Sau khi Trương Thế Nhân thức dậy, hắn viết mấy phong thơ giao cho hạ nhân phủ Tán Kim Hầu, để cho bọn họ hỗ trợ đưa ra ngoài. Một phong thơ cho Ngu Khiếu, một phong thơ cho Bùi Sơ Hành. Dù sao hắn đã đáp ứng đi bái phỏng từng người, nhưng mà bởi vì hôn mê mà thất ước, thế nên cũng phải giải thích một chút.
Phong thư thứ ba rất ngắn, chỉ viết một cái địa chỉ, giao cho hạ nhân mang cho Tạ Phù Diêu. Hai lá thư còn lại là giao cho Trương Cuồng và Mạc Tẩy Đao.
Khi đã làm xong, hắn thay đổi một thân quần áo, đi ra khỏi phủ Tán Kim Hầu.
Lúc đi ra khỏi cửa, ánh mắt hắn bị ánh sáng mặt trời chiếu thẳng vào, hắn cảm thấy nhói cho nên nhắm mắt lại, chậm rãi thích ứng một hồi lâu. Sau đó mới mở to hai mắt một lần nữa.
Hai ngày mê man này không có cảm giác gì thoải mái, có lẽ nhiều nếp nhăn trên toàn thân cũng chưa giãn ra.
Thời điểm hắn mới đi tới cửa sân, tiểu nha đầu Ngô Ẩn Ngọc từ phía sau đuổi theo, nàng lắc lắc cái eo đầy mê người, xụ mặt hỏi:
- Ngươi muốn đi đâu?
Trương Thế Nhân cười nói:
- Đi giải sầu.
- Mang ta đi!
Ngô Ẩn Ngọc dùng khẩu khí không cho phép từ chối mà nói.
- Vì sao? Người ta đi gặp toàn là nam nhân.
- Ta mặc kệ ngươi đi gặp người nào, nhưng ngươi phải mang ta theo!
- Lý do?
- Không lý do.
- Gặp người nào đều phải mang ngươi theo?
- Phải!
- Chúng ta muốn đi thanh lâu.
- Ngươi… Vô sỉ…
- Còn đi không?
- Vì cái gì mà không đi!
Ngô Ẩn Ngọc giậm chân, giả bộ rất lạnh nhạt:
- Không phải là thanh lâu ấy ư, ta cũng không phải chưa từng kiến thức qua.
Nàng ưỡn lên bộ ngực đầy đặn, bày tỏ dũng khí của mình.
Đối với loại hành vi này, Trương Thế Nhân tự nhiên rất thích, hắn hung hăng nhìn hai tòa núi đơn giản nhưng có quy mô cao ngất kia, thậm chí còn thè lưỡi liếm môi một cái.
Mặt Ngô Ẩn Ngọc đỏ lên, theo bản năng lui về phía sau mấy bước, hai tay ôm ngực.
- Ngươi… lại nhìn, ta sẽ sai người móc mắt ngươi ra!
- Rất sợ đó.
Trương Thế Nhân nhún vai, quay người đi ra ngoài cửa lớn.
Ngô Ẩn Ngọc nhìn cái bóng lưng vô lại kia, cắn răng, giậm chân một cái rồi đuổi theo.
- Không sợ ta bán ngươi vào thanh lâu?
Trương Thế Nhân vừa đi vừa nói.
Ngô Ẩn Ngọc nhếch miệng:
- Cho dù ngươi có cái lá gan này, chẳng lẽ ngươi bán được sao? Tên nhóc nhà ngươi còn không biết phải không, vài tòa thanh lâu lớn trong thành Thanh Long này đều là của cha ta. Muốn bán ta sao? Ngay lập tức sẽ có người băm ngươi thành thịt nát, sau đó ném xuống sông cho rùa ăn.
- Ồ?
Trương Thế Nhân bị những lời này gợi lên hứng thú:
- Thì ra cha ngươi mới là tú bà lớn nhất thành Thanh Long. Ngươi nói cho ta biết cha ngươi mở cái thanh lâu nào, lần sau ta đi tới đó có phải là sẽ nhận được ưu đãi?
- Đi tìm chết!
Ngô Ẩn Ngọc đá một cước về phía Trương Thế Nhân, Trương Thế Nhân nhảy qua né tránh.
