Chinh Chiến

Chinh Chiến - Chương 136: Cái bóng Kim Cương





Một cuộc tỷ thí cuối cùng của Kinh Võ Viện đã kết thúc, các đại nhân vật đang ngồi ở đây nhao nhao đứng dậy cùng lúc. Di Thân Vương hướng về Chu viện trưởng mà cáo từ.


Cái lão nhân hẹp hòi kia vậy mà từ sáng đến chiều đều không mời chư vị đại nhân ăn cơm. Mọi người đều biết từ trước tới nay tính tình của Chu viện trưởng không hề câu nệ tiểu tiết, vậy nên không có người để ý. Mọi người rời Điểm Tướng Đài, leo lên xe ngựa của mình, rời đi dưới sự bảo vệ của rất nhiều tùy tùng.


Di Thân Vương Dương Dận mời Thượng Thư Lễ Bộ Hoài Thu đồng hành cùng hắn. Vị lão nhân cùng Chu Xuân Thu được xưng là nhị lão lão đại nhân tựa hồ là do dự một chút, sau đó cười cười, gật đầu.


Hắn quay người hỏi Chu Xuân Thu:


- Ngươi nợ ta một hũ trà ngon Tín Dương, khi nào trả?


Chu Xuân Thu nhếch miệng nói:


- Ngươi nói ta thiếu nợ thì ta thiếu nợ?


- Già mà không biết xấu hổ.


Hoài Thu trợn trắng mắt nói ra.


- So với ngươi ta xác thực già một ít. Như thế nào, chẳng lẽ ngươi nghĩ bất kính với một lão già?


Hoài Thu cười hì hì rồi nói:


- Quỵt nợ không trả mà còn lý luận, nếu để cho nhiều học sinh của Kinh Võ Viện biết rõ mặt này của ngươi thì để xem ngươi còn cái uy tín gì nữa.


Chu Xuân Thu cười nói:


- Từ trước đến nay, uy tín của Kinh Võ Viện không phải được tạo ra từ lời nói.


Hoài Thu lắc đầu, cùng Di Thân Vương Dương Dận vừa cười nói vừa rời đi. Di Thân Vương tự thân đưa tay dắt vị lão đại nhân này lên xe ngựa, sau đó phất tay cáo từ với Chu Xuân Thu.


Chu Xuân Thu khẽ vuốt cằm, dường như cũng không định rời đi. Lão đi trở lại cái ghế, ngồi xuống, nhìn nhìn nữ giáo sư Khâu Dư vốn vẫn đang đứng ở một bên, nhỏ giọng:


- Núi Thần Tuyền có biến cố, ta đã để cho Ngôn Khanh qua đó. Ngươi thu thập một chút, rồi cũng đi qua đó nhìn.


Khâu Dư nghe giọng điệu của Chu Xuân Thu có chút nghiêm nghị, nàng không nhịn được hỏi:


- Chẳng lẽ đã đến một người khó giải quyết?


Chu Xuân Thu gật đầu, nói:


- Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra, tên nhóc Hạc Lệ đạo nhân của Nhất Khí Quan, tên quái thai Trác Bố Y của đại nội thị vệ có lẽ đều ở đó. Hơn nữa có ngươi và Ngôn Khanh, mặc dù là tới một vị đại nhân vật, ít nhất sẽ không để cho người ta xem thường người giang hồ của Đại Nam rồi.


- Muốn bốn người chúng ta liên thủ?


Khâu Dư hiển nhiên lắp bắp kinh hãi.


- Chẳng lẽ người tới là Thiên Tôn của Phật tông?


- Đúng là tới rồi.


Khâu Dư trầm mặc chốc lát, nói:


- Từ trước tới nay Phật tông không bước vào Trung Nguyên, một vị Thiên Tôn vì sao lại vô thanh vô tức đến nơi này? Nếu quả thật là như vậy, đây không chỉ là khiêu khích với võ lâm Trung Nguyên, cũng là khiêu khích với triều đình Đại Nam. Một khi bệ hạ biết được thân phận của người đến, e rằng ngay lập tức ngài sẽ triệu tập cao thủ trong Thiên Tử Lục Quân. Lại nói, một khi để cho người của Phật tông tới lui tự nhiên trong lãnh thổ Đại Nam, vô luận như thế nào thì nếu truyền đi sẽ đều ảnh hưởng đến danh tiếng Đại Nam. Hơn nữa… vì cái gì mà tiên sinh không tự mình xuất thủ?


