Chinh Chiến

Chinh Chiến - Chương 158: Muốn ăn cá thì phải bỏ mồi (3)





Không biết vì cái gì, khi tất cả các đệ tử của Kinh Võ Viện nhìn thấy cái tăng nhân có tướng mạo tuấn mỹ kia, trong nội tâm đều run run một cái, đều không tự chủ được sinh ra một tia sợ hãi. Bọn họ hoặc nhiều hoặc ít đều có chút hiểu rõ Phật tông, cũng đều nghe qua thuyết pháp thế giới cực lạc được Phật tông tuyên dương ở tây phương. Nhưng nơi này là Đại Nam, là đế đô Thanh Long, nơi này là thế giới cực lạc của người Đại Nam, không phải thế giới cực lạc của Phật tông.


- Người Phật tông?


Lưu Sảng vô ý thức lui về phía sau một bước, kinh ngạc hỏi một câu, rồi lập tức nắm chặt thanh Hoành Đao trong tay.


Những đệ tử này của Kinh Võ Viện cũng không phải chim non, rất nhanh sau đó bọn họ đã tỉnh táo lại, rồi tụ lại cùng một chỗ. Thậm chí còn có ý thức bảo hộ Mã Lệ Liên ở tận cùng bên trong, đầy đề phòng nhìn người tăng nhân trẻ tuổi và hiền lành kia.


- Cảm ơn chư vị.


Trần Nhai có chút cúi người, nói một câu rất chân thành.


Lưu Sảng không muốn đứng ở phía trước nhất, nhưng thời điểm hắn muốn lui ra sau thì phát hiện những đồng bạn khác đã kết tốt trận thế, nếu hắn mạnh mẽ chen vào mà nói... thì nhất định sẽ làm cho địch nhân tìm được sơ hở.


Lưu Sảng khó giải thích được vì sao có thể gặp được người Phật tông ở ngay bên ngoài đế đô Đại Nam. Dựa theo đạo lý, người Phật tông dù cường thế đến đâu cũng không dám đơn giản đạp vào thổ địa của Đại Nam, huống chi tại đây vẫn là đế đô. Trừ khi người Phật tông không muốn sống nữa, bằng không thì làm sao dám mạo hiểm lớn như vậy?


Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho bản thân mình tỉnh táo một chút.


- Cảm ơn chúng ta? Cảm ơn chúng ta cái gì?


Hắn hỏi.


Trần Nhai đứng thẳng lên, mỉm cười trả lời:


- Cảm ơn các ngươi tới làm cá.


Lưu Sảng không có lập tức hiểu rõ những lời này, đến lúc hắn liếc nhìn về phía Phương Hận Thủy theo bản năng thì hắn mới phản ứng được. Vì thế hắn có chút phẫn nộ, sự phẫn nộ ấy dần dần thay thế sự khủng hoảng trong nội tâm. Mặc dù hắn không tính là một chính nhân quân tử, nhưng cảm giác kiêu ngạo thâm căn cố đế trong con dân Đại Nam lại làm cho hắn ưỡn ngực lên.


- Ai là cá, ngươi chắc chắn chứ?


Hắn hỏi Trần Nhai.


Trần Nhai gật nhẹ đầu, chỉ chỉ tất cả bọn họ, nói:


- Các ngươi đều là cá.


Hắn lại chỉ chỉ về phía Phương Hận Thủy:


- Hắn cũng là người Đại Nam, nhưng bây giờ hắn là một mồi câu.


Sau đó hắn chỉ chỉ cái mũi của chính mình, nhẹ nhàng nói:


- Ta là lưới đánh cá.


Lưu Sảng quay đầu lại liếc nhìn các đồng bạn, nhanh chóng trao đổi ánh mắt thoáng chốc. Sau đó hắn nhìn với phía Trần Nhai lần nữa, nói từng câu từng chữ:


- Ta biết khi ngươi đã dám xuất hiện ở nơi này thì tất nhiên chúng ta phải có một trận chiến. Có lẽ tu vị của ngươi rất cao cho nên không có đem chúng ta để vào mắt, nhưng có một câu ngươi hẳn là cũng đã nghe nói.


