Chinh Chiến

Chinh Chiến - Chương 116: Cuộc khảo thí của Kinh Võ Viện (3)





Đợi đến khi Trương Thế Nhân đi qua cổng chính của Kinh Võ Viện, hắn phát hiện thì ra chỗ này có sự khác biệt rất lớn với tưởng tượng của hắn. Lúc hắn tới thành Thanh Long, cảm xúc lớn nhất của hắn là hai chữ “rầm rộ”. Hoàng cung, Sướng Xuân Viên, thậm chí cả các tòa phủ nha môn, tất cả đều được kiến tạo cực kỳ rộng lớn, hùng vĩ. Chúng đều không thẹn là những kiến trúc chính của tòa hùng thành đệ nhất đương thời.


Dĩ nhiên, ngoài cái cảm giác to lớn mà chúng mang lại, chúng còn khiến người ta cảm thấy nghiêm túc và trang trọng.


Mà Kinh Võ Viện lại bất đồng.


Ở sau cửa chính không phải là những kiến trúc to lớn, mà nó là một mảnh rừng. Nó mang phong cách vùng sông nước Giang Nam, cầu nhỏ bắt qua bờ sông, cây cối mọc thành từng phiến rừng lưa thưa, ở đối diện cửa vào còn có một cái thác nước nho nhỏ. Hơi nước từng thác nước bay tới mặt hắn, khiến hắn cảm thấy nhẹ nhõm và thoải mái.


Trương Thế Nhân dắt ngựa đỏ thẫm của hắn đi tới cạnh một người giáo sư phụ trách nghiệm chứng thân phận. Người giáo sư này là một người rất tao nhã, nàng đặt bàn ở cạnh cầu nhỏ, sau lưng là nước chảy róc rách. Cành lá của một gốc cây không biết tên che ánh mặt trời cho nàng, nó không để cho một tia nắng chiếu xuyên ra tán lá. Để cho người cảm thấy thoải mái nhất chính là những quả trái cây tươi đẹp đang tỏa ra mùi thơm thấm ruột mát gan treo lủng lẳng trên cành lá. Trong dòng sông nhỏ có những con cá màu trắng, màu đen đang rong chơi, thỉnh thoảng nhảy ra khỏi mặt nước, vẫy ra từng cái cầu vồng bé nhỏ ở dưới ánh mặt trời.


Trên con đường Huyền Vũ vẫn vô cùng náo nhiệt và ồn ào, nhưng mà khi tiến qua cổng chính, cái sự náo nhiệt và ồn ào ấy đã biến mất không còn tăm tích. Cũng không biết là vì cái gì, tất cả các thí sinh vào cửa đều không còn nói chuyện với nhau, dường như họ sợ phá hủy sự yên lặng, an bình ở nơi đây. Sau khi vào cửa, thí sinh đứng xếp hàng, theo thứ tự tiến lên đưa ngọc bài của mình cho nữ giáo sư phía trước. Vị nữ giáo sư cũng không hề ngẩng đầu lên, sau khi tiếp nhận thì đối chứng cái tên ở trên ngọc bài với những cái tên được ghi dày đặc trong một quyển tập dày.


Thoạt nhìn, nàng cùng với sự yên tĩnh ở đây rất hòa hợp.


Từ đầu đến cuối nàng không nói câu nào, yên tĩnh mà thanh nhã. Nàng thật giống như những đóa hoa tường vi ở bên cạnh cây cầu nhỏ, và nàng cũng giống như là một bộ phận của phong cảnh chốn này. Chăm chú quan sát thì sẽ nhận ra cái người an tĩnh này tựa hồ còn đẹp hơn những đóa tường vi an tĩnh, và còn thanh nhã hơn chúng một chút.


Bởi vì nàng đang cúi thấp đầu, Trương Thế Nhân không thấy rõ tướng mạo của nàng. Nhưng từ cái trán trơn bóng, cái mũi xinh xắn cùng cái cằm mượt mà, hắn suy đoán cô gái này mặc dù không phải mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành thì cũng không thể nào xấu xí. Dẫu hình dạng xấu một tí, sự an tĩnh mang theo cái tính tình không màng danh lợi cũng sẽ làm người đối diện sinh lòng yêu mến. Nói chung, để hình dung cô gái này, hẳn là chín chữ “nữ tử uyển chuyển và hàm xúc như nước”.


Trương Thế Nhân đi tới trước mặt nàng, hắn khom lưng hành lễ:


- Chào giáo sư.


Sau đó hắn cởi ngọc bài xuống, để lên bàn. Người nữ giáo sư kia liền cầm lên xem, rồi lập tức tìm được tên của Trương Thế Nhân ở trong cuốn tập dày. Tiếp theo nàng dùng bút lông đánh một cái dấu ở phía dưới cái tên ấy.