- Bệ hạ sẽ không phái người của quân đội ra mặt.


Chu Xuân Thu khoát tay áo, nói:


- Đại Nam có tông môn của mình, tông môn lãnh tụ là Đạo tông. Người Phật tông cường thế đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ là tông môn. Nếu bệ hạ vận dụng quân đội bắt hắn, chẳng phải là làm cho cả giang hồ cười nhạo? Lại làm cho có người nói tông môn Đại Nam vô số vậy mà không có một người nào được? Nếu giang hồ xuất hiện tình huống này, bệ hạ cũng gánh không nổi. Về phần vì cái gì ta không đi…


Chu Xuân Thu nhếch miệng:


- Liền Tiêu Nhất Cửu đều kiềm chế thân phận mà chẳng đi, chẳng lẽ ta sẽ đi? Dựa theo đạo lý, Thiên Tôn Phật tông là đệ tử của Đại Hộ Minh Vương. Mà ở trong mắt dân chúng, Tiêu Nhất Cửu là người có thể ngồi ngang hàng với Đại Hộ Minh Vương. Nếu hắn xuất thủ thì chẳng phải là ỷ lớn hiếp nhỏ? Mặt khác, tên tiểu tử Hạc Lệ kia mới là người cùng bối phận với Thiên Tôn của Phật tông. Đáng tiếc… Mặc dù hắn có cái thiên phú không tầm thường, nhưng vẫn không đánh lại người ta.




Tiêu Nhất Cửu chính là Tiêu chân nhân của Thanh Nhạc Sơn.


Ở trong lời nói của Chu Xuân Thu, Tiêu chân nhân cũng tốt, Hạc Lệ đạo nhân cũng được, họ là đều nhóc con. Nếu như hai vị đại nhân vật của Đạo tông nghe được, cũng không biết họ có thể cảm thấy xấu hổ hay không.


Khâu Dư đã hiểu ý tứ của Chu Xuân Thu, gật đầu, nói:


- Vậy ta phải đi.


Bệ hạ không muốn người của quân đội nhúng tay, mà để cho tông môn trong giang hồ đến giải quyết việc này. Chu Xuân Thu là viện trưởng của Kinh Võ Viện, không có người nào có thể đại biểu quân đội hơn hắn rồi. Huống hồ nếu không thuộc về quân đội, Chu Xuân Thu sẽ là người già nhất triều đình Đại Nam, càng là được người trong giang hồ tôn kính. Nếu lão xuất thủ, xác thực hơi mất thân phận.


Khâu Dư xoay người rời đi, trước khi rời khỏi Điểm Tướng Đài thì nghe Chu viện trưởng dặn dò với giọng bình thản:


- Đừng khinh thường người khác. Phật tông lập giáo ngàn năm, chớ nói Thiên Tôn, dù tên tiểu tăng gây sóng gió trước đây cũng có bản lĩnh thật sự. Tông môn Đại Nam mặc dù nhiều, được xưng là cao thủ cũng không ít… Nhưng trên thực tế, cùng so sánh với Phật tông thì cũng không ra cái gì. Đánh thắng được thì đánh, đánh không thắng thì bỏ chạy trở về. Đừng gắng gượng chống cự, thể diện không trọng yếu bằng tính mạng.


Thân thể Khâu Dư dừng lại một chút, nàng gật nhẹ đầu rồi lập tức bước nhanh hơn.





Trong xe ngựa, Di Thân Vương Dương Dận vén lên rèm cửa sổ xe ngựa, nhìn nhìn bên ngoài. Hắn nhìn thấy Chu viện trưởng cũng không rời đi Điểm Tướng Đài thì sự nghi hoặc trong nội tâm giảm bớt một ít. Sau khi hắn buông rèm xuống, hắn nhẹ giọng hỏi Hoài Thu:


- Hoài lão, ngài hiểu rõ Chu viện trưởng nhất. Ta như thế nào cảm thấy ông ta có chút quái dị trong buổi chiều hôm nay?


- Chu Xuân Thu là người càng gặp việc khó thì càng bảo trì bình thản. Bờ mông của hắn đặt trên mặt ghế của Điểm Tướng Đài, không có rời đi… Thoạt nhìn không có việc gì, nhưng chỉ sợ xảy ra việc không nhỏ.