- Câu gì?


- Cá chết lưới rách!


Lúc nói xong câu đó, Lưu Sảng nhảy lên thật cao, chém một đao về phía đỉnh đầu Trần Nhai. Chém giết tới rất đột nhiên, không có quá nhiều lời nói với nhau. Âu cũng là bởi vì mỗi người bọn họ cũng biết người Phật tông là địch nhân của Đại Nam. Mà dù cho người này không phải người Phật tông, hắn đã dám xuất hiện ở đế đô Thanh Long thì đã là xúc phạm quốc pháp Đại Nam. Như vậy, là thế bất lưỡng tập.


Đao của Lưu Sảng tới rất nhanh, khi hắn xuất đao trong nháy mắt thì đồng thời hắn hô một câu:



- Mã Lệ Liên, lui về tìm trợ giúp, những người khác yểm hộ nàng!


Khi những câu này kết thúc, đao của hắn cách đỉnh đầu Trần Nhai chưa đủ một tấc.


Sau đó Lưu Sảng chết.


Trần Nhai nhìn như giơ tay lên rất chậm, nhưng lúc ngón tay hắn chỉ hướng cái trán Lưu Sảng, thời điểm đó vẫn nhanh hơn thanh đao của Lưu Sảng. Ngay tức thì, thân thể Lưu Sảng đang ở giữa không trung bỗng nhiên chấn động một chút, đầu của Lưu Sảng chợt ngửa về phía sau một cái, một đạo máu tươi phun ra từ sau đầu hắn. Tên học sinh kiêu ngạo của Kinh Võ Viện này thậm chí không biết địch nhân mình đối diện rốt cuộc là ai thì đã chết ở ngay dưới chân đối phương.


Thân thể hắn nặng nề rơi trên mặt đất, khuấy động lên một mảnh bụi đất.


Lưu Sảng là loại người mà học sinh khác không bao giờ để trong lòng. Nhưng giờ khắc này, khi những học sinh khác nhìn thấy hắn ngã xuống đất và không bao giờ dậy nổi, khi nhìn thấy cái lỗ máu khi trên đầu hắn, tất cả mọi người đỏ ngầu cả mắt.


- Giết!


Một đệ tử giơ thanh Hoành Đao vọt tới, thời điểm cách Trần Nhai còn có mấy bước xa thì chém xuống một cao. Tu vị của hắn tuy không cao, nhưng đã miễn cưỡng có thể thúc dục đao khí. Đao khí phun ra nuốt vào chưa đủ một mét ở bên ngoài lưỡi đao còn phải sắc bén hơn chính cả bản thân cây đao, nhưng lúc đao khí chém vào trên người Trần Nhai thì đều không thể cắt vỡ y phục của tên tăng nhân này. Mà trên thực tế, đây chỉ là ảo giác của mọi người, khi đao khí kia còn ở ngoài cách Trần Nhai một tấc thì đã bị đánh tan.


Trần Nhai mỉm cười chỉ chỉ về phía tên học sinh nọ, sau đó người học sinh đó cũng đã chết.


Dưới cái nhìn của Trần Nhai, những kẻ xông lên này là một đám biết rõ phải chết mà vẫn còn ngu ngốc xông lên. Hắn cảm thấy người của Đại Nam vốn là ngu ngốc như vậy, xét tương đối thì tên nhóc Phương Hận Thủy kia còn phải thông minh hơn bọn họ nhiều. Hắn thích Phương Hận Thủy, thích hắn ta hơn tất cả những người Đại Nam khác. Bởi vì cho tới bây giờ hắn chưa từng ưa thích người Đại Nam, chỉ có hận.


Liên tiếp ba người chết ở dưới Niêm Hoa Chỉ của Trần Nhai. Thân thể của người ngã xuống cuối cùng vẫn còn co quắp.


