Chinh Chiến

Chinh Chiến - Chương 34: Thử xem?





Hai ngày nay Trương Thế Nhân trôi qua có chút mơ hồ, chuyện cần làm mỗi ngày của hắn ngoại trừ chạy theo xe ngựa qua hai mươi, ba mươi dặm thì cũng không có việc khác để làm. Hành động này của hắn nhìn như có chút ngu ngốc, bởi vậy từ lúc hắn bắt đầu hành động này, các cô nương Hải Dương Quán đều bắt đầu cười giỡn, thậm chí càng về sau đã trở thành hoạt động giải trí của các nàng.


Trương Thế Nhân chạy theo sau xe ngựa, không ít tiểu mỹ nhân ở bảy chiếc xe ngựa của Hải Dương Quán ở phía trước ló đầu ra khỏi cửa xe, quơ quơ chiếc khăn xinh đẹp trên tay mà ngoắc Trương Thế Nhân.


- Tiểu Thế Nhân, đuổi theo tỷ tỷ, tỷ tỷ cho ăn kẹo đường.


- Tiểu Thế Nhân, đừng để ý đến nàng, đuổi theo xe ngựa của tỷ tỷ, lên xe cùng tâm sự với tỷ tỷ.


- Tiểu Thế Nhân, trên xe tỷ tỷ có điều thú vị, đuổi theo mà leo lên chơi với tỷ tỷ.


Trương Thế Nhân nghe những lời này thì cứ như người ngu ngốc đang chạy bộ, cũng không tăng tốc đuổi theo, mà luôn giữ một khoảng cách không xa không gần. Khoảng cách vừa đủ để hắn có thể nhìn thấy rõ những bộ dáng xinh đẹp của những cô nương kia, nếu như thấy có người ngoắc hắn, hắn cũng sẽ giả vờ chất phác, đàng hoàng làm ra vài động tác đáp lại, luôn làm cho các cô nương cười tươi, tiếng cười như chuông bạc.


Các nàng cho rằng hắn không hiểu phong tình, lại nào biết đâu rằng người nào đó vẫn nhìn các bộ ngực đang rung động vì xe ngựa đang chạy, nào biết đâu người nào đó hận không thể nhìn thật rõ.


Thực tế hắn ưa thích một cô nương trong Hải Dương Quán có tên Tàn Thu, thích nhìn xem nàng ngại ngùng. Mỗi lần các cô nương khác ngoắc đùa hắn, nàng chỉ mím môi cười cười.


Nàng không phải là người xinh đẹp nhất, không phải yên lặng nhất, nhưng mà đối với hắn, so với những cô nương còn lại, nàng là người bắt mắt nhất. Đương nhiên, sở dĩ Trương Thế Nhân chú ý đến nàng là bởi vì bộ ngực của nàng có kích cỡ lớn nhất. Ngày bình thường không thấy cô nương này xuống xe lần nào, trừ khi là gặp phải hồ nước hoặc con sông nhỏ ở ven đường, nếu không có thể nàng ngồi cả ngày trên xe mà không biết chán. Vì lẽ ấy nên Trương Thế Nhân mới biết nàng là một người con gái thích nước vô cùng.


Nữ tử vốn là được làm từ nước, lại ưa thích nước, tính tình của nàng chắc chắn dịu dàng. Trương Thế Nhân đã từng kết luận theo cái kiểu nói khoác không biết ngượng như thế, làm cho Đại Khuyển đang đánh xe cũng không khỏi khịt mũi coi thường, còn Mộc Tiểu Yêu thì hừ lạnh.


Trương Thế Nhân tìm chuyện vui của Trương Thế Nhân, các cô nương tìm việc vui của các cô nương. Dọc theo con đường này chú định không thú vị, có thể có chút chuyện vui cũng tốt.


Từ sau lần gặp năm trăm nhân mã của Tinh Bộ Doanh Hữu Kiêu Vệ, rốt cuộc mười ngày nay không gặp bất cứ sự tình nguy cơ nào. Nếu như nói đến việc gì kích thích, thì có thể xét đến đêm hôm trước, khi bảy con sói Tây Bắc có ý định tập kích nơi dựng trại. Ngay từ đầu, những con sói hoang e ngại đống lửa, về sau lá gan lớn hơn, tiến về trước mà lục lọi. Thật khó khăn tiến về phía trước thì bị hù chạy bởi một tiếng hét to của Đại Khuyển.


