Chinh Chiến

Chinh Chiến - Chương 120: Lớn mật!





Thật ra Khung Lư là một loạt những tòa nhà gỗ tương đối đơn giản, nếu như so sánh với thân phận Hoàng đế mà nói, thậm chí có thể xem là đơn sơ. Đó chỉ là mấy gian nhà gỗ không thu hút, bên ngoài cũng không phải hoa cỏ mà là mấy hàng dưa leo, đậu que. Phòng ở cũng không cao lớn, so với những kiến trúc ở trong Thái Cực Điện thì quả thực khó coi. Còn có một ít dây leo màu xanh biếc theo tường gỗ bò lên trên nóc nhà nở hoa kết trái.


Kế bên cái cửa sổ là một cái giường gỗ, dường như là để cho Hoàng đế ngồi ở trên giường, hướng về trước bàn sách mà xử lý triều chính.


Vô luận phòng trung tâm của Thái Cực Điện hay vẫn là cái nơi Khung Lư này, chiếc giường gỗ được đặt vào đều mang tính tượng trưng. Bất quá giường gỗ ngay cạnh cửa sổ, mỗi khi mệt mỏi thì ngồi ở trên giường, dựa lưng vào nệm êm, thưởng thức cảnh sắc ngoài cửa sổ một chút cũng là một chuyện rất thích ý.


Nhưng chính một nơi đơn sơ như vậy lại chính là trái tim của Đế quốc to lớn này. Vào mùa hè hằng năm, Hoàng đế đều sẽ đến và ở lại đây mà xử lý triều chính. Cũng không biết có bao nhiêu mệnh lệnh xuất phát từ nơi này, có bao nhiêu tấu chương được đưa vào đây.


Lần trước Trương Thế Nhân đến Khung Lư, hắn từng nhìn trộm thoáng qua, chồng tấu chương trên chiếc bàn thấp cao khoảng cỡ nửa người. Hơn nữa tối đa đó cũng là tấu chương của một ngày. Trương Thế Nhân khó có thể tưởng tượng nhìn tấu chương ngày qua ngày sẽ là một việc làm mọi người đau đầu như thế nào.


Có thể Hoàng đế hiểu rất rõ về cái Đế quốc to lớn này là vì một ít phần tấu chương này.


Có đôi khi Trương Thế Nhân sẽ nghĩ rằng nếu như trong đống tấu chương kia có một nửa là tin tức giả dối, như vậy dù vị Hoàng đế này anh minh cỡ nào, chỉ sợ cũng rất khó trở thành bậc minh quân được dân chúng ca tụng. Thế nhưng nếu như hắn nói cho Hoàng đế biết ý nghĩ đó của mình… nhất định Hoàng đế sẽ bị chọc cười. Sau đó Hoàng đế sẽ rất nghiêm túc nói cho hắn biết: “Mỗi ngày có nhiều tấu chương như vậy, có lẽ thật sự có một nửa người đang nói dối. Nhưng một vị Hoàng đế hợp cách, đầu tiên phải làm là phân biệt được ở trong đống tấu chương đó thì cái gì là thật, cái gì là do biên tạo nên. Và còn muốn suy ra chân tướng từ những lời nói dối ấy.”


Nếu muốn trở thành một Hoàng đế thánh minh trong mắt dân chúng, vậy thì có thể nào là một chuyện đơn giản? Quan địa phương bên dưới có sáu, bảy phần mười đều là tốt khoe xấu che, e sợ dâng lên một bản tấu chương nói thật sẽ hủy tiền đồ làm quan của mình. Song chỉ cần suy đoán chăm chú, hoặc là khi cùng so sánh với một bản tấu chương đối lập của người khác thì vẫn có thể phát hiện sự thật từ trong tấu chương của họ.


Ví dụ như có vài huyện gặp phải lũ lụt, Huyện lệnh vì sợ triều đình trách cứ việc xây dựng đê đập không tốt, họ thường thường đều sẽ nghĩ biện pháp che giấu với bên trên, sau đó cố gắng nghĩ biện pháp cứu trị nạn dân, cố gắng làm cho sự tình không huyên náo quá lớn.


Dẫu cho lúc trước, sau khi Thiên Hữu Hoàng đế lên ngôi, ngài đã làm chuyện mọi người khó có thể tin, đó là làm cho tất cả quan lại không thể giúp nhau bao che. Nhưng dù cho như thế, những cái sự việc được nêu lên trong tấu chương cũng không có bao nhiêu sự tình chính xác.