Mã Lệ Liên đi ra ngoài năm, sáu bước, lúc nàng quay đầu lại thì đã thấy tràng diện máu tanh, nàng sợ hãi kinh hô một tiếng, sau đó chân vấp phải cái gì, thân thể nặng nề té trên mặt đất. Nàng giãy giụa, cố gắng đứng lên, muốn rút đao cùng tiến lên chiến đấu với đồng bạn, nhưng đúng lúc này nàng lại nghe được tiếng gào thét của đồng bạn.


- Đi! Nhanh đi tìm tiên sinh!


Mã Lệ Liên bắt đầu hối hận, nàng hối hận rằng vì sao mình không mang theo pháo hoa dùng để liên lạc?


...


...


Mã Lệ Liên lảo đảo, nghiêng ngả lăn xuống núi, không hề lăn theo sườn dốc. Thân thể của nàng không ngừng va chạm với tảng đá cùng rễ cây, nhưng nàng lại không cảm thấy một điểm đau đớn. Nàng là con gái của Tướng quân Mã Sở Thành, từ nhỏ đã ưa thích quấn quít phụ thân để nghe phụ thân nàng giảng những câu chuyện chém giết nơi chiến trường. Những câu chuyện cuối cùng chỉ là câu chuyện, nàng chưa từng nhìn thấy người chết, cũng chưa từng nhận ra giết người là một chuyện đáng sợ như vậy.


Nàng trơ mắt ếch nhìn đồng bạn của mình liên tiếp chết ở trong tay người tăng nhân trẻ tuổi kia. Lúc ngã xuống, những cái thân ảnh quen thuộc kia là bất lực như vậy.


Nhưng bọn họ cũng không hề sợ hãi.


Bọn họ đã biết mình và người tăng nhân trẻ tuổi kia có tu vị chênh lệch vô cùng lớn, nhưng vì để cho Mã Lệ Liên đào tẩu, bọn họ vẫn lựa chọn lưu lại nhằm ngăn cản địch nhân. Phần lớn bọn họ đều là các công tử xuất thân thế gia, cuộc sống an nhàn sung sướng khiến cho bên trong bọn họ đều có chút ương ngạnh. Nhưng mà vào giờ phút này, không ai trong bọn họ ham sống.


Ngoại trừ Lưu Sảng, người chết trận trước hết là thí sinh xuất thân quân nhân, là vì sự sợ hãi đối với địch nhân của họ là thấp nhất trong số tất cả mọi người. Thân là quân nhân, bọn họ đều có giác ngộ liều chết vì nước.


Hai người chết sau Lưu Sảng đều là quân nhân, hai người bọn họ dùng hình trận hình đường chéo hình thoi che thân hình nhau mà tiến lên, sau đó một người đánh nghi binh, một người đánh lén. Huấn luyện nghiêm chỉnh khiến thực lực của bọn họ được phát huy toàn bộ, nhưng mà vẫn không nhanh bằng ngón tay của Trần Nhai.


Lưu Sảng chết xong, hai người quân nhân đều chết rồi.


Sáu người còn lại ngăn ở trước mặt Trần Nhai.


Sáu người bọn họ hợp thành một cái trận hình vòng tròn, không tiếp tục tấn công tùy tiện, mà dựa lưng vào nhau, chậm rãi di chuyển xuống núi. Song địa thế làm cho trận hình của bọn họ không thể bền chắc, đó là do địa thế nơi đây không phải đất bằng mà là dốc núi. Mặc dù bọn họ bất động, nhưng cũng không có cách nào đảm bảo trận hình tròn ổn định.


Trần Nhai dường như cũng không vội ngăn cản người con gái đang đào tẩu với mục đích báo tin, hắn ngược lại lại có chút hứng thú với y phục trên người của những học sinh kia.


Y phục thống nhất, thanh đao thống nhất.


- Các ngươi không phải là quân nhân, nhưng y phục trên người giống nhau, thanh đao giống nhau, thậm chí bọc hành lý sau lưng đều giống nhau... Mà kiểu dáng y phục của các ngươi lại rất đặc biệt, để cho ta đoán xem...