Không đợi Ngô Ẩn Ngọc quơ nắm đấm đuổi theo, Trương Thế Nhân cười một tiếng:
- Khoa tay múa chân.
Ngô Ẩn Ngọc tức giận, dùng sức đuổi theo Trương Thế Nhân.
Làn váy của nàng bị gió hất lên, lộ ra hai cái bắp chân trắng trẻo.
Trương Thế Nhân vừa chạy vừa quay đầu lại cười, thế là nha đầu kia càng không phục nên cố gắng chạy nhanh hơn nữa.
Nàng chạy càng nhanh, Trương Thế Nhân nhìn thấy càng nhiều đồ đạc xinh đẹp.
Tới trước ngay cửa, Trương Thế Nhân bỗng nhiên dừng chân, Ngô Ẩn Ngọc không kịp dừng bước, thoáng cái đâm vào sau lưng hắn.
- Bảo ngươi chạy! Bảo ngươi chạy!
Tiểu nha đầu quơ nắm đấm, không ngừng nện ở sau lưng Trương Thế Nhân, hoàn toàn không có chú ý tới Tán Kim Hầu cùng mập mạp Tửu Sắc Tài đang đứng ở ngoài cửa lớn, tựa hồ muốn đi vào.
- Xin chào Hầu gia.
Trương Thế Nhân chịu đựng những cú đánh ở sau lưng, cúi người thi lễ.
Ngô Nhất Đạo nhẹ nhàng ho khan một tiếng. Đến lúc này Ngô Ẩn Ngọc mới chú ý tới việc cha nàng đã trở về. Mặt nàng đỏ lên, nàng lui qua một bên, giả vờ như thật sự không có chuyện gì phát sinh.
- Tiểu thư thi không tệ.
Tửu Sắc Tài thấy hào khí có chút xấu hổ, cười hì hì mà nói:
- Cuộc thi gồm chín môn: ba môn trung bình, tứ môn khá, một môn ưu tú.
Trương Thế Nhân đếm đầu ngón tay, tính toán:
- Còn một môn nữa đâu này?
Ngô Ẩn Ngọc hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Trương Thế Nhân thấy ánh mắt của nàng mới chợt nhớ tới việc vị Ngô đại tiểu thư này không có tham gia cuộc tỷ thí cuối cùng. Nhưng mà lại nói, việc nàng không tham gia cuộc tỷ thí cuối cùng có lẽ là một lựa chọn sáng suốt.
Hắn cười cười xấu hổ, chỉ vào cái mũi của mình, hỏi:
- Ta đâu này?
Ngô Nhất Đạo lấy khăn tay ra, xoa xoa cái trán rậm rạp mồ hôi của Ngô Ẩn Ngọc, quay đầu lại liếc nhìn Trương Thế Nhân, hừ lạnh, nói:
- Xem ra ngươi phải chuyển ra khỏi tòa nhà này của ta rồi.
- Vì sao vậy?
Trương Thế Nhân hỏi.
Mập mạp Tửu Sắc Tài cười nói:
- Bởi vì giá trị con người hiện tại của ngươi cao, cho nên tiền thuê nhà tăng lên.
- Đến cùng thành tích của ta thế nào đây?
Trương Thế Nhân truy vấn.
Ngô Nhất Đạo dứt khoát không để ý tới hắn, lôi kéo tay Ngô Ẩn Ngọc, nói:
- Tuy rằng ngươi thi không sai, nhưng ta còn phải thương lượng với ngươi cho xong. Buổi sáng hôm nay ta đi gặp Tiêu chân nhân, ta cũng đã nhắc qua. Hắn cũng bảo cho ngươi trở về Nhất Khí Quan mà tĩnh tu. Ta đã sắp xếp xong xe ngựa, sáng sớm mai ngươi liền đi. Nhìn xem muốn cái gì thì mang theo cái đó.
- Đây là thương lượng với ta?
Ngô Ẩn Ngọc biến sắc, tránh khỏi cánh tay của Ngô Nhất Đạo, bước nhanh về phía gian phòng của mình.
Trương Thế Nhân khẽ giật mình, há to miệng nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Mập mạp Tửu Sắc Tài kéo hắn một cái, lắc đầu ra hiệu không nên đi quản.