Quan địa phương không giống với quan ở kinh thành. Có sáu phần mười quan ở kinh thành đều không có thực quyền, mỗi ngày đều đến nha môn báo cáo, làm xong chút chuyện tình trong tay thì không thiếu thời gian rảnh rỗi. Quan địa phương nếu quả thật muốn quản lý tốt nơi mình cai trị, xem chừng dù cắm đầu làm việc hai mươi bốn giờ không ngủ không nghỉ cũng không làm hết việc cần xử lý.


Kể cả những người có bản lĩnh đi nữa, chắc chắn khi quản lý một phương sẽ xuất hiện chỗ sơ suất gì đó.


Cho nên, ở trong tấu chương viết nhiều việc khiến bệ hạ vui vẻ một chút, lại viết chuyện khiến bệ hạ tức giận ít đi là thói quen bình thường của quan viên, thói quen mà không phải chỉ Đại Nam mới có.


Các triều đại có thay đổi, thì nhìn chung nó đều là như thế này.


Trương Thế Nhân đi đến trước tường gỗ, hướng về tên mặc áo Phi Ngư canh giữ ở ngoài, nói rõ là bệ hạ triệu kiến hắn. Tên mặc áo Phi Ngư kia quay người đi vào trong bẩm báo, hắn đứng ở cửa, nhẹ giọng nói một câu. Thái giám Cầm bút Tô Phi Tiến đang đứng ở cửa ra vào “ừ” một tiếng, quay người tiến vào trong phòng xin chỉ thị của Hoàng đế.


- Lại để cho hắn chờ một chút.


Hoàng đế cũng không ngẩng đầu, tay cầm bút son phê chuẩn gì đó lên tấu chương:


- Mới vào mùa hè mà sông Hoài Thủy Giang Nam xuất hiện nguy cơ rồi. Năm trước Trẫm phá người giám sát việc xây đựng đê đập, vậy mà hơn một năm vẫn chưa xây xong… Nếu không xem trọng, khó có thể nói năm nay sẽ có bao nhiêu người chết. Quận trưởng Hoài Dương Đỗ Bất Nhị là người thành thật hiếm thấy, hắn nói đê lớn không ổn thì nhất định là không ổn. Sông Hoài Thủy dài mấy ngàn dặm, nếu thật là xảy ra lũ lụt, sợ rằng không biết bao nhiêu dân chúng sẽ không có nhà để về.


Tô Phi Tiến cúi đầu:


- Vậy nô tài lại đề cho hắn chờ ở bên ngoài một lúc.


- Ừ.


Hoàng đế “ừ” một tiếng, lại ngẩng đầu lên phân phó:


- Đi gọi Thượng Thư Hộ Bộ Trương Triêu Trùng, Thượng Thư Công Bộ Lưu Nhân Tĩnh tới, lập tức.


- Vâng.


Tô Phi Tiến khom thân thể lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng.


Đi ra cửa phòng, Tô Phi Tiến gặp thiếu niên kia đang đứng ở bên ngoài, khóe miệng của hắn mang theo nụ cười áy náy:


- Ngươi đứng bên ngoài đợi một lát, bệ hạ đang xử lý một ít sự tình… Giang Hoài dường như có lũ lụt, đợi bệ hạ triệu kiến xong hai vị Thượng Thư Công Bộ và Hộ Bộ thì sẽ gặp ngươi.




- Đa tạ công công.


Trương Thế Nhân ôm quyền nói cảm ơn.


Tô Phi Tiến mỉm cười, gật đầu, thời điểm đi qua bên người Trương Thế Nhân thì khẽ dừng lại, nhỏ giọng nói:


- Ngươi có thể đến bên kia rừng nghỉ một lát, chỉ là đừng đi lại lung tung. Trong chốc lát khi bệ hạ xử lý xong chuyện ở Giang Nam, ta sẽ đi tìm ngươi.


- Đa tạ.


Trương Thế Nhân ôm quyền thi lễ lần nữa, nhìn nhìn một chỗ hẻo lánh ở sân nhỏ, nói:


- Ta sẽ đứng ở bên đó chờ, không dám tùy ý đi quá xa. Bên trong Sướng Xuân Viên có nhiều quý nhân, vạn nhất đụng phải thì không tốt.


Tô Phi Tiến liếc nhìn Trương Thế Nhân đầy tán dương, sau đó vội vã rời đi.