Trần Nhai vừa chậm rãi đi về phía trước, vừa nhíu mày trầm tư. Sau một lát, khóe miệng của hắn nổi lên một đường cong vui vẻ:


- Ta đã đoán ra rồi, các ngươi đều là đệ tử của Kinh Võ Viện, đúng hay không?


Thời điểm nghe được câu này, trong đầu Phương Hận Thủy “oanh” một tiếng như nổ lên một tiếng sấm. Hắn ngã trên mặt đất, nhìn xem ba bộ thi thể bị đâm thủng đầu với biểu lộ cực kỳ thống khổ. Hắn thật không ngờ người mình hại đều là đệ tử Kinh Võ Viện.


Một loại cảm giác tội lỗi cực lớn và nặng nề bay lên trong lòng hắn, làm hắn không kịp hít thở.


- Áy náy?


Vừa lúc đó, tên lão tăng yêu mị kia không biết lúc nào xuất hiện ở sau lưng hắn. Lão tăng khoanh chân ngồi ở trên tảng đá lớn nhô ra nọ, chỉ chỉ ba cỗ thi thể, nói với Phương Hận Thủy:


- Bất kể như thế nào, từ giờ trở đi ngươi đã là địch nhân của Đại Nam rồi. Vô luận là đi lại trên bất kỳ chỗ nào của Đại Nam, nếu bị người biết ngươi từng bán đứng đệ tử Kinh Võ Viện, như vậy ngươi cũng chỉ có một cái kết cục... Đó là bị người Đại Nam xé thành mảnh nhỏ. Nhanh thu lấy đồ ăn trên người bọn họ, nếu như ngươi hạ thủ được, dùng đao cắt thịt trên đùi và mông của các thi thể. Ngươi biết đường chúng ta đi ra khỏi Đại Nam còn rất xa, vạn nhất không có đồ ăn, đó nhất định là một việc rất thống khổ với ngươi. Đương nhiên... Ngươi không hạ thủ thì cũng phải làm như vậy!


- Ta không làm!


Phương Hận Thủy kêu khóc một câu, sau đó quỳ xuống dưới chân lão tăng, dập đầu:


- Ta van cầu ngươi, van cầu ngươi buông tha cho bọn họ được không? Ta nguyện ý vì ngươi làm trâu làm ngựa, ta thậm chí nguyện ý kính dâng thịt của ta cho ngươi ăn, nhưng ngươi không cần tiếp tục giết người được không? Ta van cầu ngươi...


- Cầu ta để làm gì?


Lão tăng mỉm cười:


- Kẻ giết người không phải là ta.


Lão nhìn Phương Hận Thủy, nói ra với giọng điệu bình thản:


- Là ngươi dẫn bọn họ lên, ngươi là cái mồi câu kia, mà bọn họ đều là cá. Không có ngươi bọn họ sẽ không chết. Cho nên ngươi đã biến mình thành kẻ đầu sỏ tội ác, nghĩ như vậy thì ngươi sẽ cảm thấy tốt hơn. Nếu như ngươi cảm thấy áy náy, ngươi có thể tự sát mà tạ tội. Ngươi xem, cách không xa ngươi là một thanh đao, nó rất sắc bén, nếu như động tác của ngươi khá nhanh, thậm chí khi cắt xẹt qua cổ họng mình, ngươi cũng không hề có cảm giác đau thì liền chết rồi. Đi thử một chút?


Thân thể Phương Hận Thủy run rẩy kịch liệt, cuối cùng hắn cũng không có đi nhặt lên thanh Hoành Đao rơi ở bên cạnh hắn.


...


...


Trần Nhai chậm rãi giơ tay lên, chỉ hướng một đệ tử Kinh Võ Viện. Song vừa lúc đó, nét mặt của hắn bỗng nhiên xuất hiện kinh ngạc.


Bởi vì hắn nhìn thấy người nữ đệ tử đào tẩu lúc trước đã quay lại rồi.


- Mã Lệ Liên, ngươi vì cái gì mà không trốn!


Một đệ tử la lớn, tiếng nói có chút phát run.