Ngô Nhất Đạo không có để ý đến Trương Thế Nhân, hắn đuổi theo Ngô Ẩn Ngọc đang chạy vào trong sân.
Hai cha con một chạy một đuổi, không biết vì sao Trương Thế Nhân nhìn thấy mà lòng có chút hâm mộ.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trương Thế Nhân hỏi.
Mập mạp Tửu Sắc Tài thở dài, trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi Trương Thế Nhân:
- Tiểu thư nhà ta xinh đẹp không?
Trương Thế Nhân gật đầu:
- Tuy vẫn còn ở thời kì chưa dứt sữa, nhưng không thể phủ nhận là rất đẹp.
- Bệ hạ cũng nói như vậy.
Mập mạp buồn rầu lắc đầu, nói:
- Ngươi nói xinh đẹp, bệ hạ cũng nói xinh đẹp, tất cả mọi người nói xinh đẹp, thế thì tiểu thư nhà ta tự nhiên là cực kỳ xinh đẹp. Vừa nãy nhìn thấy ngươi và tuổi thư đuổi nhau đùa giỡn, một cỗ sức trẻ nhiệt huyết đập vào mặt… Ách, ý của ta là tuổi của hai người các ngươi gần nhau, cho nên thoạt nhìn không có gì không ổn. Nhưng mà bệ hạ… đã hơn bốn mươi tuổi rồi…
Trương Thế Nhân bỗng nhiên hiểu ra, sau đó nội tâm rùng mình.
- Đã minh bạch.
Hắn nói.
Tửu Sắc Tài bất đắc dĩ thở dài:
- Bây giờ nơi có thể để cho đại tiểu thư yên ổn sinh sống rồi lớn lên mấy năm dường như chỉ có Nhất Khí Quan ở Thanh Nhạc Sơn.
- Vài năm về sau thì sao?
Trương Thế Nhân hỏi.
- Ai biết?
Tửu Sắc Tài dang tay ra, cất bước đi phía sân.
Đợi thân ảnh tròn vo của mập mạp Tửu Sắc Tài biến mất, Trương Thế Nhân mới nhớ tới hắn vẫn chưa có hỏi thành tích khảo thi của mình thế nào. Nếu như đã yết bảng, ngược lại Trương Thế Nhân không có nóng lòng.
Hắn sửa lại quần áo một chút, đi về phía nam thành Thanh Long.
…
…
Cái tửu điếm mà Tạ Phù Diêu nhắc tới cách cửa thành không xa, Trương Thế Nhân phí hết một phen công sức mới tìm được. Đợi đến lúc hắn tới đây, Tạ Phù Diêu đã ngồi ở đó đợi hắn rồi.
Trên mặt bàn rất sạch sẽ, ngoại trừ một bình trà thì cũng không có cái gì. Hiển nhiên vị công tử xuất thân danh môn này biết rõ tôn trọng người khác, bọn người Trương Thế Nhân không đến thì sẽ không gọi món ăn.
- Ngươi nói tại đây có món gì ăn ngon nhỉ?
Trương Thế Nhân ngồi xuống ghế dựa, hỏi.
- Thịt chó.
Tạ Phù Diêu gọi tiểu nhị tới thêm trà, chỉ chỉ một cái nồi sắt lớn đang bốc hơi nóng ở cửa ra vào phía sau tửu điếm, nói:
- Lần thứ nhất ta đến thành Thanh Long, gia phụ mang ta tới nơi này nếm qua một lần. Từ đó về sau ta luôn nhớ mãi không quên, cảm thấy ăn nhiều sơn trân hải vị hơn nữa cũng không bằng một chén thịt chó hầm cách thủy ăn với bánh bao hấp.
Trương Thế Nhân muốn nói: “Ngươi thật ti tiện”, nhưng bởi vì quan hệ còn chưa tới tình trạng quen thuộc cho nên vội nuốt trở vào.
Hai người nói chuyện được một lúc thì Trương Cuồng và Mạc Tẩy Đao cùng nhau đến. Hai người họ vừa vào cửa đã hỏi:
- Trương Thế Nhân, thế nào? Vết thương đã lành chưa?
Trương Thế Nhân chỉ vào chiếc nồi sắt kia, nói:
- Hiện tại ta khỏe đến nỗi có thể một mình tiêu diệt nó.