Trương Thế Nhân đi đến nơi hẻo lánh của tiểu viện, nhìn khắp mọi nơi, thấy không có ai chú ý mình thì lập tức đi sang đằng sau hòn non bộ, ngồi lên một tảng đá. Cả ngày hôm nay hắn chỉ mới ăn chút đồ ăn vào lúc sáng sớm, cho nên đến bây giờ hắn đã đói muốn xỉu. Nếu như cứ tiếp tục đứng ở bên ngoài, hắn thật sự sợ hai chân của mình sẽ run rẩy, thân hình lung lay. Hắn vốn là trinh sát, việc chịu đói cũng không phải là chuyện tình gì kỳ lạ hay quý hiếm. Một ngày không kịp ăn thì hắn cũng không phải là không gánh được, nhưng nơi này không phải thành Gia Trang, ở nơi này, vào bất cứ thời khắc nào hắn cũng phải đứng rất cung kính.


Có thể tìm một chỗ nghỉ ngơi một lát, cớ sao không làm.


Không gian ở sau hòn non bộ không lớn, ở ngay bên một bức tường hoa. Trương Thế Nhân ngồi trên tảng đá, nghe âm thanh “ọt ọt” càng ngày càng vang dội trong bụng, bất đắc dĩ thở dài. Dù sao trong một thời gian ngắn Hoàng đế cũng sẽ không triệu kiến hắn, thế nên hắn dứt khoát nhắm mắt lại, dựa mình vào tảng đá phía sau mà nghỉ ngơi. Đại khái sau nửa giờ, Trương Thế Nhân nghe được tiếng bước chân vang lên, hắn nhìn qua khe hở của hòn non bộ, nhìn thấy Tô Phi Tiến dẫn hai vị mặc quan phục màu tím bước nhanh tới.


Hắn nhìn thấy Tô Phi Tiến nhìn thoáng qua nơi mình đang ngồi, cái nhìn của hắn ta như tùy ý, nhưng Trương Thế Nhân lại cảm thấy cho dù mình đang ở đằng sau hòn non bộ thì cũng không tránh được ánh mắt của tên hoạn quan kia.


Đợi ba người Tô Phi Tiến tiến vào nhà gỗ, Trương Thế Nhân lại tựa vào tảng đá phía sau, ngẩng đầu nhìn khoảng không trên trời. Ngồi như vậy lâu đến mức nảy sinh nhàm chán, mãi cho đến khi sắc trời đều hóa đêm đen, hắn cũng không thấy Tô Phi Tiến tìm đến mình. Âm thanh “ọt ọt” trong bụng càng lúc càng vang lừng, Trương Thế Nhân nhịn không được thở dài, trong lòng tự nhủ: “Cũng không biết còn phải đợi bao lâu”.


Trong nhà gỗ đã giăng đèn, có thể nhìn thấy bóng dáng của Hoàng đế chiếu lên cửa sổ. Trương Thế Nhân không khỏi cảm thán: “Hoàng đế đã ngồi ở chỗ đó ít nhất bốn, năm tiếng mà không có vận động, cũng đủ mệt đây”.


Hắn nhìn xung quanh một chút, thấy không có ai trong vài tên mặc áo Phi Ngư canh giữ bên ngoài viện nhìn về phía mình. Hắn do dự thật lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được, lặng lẽ vươn tay ra đằng sau, lục lọi trong chốc lát thì vặt xuống một trái dưa leo. Xoa xoa ở trên quần áo một chút, cố gắng không để nó phát ra âm thanh, sau đó bắt đầu ăn.


Một trái dưa leo vào bụng, không no, trái lại lại càng đói hơn.


Sau khi ăn xong, hắn thò ra nửa người, tiếp tục lục lọi. Mượn ánh trăng có phần yếu, hắn một hơi hái được ba, bốn trái, ôm chặt vào trong ngực.


Hắn vừa định ăn thì chợt nghe có tiếng bước chân truyền đến. Hắn càng hoảng sợ, liền nhanh chóng nhét mấy trái dưa leo vào trong quần áo. Mới giấu kỹ, chỉ nghe thấy tiếng của Tô Phi Tiến vang lên ở bên ngoài:


- Trương Thế Nhân, bệ hạ cho ngươi vào.