Trương Thế Nhân cùng Mộc Tiểu Yêu không thấy Đại Khuyển có gì sai lầm, nhưng mà các cô nương ở Hải Dương Quán lại càng hoảng sợ. Các nàng là đầu tiên biết được có người gào thét lại khó nghe hơn tiếng sói tru. Thế nhưng sau tiếng hét kinh hãi thế tục của hắn, thái độ của các cô nương đối với một người có tướng mạo tầm thường mà vô sỉ như hắn đã thay đổi rất nhiều.


Có người khen rằng có Đại Khuyển thì ngủ đều yên tâm, so với nuôi một con chó ngao còn có hiệu quả hơn. Sau khi Đại Khuyển biết cái lời khen này thì suýt nữa cởi quần tiểu nha đầu không hiểu chuyện kia mà đánh, nếu không phải Trương Thế Nhân ngăn cản thì có lẽ tên này đã gây ra nhiễu loạn. Đương nhiên Trương Thế Nhân cũng là có ý tốt, hắn một mực nói việc cởi quần đánh đòn này nên để cho hắn làm. Đại Khuyển bị hắn ngăn cản đến lúc bình tĩnh lại, lúc ấy Đại Khuyển bảo Trương Thế Nhân làm đi thì Trương Thế Nhân lại không có chút gan dạ.


Mộc Tiểu Yên uốn éo cái eo hại nước hại dân của nàng, còn ra sức khiêu khích, vểnh lên cặp mông, nhìn Trương Thế Nhân mà nói:


- Nếu ngươi thật sự có lá gan ấy thì có thể luyện tập với Tiểu Yêu tỷ để tìm chút dũng khí. Không có sao đâu, Tiểu Yêu tỷ đảm bảo rằng sẽ tùy ngươi và không lên tiếng.


Nếu như Trương Thế Nhân không phải ở chung cùng Mộc Tiểu Yêu mười lăm năm, không biết yêu nữ này lợi hại, nói không chừng khi thấy cái mông tròn trịa kia ngạo nghễ ưỡn lên thì đã nhất thời xông tới. Chính vì hắn hiểu rõ, cho nên hắn cũng tránh được một lần tai họa.


Mộc Tiểu Yêu đợi một lát lại không thấy Trương Thế Nhân dũng cảm xông lên, nàng nói:


- Không thú vị.


Rồi nàng quay đầu tiến vào trong xe ngựa mà ngủ. Vẫn cứ không quan tâm bản thân đang lộ ra hai cặp chân dài trắng bóc, để cho cặp mắt gian tà của Trương Thế Nhân được lợi.


Khi đến ngày thứ ba mươi sáu từ lúc rời khỏi thành Gia Trang, đoàn xe đến ngọn núi ranh giới giữa tỉnh Sơn Đông và tỉnh Hà Tây. Luận quy mô lớn nhỏ, núi này liền xếp hạng hai mươi cũng không vào được, nhưng thắng ở chỗ hiểm yếu mà kỳ vĩ. Thế nên không thiếu văn nhân, thi sĩ tới đây tham quan, đồng thời họ cũng lưu lại bút tích của mình trên tòa đạo quán ở sườn núi.


Ngọn núi Mộ Sơn này có một nửa ở Sơn Đông, một nửa ở Hà Tây, là do hai địa phương cùng chung quản lý, nhưng nói trắng ra là cả hai địa phương đều lười đi quản. Nếu không phải các tỉnh của Đại Nam được phân chia cực kỳ nghiêm khắc, thậm chí Tổng đốc Viên Sùng Vũ của tỉnh Sơn Đông đã đưa phía bên này núi cho tỉnh Hà Tây rồi.


Tỉnh Hà Tây tốt xấu gì thì cũng xây dựng một cái nha môn nho nhỏ ở dưới chân núi, ở bên Sơn Đông thì liền cái người quản lý cũng không tới. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì… ngọn núi này cùng Tương Thành của tỉnh Hà Tây cũng không xa xôi gì mấy.


Địa phương nổi danh nhất của tỉnh Hà Tây chính là Tương Thành, không chỉ phủ Tổng đốc ở đây, mà có bốn, năm phần mười thế gia, nhà giàu đều ở trong Tương Thành. Hơn nữa Tương Thành vẫn là do quận Thế Tây cai quản.



Nguyễn gia xuất phát từ Thanh Long, nhưng sau này lại chuyển về sống ở ngay Tương Thành, dần dần trừ những người già cả còn nhớ đến Nguyễn gia Thanh Long, còn lại, đều nói Nguyễn gia Thế Tây.