Trương Cuồng thấy hắn không có việc gì, nói đùa:
- Ngươi nói là cái nồi nấu kia sao?
Ngày đó Trương Thế Nhân bị lão tăng bắt, Tạ Phù Diêu không để ý đến tu vị địch nhân cao hay thấp mà trực tiếp đuổi theo. Vì thế Trương Cuồng và Mạc Tẩy Đao thay đổi ấn tượng về hắn rất nhiều. Các huynh đệ biên quân là những người có giao tình bằng sinh mạng, đều có thể yên tâm giao phía sau lưng mình cho đồng bào, thế nên nếu có một người vì người khác mà không sợ cường địch, bọn họ cũng nguyện ý kết giao bằng hữu.
- Đúng rồi. Trương Thế Nhân, vừa rồi hai người chúng ta gặp được bằng hữu của ngươi.
- Ai?
- Thôi Thương Lượng!
- À? Ở đâu?
Trương Thế Nhân liền vội vàng hỏi.
- Lúc này hẳn là đã ra khỏi thành Thanh Long rồi, hắn một thân một mình cưỡi ngựa ra khỏi thành đáy. Chỉ sợ giờ ngươi đuổi theo cũng không đuổi kịp. Ta cùng hắn hàn huyên vài câu, cũng nói đến việc ngươi bị thương. Ta thấy hắn thật sự lo lắng cho ngươi, nhưng có lẽ vì việc Kinh Võ Viện xóa tên hắn, hắn còn chưa nghĩ thấu triệt, nên hắn do dự trong chốc lát rồi bảo không tới xem ngươi. Ta biết trong lòng của những tên có xuất thân thế gia đều có kiêu ngạo, hắn là cảm thấy không mấy thể diện nên mới không tới nhìn ngươi.
Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu, hắn tới nhớ cái tên trung thực, chất phác kia mà nội tâm cảm thấy chát.
- Hắn nói sau khi hắn trở về hắn sẽ tìm ít phương pháp, cho dù không tiến vào Kinh Võ Viện được thì cũng muốn đi vào trong quân. Xem chừng có khối đá chặn trong nội tâm hắn, nếu không giành lại chút thể diện thì hắn sẽ không giải được cái kết kia.
Trương Cuồng hơi xúc động nói.
- Cái tính tình kia gặp được ít ngăn trở có lẽ không phải là chuyện gì quá xấu.
Trương Thế Nhân thở dài. Từ lúc hắn tiến vào thành Thanh Long, hắn lo lắng nhất chính là tiền đồ của mình, hắn chưa từng nghĩ tới Thôi Thương Lượng sẽ không vào được Kinh Võ Viện.
Hiện tại hắn thi vào Kinh Võ Viện, mà Thôi Thương Lượng lại bị xóa tên. Kết quả như vậy xác thực ngoài dự đoán của mọi người. Nếu như hắn là Thôi Thương Lượng, chỉ sợ trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.
Bốn người bắt đầu nói đến chuyện ngày đó gặp lão tăng.
Mạc Tẩy Đao khẳng định chắc chắn rằng người đó chính là người của Phật tông. Trương Thế Nhân không muốn lừa dối bằng hữu của mình, nhưng hắn có mấy lời không thể không nói dối. Hắn nói cái người kia là kẻ giả mạo Phật tông, tiến vào Đại Nam với ý đồ hành thích bệ hạ, nếu người kia không phải là người của Đông Sở thì cũng là dư nghiệt của Thương Quốc.
Mạc Tẩy Đao suy nghĩ một chút, nói:
- Như thế cũng có khả năng. Ta đi qua Đông Sở, biết rõ ở bề ngoài người Đông Sở hữu hảo với Đại Nam, nhưng thật ra họ tràn đầy địch ý. Tuy rằng chưa từng tới Nam Cương, nhưng có lẽ những dư nghiệt Thương Quốc… tất nhiên cũng như vậy.
Trong lòng Trương Thế Nhân tự nhủ: “Nếu ngươi là người nước Đông Sở hay Thương Quốc, nước ngươi bị Đại Nam đoạt đi hai phần ba thì ngươi cũng sẽ hận”.