Mã Lệ Liên nắm chặt Hoành Đao, y phục trên người nàng rất bẩn, trên mặt nàng còn có mấy vết rạch do nhánh cây kéo rách, nhưng tay cầm đao của nàng không có run rẩy.


- Không thể đi trở về, các ngươi không ngăn được hắn. Nếu ta quay về, hắn có thể đuổi theo ta mà tìm được đám người Viên Thành Sư.


Lúc nói câu này, nét mặt của nàng cực kỳ kiên định. Mấy người đệ tử Kinh Võ Viện còn lại đều sửng sốt một chút, sau đó để trận hình tròn mở ra một cái khe hở:


- Ngươi đến bên trong đi!


- Không!


Mã Lệ Liên cắn môi nói ra:


- Vì ta mà ba đồng bạn chết đi, chúng ta có lẽ cũng sẽ chết, nhưng ta không muốn các ngươi vì ta mà chết. Đã phải chết... chúng ta cùng nhau bảo vệ tôn nghiêm của Đại Nam mà chết!


- Vì Đại Nam mà chết!


Một đệ tử rống lên, tựa hồ không muốn tiếp tục lui về phía sau như vậy. Người này xông lên, bổ một đao về phía Trần Nhai.


Thế nhưng đao này lại bị ngón tay kia dễ dàng ngăn trở.


- Nhìn xem, các ngươi là nhỏ yếu cỡ nào. Ta chỉ dùng một mồi câu sắp hư thối, thế mà câu được bao nhiêu con cá tươi và ngon miệng?


Thời điểm nói xong câu đó, trên trán người đệ tử vừa vọt tới bên cạnh hắn bỗng nhiên nhiều ra một cái lỗ máu. Sau đó thân thể của người này mềm oặt, té xuống, dù cho hắn vẫn còn cầm chặt thanh Hoành Đao trong tay.


Trần Nhai khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi đưa ngón tay nhắm ngay Mã Lệ Liên.


- Ngươi không sợ chết?


Hắn hỏi.


Mã Lệ Liên lắc đầu, trong mắt dường như cũng có thể nhỏ ra máu.


- Vậy thì người chết tiếp theo là ngươi.


Một cỗ kình khí theo ngón tay Trần Nhai phóng ra.


Mắt thấy nó sắp đâm tới cái trán của Mã Lệ Liên, bỗng nhiên một đạo hắc ảnh xuất hiện ở ngay trước mặt Mã Lệ Liên, đạo hắc ảnh này giơ một thanh tàn đao ngắn, nhỏ lên, vừa đúng lúc chặn lại sợi kình khí nọ.


Coong.


Một tiếng giòn giã vang lên, tay cầm đao của đạo hắc ảnh lắc lư một hồi, song người này không có lui về phía sau một bước. Cái chuôi tàn đao rách rưới vậy mà không bị đòn chỉ này đục lỗ.


- Bọn họ không phải cá, cũng không phải mồi câu.


Người xuất hiện trước mặt Mã Lệ Liên cũng mặc một bộ y phục của Kinh Võ Viện như đám bọn họ, cũng còn trẻ tuổi như bọn họ. Hắn chậm rãi đứng thẳng người, nhìn Trần Nhai, gằn từng chữ:


- Bọn họ chỉ là một đám nhóc không may, ta mới là cá mà các ngươi muốn, cũng là mồi câu mà người khác dùng.


- Trương Thế Nhân!


Mã Lệ Liên kinh hô một tiếng, bên trong tiếng nói lộ ra một cỗ vui sướng bất thường.


- Cút!


Trương Thế Nhân không có quay đầu lại, hắn mắng một câu:


- Các ngươi có bao xa thì lăn bao xa, đừng chết ở trước mặt ta!


Sau khi nói xong câu đó, hắn chậm rãi rút một cái pháo hoa tín hiệu mang tới, sau đó kéo nổ.


Lập tức một đoàn khói mù dâng lên, rồi bay lên bầu trời và nổ vang.


Giờ khắc này Trương Thế Nhân rất tức giận.