Từ khi gia chủ đời trước của Nguyễn gia là Nguyễn Khiếu được tiên đế phong là Quốc Công, Nguyễn gia tại quận Thế Tây có địa vị mà không có người nào có thể sánh bằng. Chính bản thân Tổng đốc Dương Tu Thần của tỉnh Hà Tây khi thấy lão thái gia của Nguyễn gia thì cũng phải tôn kính gọi một tiếng “Thế bá”. Phải biết Dương Tu Thần cùng với Hoàng tộc Đại Nam có điểm dính líu, tổ tiên lúc xưa của Dương Tu Thần là một trong những công thần của Thái tổ Hoàng đế Đại Nam, luận bối phận thì chính là em họ của Thái tổ. Tuy vậy, đến đời của hắn thì chẳng còn liên hệ máu mủ gì rồi.


Tổ tiên Dương Tu Thần bởi vì công lao năm đó mà được phong làm Quận Vương, bất quá không phải được thừa kế từ đời này sang đời khác. Sau ba năm thì mọi thứ cũng tàn lụi, cho đến đời này, Dương Tu Thần xông lên chức quan Tổng đốc, đó đã là chức quan lớn nhất mà gia tộc bọn họ đạt được trong sáu mươi năm qua.


Khoảng cách từ ngọn núi Mộ Sơn đến Tương Thành có chiều dài một trăm hai mươi tám dặm, vừa bằng chiều dài nam bắc của tường thành Thanh Long.


Khi còn ít nhất có một canh giờ nữa là đến tối, Lê đại nương hạ lệnh đỗ xe nghỉ ngơi. Bọn tôi tớ, hạ nhân bắt đầu dựng lều vải, tuyển chọn địa phương dựng trại. Những tôi tớ, hạ nhân kia cũng không giống người bình thường, địa phương họ chọn để dựng trại đều là nơi dễ thủ khó công. Vả lại tuy có mười mấy người, nhưng động tác nhanh chóng, dứt khoát, có thể nhìn ra được phần lớn bọn họ xuất thân từ quân nhân.


Mộc Tiểu Yêu ngủ trong xe ngựa, Trương Thế Nhân chẳng muốn dựng lều, Đại Khuyển càng không muốn làm chuyện này. Hai người bọn họ chọn đại một chỗ mà ngủ. Song không biết vì sao, thời gian gần đây Trương Thế Nhân thích lách ra lách vào nơi xe ngựa mà Mộc Tiểu Yêu đang ngủ.








Tỉnh Hà Tây tuy chỉ cách tỉnh Sơn Đông một tòa Mộ Sơn, nhưng khí hậu lại tốt hơn nhiều. Và cũng thật hiển nhiên, cảnh sắc tươi đẹp nhất ở Mộ Sơn chính là hai màu, nam sơn cây cối rậm rạp, bắc sơn lại bao trùm bởi băng tuyết.


Tỉnh Hà Tây có nhiều thế gia và nhà giàu, Mộ Sơn lại là một ngọn núi có cảnh sắc đáng xem, cho nên có không ít công tử, tiểu thư xuất thân từ thế gia tới nơi này du ngoạn, thưởng thức khí hậu khác biệt giữa hai bên. Nếu như là nổi hứng đến mức không muốn về nhà thì tòa đạo quán ở giữa sườn núi là một lựa chọn tốt. Sạch sẽ, có phòng tắm nước ấm, có đồ ăn ngon miệng, thu phí cũng bình dân,… có lẽ nó giống một cái khách sạn hơn là một cái đạo quán.


Chính bởi vì du khách nhiều, cho nên đám người Hải Dương Quán oanh oanh yến yến kia xuống xe thì lập tức làm cho nhiều người tò mò mà vây xem, nhất là những người xuất thân từ thế gia với quần là áo lượt. Nguyên một đám trừng lớn hai mắt, đồng tử mở to hết cỡ, có lẽ cho dù trời có sập thì cũng không di chuyển một bước. Nếu không phải Hải Dương Quán có mười cái tôi tớ hung hãn, khí thế đầy đủ, thì không biết sẽ có bao nhiêu dê xồm đã sớm xông tới gần với mưu đồ gì đó mà ai cũng biết.


Dù vậy, vẫn có mấy cái nam nhân trẻ tuổi có gia thế hiển hách cố ý sang đây. Rõ ràng là một đám không có học vấn gì mà lại giả trang ra một bộ nhã nhặn, cộng thêm cái tư thái giả mù sa mưa… Các cô nương Hải Dương Quán như đã tìm thấy việc vui, khoa tay múa chân mà bình phẩm bọn hắn từ đầu đến chân.


Cử động lớn mật như vậy, trái lại làm cho những gã công tử nọ càng thêm không chịu đi.