Trương Thế Nhân dùng tốc độ nhanh nhất nuốt cả miệng dưa leo xuống, sửa sang lại áo quần, rồi từ sau hòn non bộ đi ra. Với giọng điệu bình thản, hắn nói với Tô Phi Tiến:


- Tỵ chức mới vừa ngủ gật, thỉnh công công chớ trách.


Tô Phi Tiến cười mà không cười liếc nhìn Trương Thế Nhân, sự vui vẻ trên khóe miệng có chút cổ quái. Trương Thế Nhân nhìn không hiểu, nhưng lại biết sự vui vẻ này tuyệt đối không có ác ý.


Đi theo sau lưng Tô Phi Tiến, sau khi tiến vào cửa phòng, Trương Thế Nhân thi lễ:


- Đội phó trinh sát Trương Thế Nhân khấu kiến bệ hạ.



- Đứng lên đi, Trẫm vội vàng xử lý chút chính sự, cho nên lại khiến ngươi chờ lâu ở bên ngoài. Qua bên này, Trẫm có việc hỏi ngươi.


Trương Thế Nhân đứng dậy, có chút nghiêng thân thể đi vào trong. Sau đó hành lễ với hai vị đại nhân còn chưa rời đi. Lúc hắn khom lưng, hắn phát hiện chân của hai vị đại nhân kia đang run.


“Cũng là đói đó à.”


Trong nội tâm hắn cười cười, thầm nhủ: “Các ngươi cũng không có dưa leo mà ăn”.


Hoàng đế cầm một trang giấy trên bàn, đưa cho Trương Thế Nhân:


- Đây là đề thi năm nay của khoa tính toán, Trẫm cố ý xin Chu viện trưởng một tờ. Đây chỉ là một bài thi trong đề, ngươi xem một chút, rồi cho Trẫm đáp án.


“Thì ra Hoàng đế vẫn muốn khảo nghiệm mình.”


Hai tay Trương Thế Nhân nhận lấy, mượn ngọn đèn nhìn nhìn.


“Ban đêm cầm đèn ra ngoài, cầm theo mười ngọn nến. Trước nhất châm lửa một cây, sau khi hết lại châm cây thứ hai, lại hết thì châm ba cây, đến cuối cùng thì cùng châm lửa tất cả những cây nến còn lại. Đùng một cái có cơn gió thổi qua, chỉ có một cây nến chưa tắt, hỏi còn thừa lại mấy cây?”


Thấy Trương Thế Nhân khẽ nhíu mày, khóe miệng Hoàng đế hiện lên mỉm cười. Vào lúc hắn còn ở Kinh Võ Viện, không có ai trong mấy vị đại nhân vật đáp đúng đáp án. Đại bộ phận nghĩ quá mức phức tạp, mà những người nghĩ quá đơn giản lại bị cái đề làm mạch suy nghĩ bị lệch.


- Bốn cái.


Khóe miệng Hoàng đế mới hiện lên vui vẻ, Trương Thế Nhân đã đưa ra đáp án.


- Hả?


Hai vị Thượng Thư đại nhân đang đứng ở cách Trương Thế Nhân không xa không hẹn mà cùng nhìn về phía hắn, Hoàng đế cười cười, gật đầu nói:


- Xem ra việc Trẫm cho ngươi điểm ưu tú cả năm môn cũng không phải làm bộ, Trẫm thật không nghĩ tới ngươi lại có thể đưa ra đáp án nhanh như vậy.


Trong lòng Trương Thế Nhân tự nhủ: “Cái vấn đề này không cần tí đầu óc, thật nhàm chán”.


Vừa lúc đó, bụng của Thượng Thư Công Bộ Lưu Nhân Tĩnh đang đứng ở một bên bỗng nhiên kêu lên. Vị Thượng Thư đại nhân này mới bị Hoàng đế hung hăng mắng một trận có chút ngượng ngùng cúi đầu xuống che giấu sự xấu hổ trên mặt. Lúc nãy bệ hạ chất vấn hắn vì cái gì mà đê sông Hoài Thủy sửa suốt một năm còn không ngăn được lũ lụt, hắn sợ đến mức quên đói. Lúc này lại không khống chế nổi tiếng phản đối của cái bụng.


- Thanh âm gì?


Hoàng đế nghiêng tai nghe ngóng, hỏi.


- Là… là bụng của thần.


Lưu Nhân Tĩnh đỏ mặt hồi đáp.


