duyên cười một cái, nói:


- Nghe nói buôn gấm từ Tứ Xuyên đến thành Gia Trang thì có thể bán được với giá gấp đôi? Vậy cũng không phải số ít rồi, đi một chuyến có thể đạt được lợi nhuận đến năm trăm đồng bạc hay không? Nhìn khí độ của Thương công tử như vậy, có lẽ thu nhập hằng năm cũng lên đến mười kim tệ, mặc dù ở Tương Thành, thu nhập một năm mười kim cũng là gia đình giàu có rồi.


Trương Thế Nhân cười làm lành, nói:


- Không không, đừng như vậy… Chớ gọi ta là công tử, trên người của ta không có công danh.


- Ha ha.


Nguyễn Duyên cười cười nói:


- Bản thân ngươi rất là thức thời, thú vị.


Mặc dù Đại Nam không có phân chia đẳng cấp cho dân chúng, nhưng từ xưa đến nay, người buôn bán luôn bị xem thường, sĩ nông công thương – địa vị của thương nhân luôn là thấp nhất. Chính là những người nông dân không có cơm ăn gặp thương nhân ở trên đường hẹp, thì cũng có thể ngẩng đầu mà đợi đối phương nhường đường.


Trương Thế Nhân cười vài tiếng, sau đó thận trọng nói ra:


- Ta cùng với Thôi công tử vừa quen đã thân, mới vừa rồi còn muốn mời hắn uống rượu một chỗ. Vừa nãy lại săn được vài món ăn dân dã, nếu như mấy vị công tử không chê, có thể cùng nhau uống một chén chứ?


Tên đàn ông thấp bé nọ mắng:


- Nơi nào có thời gian rảnh rỗi uống rượu cùng ngươi, ngươi định làm cái gì thì đi làm cái đó đi! Thương Lượng, chúng ta đã đặt một bàn tiệc lớn tại đạo quán, chúng ta đi thôi.


Thôi Thương Lượng khổ sở nhìn về phía Trương Thế Nhân, đang định nói xin lỗi hắn thì chợt nghe Nguyễn Duyên cười nói:


- Đồ ăn trên đạo quán có thể ăn thường xuyên, nhưng món ăn dân dã của người bạn Thương huynh lại không thể. Lưu Tuấn Tú, ngươi sao lại tục khí như vậy. Huynh đệ Thương huynh đã có lòng tốt mời, ngươi từ chối thì chẳng phải là làm cho lòng Thương huynh lạnh giá đi sao?


Hắn ôm quyền với Trương Thế Nhân, giọng điệu ôn hòa, khách khí nói:


- Cung kính không bằng tuân mệnh, đêm nay quấy rầy huynh đệ rồi.


Thái độ trước - sau của hắn thay đổi cực nhanh, thế mà lại làm cho người xung quanh kính nể. Trong nội tâm Trương Thế Nhân cười lạnh một tiếng, trên mặt là một bộ không thể vui mừng hơn được:


- Mau mời, mau mời, người hầu của ta có lẽ đã chuẩn bị xong món ăn dân dã, đêm nay đích thân ta động thủ nướng thịt cho khách quý… May mắn trong xe còn có mấy bình rượu ngon.


Nguyễn Duyên lại khách khí vài câu, nhân lúc Trương Thế Nhân xoay người mà hạ giọng nói với Lưu Tuấn Tú:


- Gặp phải người chịu tiếng xấu thay lại suýt nữa bị ngươi đuổi đi, cái việc lợi như thế này lại không nhặt… Đần!


Lưu Tuấn Tú sửng sốt một chút, chợt hiểu ra, không khỏi giơ ngón tay cái lên khen:


- Cao! Thật sự là cao!