Sau khi Tiểu Đinh Điểm nhắn lại lời nói của Lê đại nương, bảo các cô nương phải thành thật một chút, bằng không thì bị người trên núi kéo ra hãm hiếp luân phiên mười tám lần thì Lê đại nương cũng mặc kệ. Đến lúc này thì các cô nương mới thu lại tâm tư, trở về trong lều mà nghỉ ngơi.


Không thấy được mỹ nhân, những tên công tử khi cảm thấy vô vị và buồn chán.


Cũng đúng vào lúc này, bọn người vẫn còn lưu luyến mới phát hiện có một chiếc xe ngựa đơn độc cách nơi dựng trại của đám người Hải Dương Quán không xa. Ngồi ở trên xe là một người đàn ông mặc chiếc áo da cũ kĩ, lộ ra vẻ quê mùa, nhìn thế này cũng không thấy lão ta giống người tốt.


Diện mạo gã nam nhân này hèn mọn, bỉ ổi thì cũng thôi, họ không quá để tâm, bởi vì ít nhất lão ta cũng ngồi đàng hoàng ở trên chiếc xe ngựa. Nhưng để cho đám công tử bọn họ không thể tha thứ được, đó là có một thiếu niên mặc trường bào bằng vải thô, tuy mặt mày thanh tú, song cử chỉ của hắn lại bỉ ổi, vô sỉ đến không chịu nổi. Hắn ta vậy mà đứng cách một chiếc xe ngựa kia một chút, cách nơi dựng trại của Hải Dương Quán chỉ có mười thước mà cởi quần đi tiểu.


Bất lịch sự, quá bất lịch sự. Bỉ ổi, quá bỉ ổi rồi. Vô liêm sỉ, vô liêm sỉ đến không còn gì để nói.


Tuy quần áo mà thiếu niên kia đang mặc không phải là cẩm y của quan chức, nhưng cũng là kiểu dáng của thư sinh, rõ ràng hắn ta là một cái hiểu chữ nghĩa đấy, nhưng tại sao có thể làm ra sự tình xấu xa như vậy?


Thế nên, lập tức liền có mấy cái công tử chính nghĩa cảm thấy việc này không thể không quản. Họ không thể để một thiếu niên như vậy ở bên người các cô nương xinh đẹp kia, nếu không, quả thực thật giống như một đóa hoa sen bị ngâm trong cứt trâu vậy.


Vì vậy, ở trong Tương Thành có chút danh tiếng, Thôi công tử không thể nhịn được nữa, mang theo bốn, năm cái tôi tớ bước nhanh tới, trên mặt viết đầy hai chữ hung ác.


Trương Thế Nhân vừa mới kéo quần xuống, còn chưa tiểu xong một nửa, thì nhìn thấy một nhóm người đi tới với khí thế hung hăng. Ngay tức khắc hắn biết chuyện gì xảy ra, hắn không khỏi lắc đầu, cười cười.


Song đang lúc tiểu ra một nửa, cực kỳ sảng khoái, muốn dừng cũng dừng không được.


- Tiểu tặc xấu xa từ đâu tới, tại một vùng núi có cảnh sắc đẹp đẽ thì sao có thể làm ra một hành động mà mọi người khinh thường? Bên kia lại là một đám cô nương xinh đẹp như tiên, ngươi ở chỗ này… Ở chỗ này đi tiểu, quả thực là bất lịch sự! Vô sỉ! Bại hoại!



Thôi công tử đi đến trước mặt Trương Thế Nhân, cách hắn bốn năm bước thì dừng lại, lạnh lùng đánh giá Trương Thế Nhân, thốt ra những lời vừa rồi. Khi hắn nói xong thì Trương Thế Nhân cũng đã tiểu xong.


Trương Thế Nhân vịn cái vật đang run rẩy kia:


- Vị công tử này, chẳng lẽ ngươi không đi tiểu?


Thôi công tử vốn đang tức giận, chứng kiến Trương Thế Nhân không đặt mình vào mắt mà còn run run đồ chơi kia thì sôi máu, khi thấy đồ chơi Trương Thế Nhân đang run lớn hơn của mình thì tức điên lên.


“Rõ ràng là một thiếu niên không quá mười lăm, mười sáu tuổi, sao có thể lớn như vậy? Quả thực là một điểm thiên lý đều không có”.