Hoài Thu mỉm cười trả lời.


- Nhưng mà Vương gia cũng nên biết, lúc nào mà ngay cả Chu viện trưởng đều ngồi không yên, đó mới thực sự là phát sinh đại sự. Chỉ cần hắn vẫn ngồi an ổn trên mặt ghế, thế thì cũng không có gì đáng lo cả.


- Vâng.


Dương Dận trầm mặc một hồi, hỏi:


- Cái tên gọi là Trương Thế Nhân tựa hồ là một hạt giống.


- Không nên vội.


Hoài Thu khoát tay nói:


- Hắn còn phải tu hành ở trong Kinh Võ Viện ba năm, Vương gia vội vã như vậy để làm chi đây?


Dương Dận bất đắc dĩ cười cười:


- Hiện tại ta bắt đầu đố kỵ vì Hoàng huynh có một quyển Tập Lưu Tài rồi.


Hoài Thu khẽ vuốt chòm râu, nói:


- Tập Lưu Tài chỉ là một quyển vở, không có nghĩa là cái gì. Vương gia muốn suy nghĩ những việc này thì còn không bằng ngẫm lại xem đêm nay nên đi tới chiếc thuyền hoa nào?


Dương Dận không khỏi cười ha ha, thế nhưng trong con ngươi vẫn giữ chút âm u lấp lánh.








Núi Thần Tuyền.


Trác Bố Y ngồi trên mặt đất, tay áo Hạc Lệ đạo nhân bồng bềnh.


Lão tăng mặc tăng y vải xám có khoác một chiếc áo cà sa màu vàng dùng một tay ngăn cản Hạc Lệ đạo nhân, một tay ngăn cản Trác Bố Y. Hai cánh tay của hắn, một tĩnh và một động, mà Trác Bố Y và Hạc Lệ đạo nhân cũng là một tĩnh và một động. Nhưng quái dị là ở chỗ cánh tay ngăn cản Hạc Lệ đạo nhân chính là cánh tay bất động, mà cánh tay còn lại ngăn cản Trác Bố Y một mực đang chuyển động.


Dùng tĩnh chế động, dùng động chế tĩnh.



Sắc mặt lão tăng bình thản, nhìn không ra lão ta có mất một chút sức lực nào không.


Hạc Lệ đạo nhân liên tiếp oanh ra bốn luồng nội kình nhưng cũng không thể phá vỡ áo cà sa của lão tăng, khóe miệng của hắn giật giật, dường như thật sự nổi giận. Hắn lui về sau một bước, sau đó đưa hai cái cánh tay từ trong ống tay rộng lớn ra ngoài.


Ở trong thành Thanh Long, hắn dùng hai kích thì suýt nữa giết chết Trần Nhai, lúc đó tay của hắn vẫn nằm ở bên trong ống tay áo. Và từ đầu tới giờ, khi đối chiến với lão tăng, hai tay của hắn vẫn một mực nằm trong tay áo.


Hạc Lệ đạo nhân vươn tay ra lại làm cho ánh mắt của lão tăng có chút thay đổi.


- Đại Nam quả nhiên là vẫn có mấy cái nhân vật đấy, ta vốn tưởng rằng sau khi hắn chết thì Đại Nam đã không còn cái người nào có thể đáng giá chú ý. Không thể tưởng tượng được lại vẫn có thể xuất hiện mấy kẻ vãn bối học sau mà làm người lau mắt mà nhìn. Chỉ là nếu so với hắn mà nói… Rốt cuộc các ngươi vẫn kém xa lắc.


Tay phải Hạc Lệ đạo nhân mở ra, chỉ thẳng vào cái trán lão tăng kia, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:


- Thật lâu trước kia ta đã biết người của Phật tông vô sỉ, hiện tại tận mắt nhìn, tận tai nghe mới hiểu được chính là thế. Ngươi nói ngài ấy chết thì ngài ấy đã chết? Thật sự cho rằng bằng một chút thủ đoạn hạ lưu của các ngươi thì có thể giết ngài ấy?


- Nếu hắn không chết thì vì cái gì không đi ra?


Lão tăng cười hỏi.


- Nếu ngài ấy đi ra, ngươi dám làm càn ở đây?


Hạc Lệ đạo nhân hỏi lại.