Hoàng đế khẽ giật mình, lập tức bật cười:


- Trẫm lại là quên mất, từ giữa trưa đến bây giờ các ngươi có lẽ còn chưa ăn, Trẫm cũng chưa ăn qua, cái bụng này của ngươi gọi làm Trẫm cũng cảm thấy đói bụng. Tô Phi Tiến, bảo người mang lên điểm tâm cho bọn họ, lại mang thêm một tô cháo cho Trẫm.


- Cháo đã hâm nóng rồi, nếu hiện tại bệ hạ muốn ăn, nô tài lập tức bảo người mang ra.


- Tốt lắm.


Hoàng đế cười cười, nói:



- Mang thêm vài chén lên, chớ để bọn họ nói Trẫm keo kiệt. Trương Thế Nhân… Ngươi cũng ở lại, ăn xong Trẫm còn vài việc hỏi ngươi.


- Không cần không cần, thần không đói bụng, thần một chút cũng không đói.


Theo bản năng, Trương Thế Nhân khoát tay từ chối. Nhưng mà vừa lúc đó, những trái dưa leo hắn giấu ở trong quần áo rớt xuống mặt sàn, phát ra vài tiếng “lộp bộp”.


Trong lúc nhất thời, trong phòng trở nên đặc biệt yên tĩnh.


Hoàng đế không khỏi mở to hai mắt, giơ tay lên chỉ mấy quả trái cây xanh biêng biếc kia, hỏi:


- Đây là… cái gì?


Trương Thế Nhân hít một hơi thật sâu, sau đó cúi người trả lời:


- Bẩm bệ hạ… Vật ấy tên là… dưa leo.


Hoàng đế sửng sốt một chút, sự kinh ngạc trong ánh mắt còn không có tan. Trương Thế Nhân liền vội khom lưng nhặt lên mấy trái dưa leo, luống cuống tay chân nhét vào trong quần áo.


- Thần thất lễ… Thỉnh bệ hạ trách phạt.


Hắn vừa nói chuyện, trong nội tâm vừa tính toán xem bước kế tiếp nên làm thế nào.


- Lớn mật!


Hoàng đế ngồi trên giường bỗng nhiên hô một tiếng dọa Trương Thế Nhân nhảy dựng. Ngay ở lúc hắn quyết định bẩm báo chi tiết để nhận tội, Hoàng đế chỉ vào cái mũi của hắn, có chút giận nói:


- Hái dưa leo của Trẫm lại vẫn dám nhét vào, ngươi thật to gan! Trẫm hỏi ngươi… Ăn ngon không!


- Mùi thơm ngát, ngòn ngọt… Ăn ngon…


Trương Thế nhân cúi đầu trả lời, ngữ khí có chút phát run.


- Ăn ngon? Ăn ngon còn không lấy ra để Trẫm cùng mấy vị đại nhân nếm thử?


Nghe được câu này, đến phiên Trương Thế Nhân giật mình. Hắn theo bản năng móc ra vài trái dưa leo ở bên trong tay áo, thận trọng đặt lên bàn rồi lại nhanh chóng lui về. Hoàng đế cầm lấy một trái, nhìn nhìn, lấy một cái khăn trắng nõn trong tay áo ra xoa xoa, cũng không ngại không sạch sẽ, nhét vào trong miệng, cắn một cái.


- Trẫm tự tay gieo xuống đấy, quả nhiên hương vị ngọt ngào, ngon miệng! Tới tới tới, hai người các ngươi một người một quả, không có của Trương Thế Nhân là được rồi.


Hoàng đế rộng lượng chỉ chỉ mấy quả dưa leo, hai vị Thượng Thư đại nhân cũng thấy choáng váng.


Tô Phi Tiến mím môi cười cười, trong lòng tự nhủ: “Tiểu tử này thật đúng là hợp ý với bệ hạ”. Nghĩ thì nghĩ, hắn vẫn bước nhanh tới, cầm hai quả dưa leo đưa cho hai vị Thượng Thư đại nhân.


Hai vị Thượng thư đại nhân nhìn nhau, đều từ con ngươi người đối diện nhìn ra được sự không tưởng tượng nổi.


Vô luận thế nào bọn hắn cũng không nghĩ ra vậy mà có một ngày cùng ăn dưa leo với bệ hạ…


Răng rắc.


Răng rắc…


Âm thanh nhấm nuốt thanh thúy bay ra từ phòng nhỏ, tựa hồ bị gió mát mang tới giữa không trung, trôi dạt đến địa phương rất xa.