- Nói chuyện thật thô tục! Cũng không biết ngươi là người sơn dã từ nơi nào đi ra! Cái ngọn Mộ Sơn này há lại là nơi ngươi giương oai? Ngoan ngoãn lăn xa một chút, bổn công tử không muốn gặp lại ngươi! Nếu như không nghe…


Thôi công tử vừa mới nói được nửa câu thì đã bị Trương Thế Nhân cắt đứt:


- Nếu như không nghe, ngươi kêu đám thuộc hạ đánh ta thành đầu heo đúng không? Vị công tử này… Nhìn quần áo ngươi đang mặc thì ngươi không phải là người bình thường , có thể là người có thân thế không tầm thường, hơn nữa là người có tài học trong bụng, chẳng những tướng mạo, mà nhân phẩm cũng là nhất phẩm đấy. Ngươi nho nhã bực này như ngươi, sao có thể làm ra việc sai tùy tùy đánh người?


Lời này lại làm cho Thôi công tử kia khẽ giật mình, trong nội tâm có chút đắc ý.


- Ngươi ngược lại là một cái có kiến thức đấy, đã nhìn ra được bổn công tử không phải tục nhân, vậy ngươi còn chờ cái gì? Chính mình đi xa đi, miễn cho bị đám người này đánh.


Hắn nói chuyện đã khách khí không ít, xem ra lời tâng bốc của Trương Thế Nhân có hiệu quả không nhỏ.


- Xem ra vị công tử này là một người chính nghĩa, ta thật tâm kính nể.


Trương Thế Nhân kéo quần lên, buộc thắt lưng lại, sửa chút quần áo, rồi mới ôm quyền nói:


- Tại hạ là Thương Quốc Hận, từ tỉnh Hà Đông đi du lịch đến nơi này, có thể quen biết cùng công tử là vận may của tại hạ. Xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?


- Thôi Thương Lượng.


- Ai nha, tên gọi của ngài có một chữ Thương, bên trong tên của ta cũng có một chữ Thương, càng là duyên phận!


Trương Thế Nhân xích lại gần, nói:


- Thật sự là khó được, khó được. Vừa rồi công tử phê bình rất đúng, tại hạ thành tâm bái phục. Chỉ là…


Biểu lộ thần thần bí bí lại ấp a ấp úng của hắn làm cho Thôi Thương Lượng giật mình, theo bản năng hỏi:


- Chỉ là cái gì?


Trương Thế Nhân hạ giọng nói:


- Công tử làm người chính nghĩa, không nói cũng thế.


- Ngươi nói đi, nói có một nửa thì thật không được tự nhiên


.


- Ai… Đã công tử muốn biết, vậy ta sẽ nói… Công tử, ngươi suy nghĩ kỹ một chút…


Trương Thế Nhân nhẹ giọng nói:


- Bên kia có một đống tiểu mỹ nhân, ở khoảng cách gần các em gái xinh đẹp như vậy… đi tiểu, chẳng phải là chuyện tình rất thoải mái?


- À? Chuyện này… Rất không ổn!


Thôi Thương Lượng có chút thẹn thùng nói:


- Người đọc sách, sao có thể làm chuyện như thế…


- Thử xem?


Trương Thế Nhân cười hì hì rồi lại cười nói.


- Không được, ta là người đọc sách thánh hiền đấy.


- Thử xem?


- Sao có thể làm ra chuyện vô sỉ như vậy?


- Thử xem?


- Nếu như truyền ra ngoài, Thôi Thương Lượng ta như thế nào có thể gặp người ở Tương Thành?


- Thử xem?


- Ây… Được rồi, thử xem, ngươi nhất định không thể để lộ ra ngoài.


- Yên tâm!


Mặt Thôi Thương Lượng đỏ lên, cắn răng lách mình đến phía sau xe ngựa, vén lên chiếc áo lụa, cởi quần xuống, chuẩn bị tiểu ra mớ nước kích thích nhất từ lúc chào đời đến nay về phía trại của đám người Hải Dương Quán. Cũng không trách hắn đã chịu đi thử, hóa ra vật kia đã cứng.


Trương Thế Nhân mỉm cười, liếc mắt nhìn Đại Khuyển. Đại Khuyển hiểu rõ, gật nhẹ đầu, đột nhiên nhảy xuống xe ngựa, quất một roi vào mông con ngựa. Con ngựa bị đau, chợt xông tới trước.


Đại Khuyển khàn cả giọng hô một tiếng:


- Ây da, không được! Ngựa dở chứng!


Một tiếng hô to của hắn làm cho đám người Hải Dương Quán ở bên kia lập tức nhìn về bên này.


Họ chỉ thấy một tên có diện mạo nhã nhặn đang vịn cái vật cưng cứng của mình, vẻ mặt hèn mọn, bỉ ổi đang hướng về phía này mà…