Lão tăng bị câu hỏi này làm giật mình, trầm mặc một hồi, hồi đáp:


- Ta không phủ nhận, nếu như hắn vẫn còn ở Đại Nam… có lẽ ta thật sự sẽ không tiến vào Trung Nguyên. Đáng tiếc là đám người Đại Nam các ngươi chỉ ra một người như hắn, đã không còn có người có thể sánh vai với hắn. Mà Phật tông chúng ta, chỉ một mình ta đến thì liền có thể đơn giản ra vào thành Thanh Long. Ai ưu ai kém cũng đã rõ ràng.


- Thành Thanh Long không có kém như suy nghĩ của ngươi!


Tay phải của Hạc Lệ đạo nhân đột nhiên đẩy về phía trước, một cỗ sức đẩy mãnh liệt phóng ra. Không giống hung mãnh như là thế công vô hình như lúc trước, đạo sức đẩy được tạo thành từ nội kình này thậm chí có hình! Sức đẩy dâng ra thoạt nhìn giống như một con thần long đang bay lên trời. Ở một khắc khi nó bay ra từ lòng bàn tay của Hạc Lệ đạo nhân, thậm chí có một tiếng rồng ngâm to rõ vang vọng khắp núi Thần Tuyền!


- Đây là công pháp Tiểu Chu Thiên của Đạo tông?


Lão tăng nhịn không được gật đầu, nói:


- Ngược lại là có chút môn đạo, bất quá chỉ được cái hình dáng mà thôi.


Tay cầm áo cà sa của lão rung động, cái áo cà sa kia cũng chuyển động theo. Đường vân trên áo cà sa như thức giấc, vậy mà ở trong lúc mơ hồ lại hợp thành một vạn chữ Phù óng ánh màu vàng kim.


Kim quang vừa lóe lên thì đạo sức đẩy hình rồng của Hạc Lệ đạo nhân hung hăng đập vào trên áo cà sa.


Một tiếng “bịch” thật lớn vang lên, cái áo cà sa kia bị đạo sức đẩy hình rồng làm lõm xuống. Nhưng kim quang bên trong nó không ngừng lập lòe, đạo sức đẩy hình rồng mặc dù cuồng mãnh cũng không có cách nào phá tan áo cà sa.


Lão tăng khẽ mỉm cười, nói:


- Những người Đại Nam các ngươi đều là mắt cao hơn đầu. Rõ ràng không có cái bản lĩnh gì lớn lại cứ tự cao tự đại. Hôm nay ta liền dùng tay áo Lưu Vân phá nội kình của ngươi, dùng Bồ Đề Tâm phá ý niệm của hắn.


Nói xong câu đó lão bỗng nhiên nhìn về phía Trác Bố Y. Cũng không thấy lão có động tác gì mà Trác Bố Y đang ngồi ở trên mặt đất bên kia bỗng nhiên run lên một cái. Theo ngay sau đó, bộ ngực của hắn phập phồng một hồi, rồi một búng máu theo khóe miệng hắn tràn ra ngoài.


Nhìn dáng vẻ của hắn, tựa hồ là bị thương không nhẹ.


Cùng lúc đó, áo cà sa trên tay trái lão tăng vốn đang làm lá chắn vàng kim bỗng nhiên biến hình. Áo cà sa chuyển động vặn vẹo, tách ra một cái khe. Ống tay áo của tăng y màu vải xám như một đám mây màu đen bay ra, nhanh chóng công về phía Hạc Lệ đạo nhân.


Ánh mắt Hạc Lệ đạo nhân co lại. Hắn vung hai tay, hai đạo nội kình theo lòng bàn tay phóng ra, ầm ầm va chạm với cái tay áo hình đám mây kia.


Chỉ tiếp xúc trong nháy mắt, ngực Hạc Lệ đạo nhân cứng lại, vậy mà trên khóe miệng cũng xuất hiện một vết máu.


Lão tăng mỉm cười:


- Từ khi Đại Nam lập quốc trên Trung Nguyên, người Đại Nam liền không biết tự lượng sức mình. Họ cảm thấy có thể chống lại Đại Thiên Địa của tây phương. Họ đâu biết nếu không phải Minh Vương nhân từ, họ làm sao có thể gây nên bọt nước gì ở đông phương?


Lão tăng từ thủ thành công, chỉ trong một chiêu đã làm cho Hạc Lệ đạo nhân và Trác Bố Y bị thương!