Trương Thế Nhân nói dối với Mạc Tẩy Đao, đó kỳ thật cũng là chuyện không có cách nào khác. Nếu như thuần túy cân nhắc đến triều đình, Trương Thế Nhân có lẽ sẽ nói thật với Mạc Tẩy Đao. Thế nhưng hai cái người của Phật tông kia đều dính đến hắn. Vì mình, hắn không thể không nói dối.
Nghĩ đến đây, hắn không tự chủ nhớ tới bộ dáng ngay lúc đó của lão tăng kia.
Lúc chính hắn chém ra một đao, lão tăng dường như đã minh bạch cái gì. Trương Thế Nhân không có nghe được câu nói mà lão ta thấp giọng nói ra. Nhưng trước khi hôn mê, hắn lại thấy được vẻ thoải mái trên mặt lão tăng. Thậm chí Trương Thế Nhân có một loại ảo giác rằng chính mình không chết là do lão tăng kia cố ý hạ thủ lưu tình.
Nhưng mà thế này cũng không có đạo lý, một điểm đạo lý cũng không có.
Trương Cuồng trầm mặc một hồi, hạ giọng hỏi Trương Thế Nhân:
- Ta nghe nói triều đình có lẽ sẽ động binh với bên ngoài rồi, chỉ là không biết sẽ khai chiến với nơi nào. Đến hiện tại, địa phương có thể đánh cũng đã không còn nhiều lắm. Nam Yên cùng Đông Sở kéo dài hơi tàn, cống phẩm hiến vào Đại Nam hằng năm đủ làm chính bọn họ không kịp thở. Đánh xuống tựa hồ còn không bằng lưu lại bọn hắn để bọn họ giao lên một số bạc mỗi năm. Chẳng lẽ là Bắc Man?
Trương Cuồng hắn là biên quân thành An Nguyên ở Bắc Cương, đánh nhau với man nhân phương bắc cả nửa đời người, vậy nên hiển nhiên hắn hi vọng Đại Nam xuất binh với Bắc Man.
- Không có nghe nói.
Trương Thế Nhân căng thẳng trong lòng, tự nhủ: “Tin tức làm sao sẽ lộ ra?”
Sắc mặt Tạ Phù Diêu cũng hơi đổi, nghĩ nghĩ nói ra:
- Nếu như triều đình thật sự muốn động binh, ta không vào Kinh Võ Viện cũng thế.
- Vì cái gì?
Trương Thế Nhân hỏi.
Tạ Phù Diêu nói:
- Ba năm ở Kinh Võ Viện không bằng một trận chiến với nước khác.
Trương Thế Nhân ngẫm nghĩ, cảm thấy đúng là vậy. Chen vào hạng ba của Kinh Võ Viện, lúc tốt nghiệp có khả năng nhậm chức Ngũ phẩm. Nếu như có chiến tranh, nhét chút bạc vào trong quân, dù bắt đầu từ Ngũ trưởng nho nhỏ, từ Thập trưởng làm lên; chỉ cần có bản lĩnh thật sự, dám liều dám giết, người như Tạ Phù Diêu không khó nở rộ tài năng. Sau một trận đại chiến, chỉ cần hắn sống, nắm giữ chức quan Ngũ phẩm cũng là chuyện trong tay.
Ngay lúc ba người Trương Thế Nhân có chút cảm khái vì lời nói của Tạ Phù Diêu, bỗng nhiên một tiểu thái giám đi từ bên ngoài tới. Ánh mắt tên thái giám này vốn cao ngạo quét vào trong phòng, khi phát hiện bọn người Trương Thế Nhân thì lập tức đi về hướng đó.
- Trương công tử, cuối cùng cũng tìm được ngài. Đi nhanh đi, theo ta đi Sướng Xuân Viện, bệ hạ đang chờ ngài.
Người tới là tên tiểu thái giám mà Trương Thế Nhân biết: Mộc Tam.
- Có chuyện gì vội vã như vậy?
Trương Thế Nhân đứng dậy, hỏi.
Mộc Tam khẽ giật mình, hỏi trong kinh ngạc:
- Sao mà ngài còn chưa biết?
- Biết cái gì?
- Ngài… Chín môn ưu tú. Ngài là người thứ hai đạt được thành tích này từ lúc Đại Nam chúng ta lập quốc. Từ đời Hoàng đế Thái tông tới bây giờ cũng là đệ nhất nhân trong vòng một trăm năm!