Nhưng ở lúc hắn nói chuyện có chút đắc ý, một đạo bóng kiếm từ giữa không trung lấy tốc độ nhanh như chớp giật đánh tới. Ở đằng sau tia chớp ấy là một vị lão nhân mặc trường bào màu lam. Thân thể hắn ở sau kiếm, kiếm quyết không lui.


Kiếm kia quá nhanh, lão tăng dường như mới nhận ra thì kiếm đã đến đỉnh đầu lão.


Ly Nan đến rồi.


Lão nhân vẫn luôn thủ hộ Hoàng cung đã thật lâu không có rút ra kiếm của lão.


Kiếm đến, nhằm vào giữa đỉnh đầu lão tăng! Lão tăng tựa hồ là căn bản không có nhận ra được một kiếm được Ly Nan súc thế từ lâu, chưa kịp làm ra một điểm phản ứng!


Từ đầu đến cuối, thế công của Hạc Lệ đạo nhân cùng Trác Bố Y chỉ là đánh nghi binh. Sát chiêu chân chính là một kiếm như Thiên Ngoại Phi Tinh của Ly Nan!


Kiếm đâm thẳng vào đỉnh đầu lão tăng.


Ngay tức khắc này, Hạc Lệ đạo nhân đột nhiên lộn người ra ngoài, tránh khỏi ống tay áo kia. Trác Bố Y cũng mở mắt ra, đứng lên, chậm rãi lau đi vết máu ở trên khóe miệng.


Coong…


Sau một tiếng “coong” giòn tan, kiếm… vậy mà gãy đi.


- Ha ha ha ha.


Lão tăng nhịn không được ngửa mặt lên trời mà cười to:


- Nhiều năm trước ta đã tu thành Kim Cương Thân, các ngươi cho rằng thủ đoạn như vậy có thể có tác dụng? Nếu như ngươi lại tu hành kiếm đạo hai mươi năm nữa, có lẽ ngươi còn có một tia cơ hội.


Ngay lúc lão cười to, bỗng nhiên một thân ảnh màu trắng lóe lên, phóng nhanh tới. Đạo thân ảnh này dùng chưởng hóa đao, hung hăng chém lên trán lão tăng, chiêu thức của chậm hơn kiếm của Ly Nan nửa hơi thở.


Hiển nhiên người này cũng đã đợi cơ hội từ lâu, thừa dịp lão tăng càn rỡ mà quyết dùng một đao chém rụng.


Không có đao, nhưng đao khí nghiêm nghị.


Lại một tiếng “coong” giòn tan, thân thê lão tăng run lên một cái.


Lão tăng mở ra hai tay, người đánh lén kia liền bị chấn trở về.


Người nọ lui hai bước mới đứng vững.


Hạc Lệ đạo nhân, Trác Bố Y, Ly Nan đều thấy được cái tay dùng chưởng hóa đao của hắn đang khẽ run.


Người này chính là giáo sư Ngôn Khanh của Kinh Võ Viện!


- Ta đã nói rồi, các ngươi không phá được Kim Cương Thân.


Lão tăng chậm rãi đứng lên, trong ánh mắt dần dần sinh ra khinh miệt.


- Ta muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, các ngươi có năng lực cản ta sao?


- Cái bóng mẹ của ngươi Kim Cương!


Oanh!


Lão tăng kia bỗng nhiên như bị vật nặng gì hung hăng đụng vào sau lưng, lão như diều đứt dây bay ra bên ngoài. Tuy lão cực lực muốn thay đổi tư thế, nhưng lão thật sự không am hiểu khinh công. Hơn nữa nguồn sức mạnh tấn công vào sau lưng lão thật sự rất trầm, thậm chí ngay cả Kim Cương Thân của lão cũng dường như không chịu nổi.


Bành!


Bay giữa không trung, lão tăng đánh gãy một cây đại thụ, sau đó lại liên tiếp lui hai bước mới đứng vững.


Một vị thiếu phụ mặc quần áo màu lam xuất hiện ở ngay ở vị trí trước kia của lão tăng, đôi mắt đẹp trợn lên. Đôi mắt ấy kết hợp cùng cái quai hàm có chút phồng lên lộ ra một vẻ đẹp không cách nào hình dung.


Nàng vẫn còn bảo trì tư thế ra quyền, mà tảng đá to nơi lão tăng ngồi lúc trước đã bị nện thành vô số khối vụn!