Cái cử động đơn giản này lại khiến cho Trương Thế Nhân rất kinh ngạc.


Một cuốn tập dày như vậy, ở trong đó còn ghi chép tất cả tên của các thí sinh đến từ các thành và đến từ quân đội, nhiều đến bao nhiêu? Mỗi một trang giấy đều là chữ viết rậm rạp và chằng chịt, còn có những chữ nhỏ viết giới thiệu vắn tắt. Nếu là thường nhân, sau khi lật vài trang thì chỉ sợ sẽ quên những cái tên ở phía trước, không còn nhớ một chút nào. Nhưng vị nữ giáo sư này chỉ là liếc sơ qua cái tên của Trương Thế Nhân ở trên ngọc bài, rồi khẽ lật thì đã tìm ra chỗ viết tên của hắn ở trong cuốn tập dày.


Từ lúc Trương Thế Nhân đưa lên ngọc bài, đến lúc nàng ta đánh dấu lên cái tên, tổng cộng cũng không đến ba giây đồng hồ.


“Trí nhớ thật cường đại!”


Trong lòng Trương Thế Nhân không khỏi than một tiếng. Trong nháy mắt, sự tôn kính của hắn dành cho các giáo sư của Kinh Võ Viện đã tăng thêm một tầng. Hiện tại hắn mới cảm nhận rõ thêm một chút, mới hiểu các giáo sư ở Kinh Võ Viện biến thái đến thế nào. Nếu như nói vị giáo sư tên Ngôn Khanh ở ngoài cổng chính chỉ làm cho hắn sinh ra hảo cảm, như vậy thì vị nữ giáo sư này làm cho hắn hiểu được cái gì gọi là “người giỏi còn có người giỏi hơn”.


Phải biết rằng hắn cũng có chút tự phụ với trí nhớ của mình, nhưng mà nếu so với cô gái trước mắt, đó lại chính là hạt cát nhỏ so với tảng đá lớn.


Khi vị nữ giáo sư đưa lại ngọc bài cho hắn, hắn nhận lấy, rồi cúi người nói:


- Đa tạ!


Sau đó lại xoay người, định rời khỏi.


- Đợi đã.


Ngay ở lúc Trương Thế Nhân xoay người, vị giáo sư chưa từng ngẩng đầu lên nói chuyện bỗng nhiên gọi Trương Thế Nhân.


Trương Thế Nhân nhìn về phía nàng, trong nội tâm không nhịn được xiết chặt.


Tuy rằng cái nữ nhân này không phải là người có sắc đẹp khuynh đảo triều đình, nhưng thoạt nhìn thì bề ngoài rất xứng đôi với khí chất của nàng. Mặt trái xoan, làn da rất trắng. Cái cằm, vành tai và gương mặt đều rất mượt mà. Một khuôn mặt như vậy đủ làm cho một người nhìn thấy lần đầu tin nghĩ đến bốn chữ.




Châu tròn ngọc sáng.


Nhưng… trong lòng Trương Thế Nhân xiết chặt không phải vì tướng mạo của cô gái này rất mê người, mà là bởi vì đôi mắt của nàng.


Đôi mắt của vị nữ giáo sư này không có một điểm màu đen, nói cách khác là đôi mắt của nàng không có đồng tử. Ánh mắt của nàng là màu trắng, toàn bộ đều là màu trắng. Đó cũng không phải là cái loại màu trắng không có sức sống khiến lòng người phát lạnh, mà đó là một loại màu trắng mang theo ánh sáng long lanh, giống như ngọc thạch. Thậm chí ngọc thạch còn không sáng ngời bằng ánh mắt của nàng.


Ngọc thạch màu trắng lóe lên ánh sáng… Không, đó phải là minh châu.


Rất sáng chói, rất thanh tịnh.


Trương Thế Nhân chưa từng nghĩ tới một người không có đồng tử đen bóng lại có thể đẹp đến mê người như vậy.


Tuy ánh mắt của nàng đều là màu trắng, nhưng trong đó lại có một vòng màu vàng kim nhàn nhạt, nó vòng quanh như một cái giới hạn, giống như ánh mắt có sự phân chia trắng đen của người bình thường.


Lúc Trương Thế Nhân nhìn kỹ thì hắn mới phát hiện ở ba vị trí trên, dưới bên trái và dưới bên phải con mắt của nàng là ba điểm nhỏ trong suốt và rất sáng.


Một đôi mắt này tựu như một mảnh vũ trụ xinh đẹp, cái loại xinh đẹp làm cho người ta mê mang và say mê.


Sau khi nữ giáo sư kia ho nhẹ một tiếng, Trương Thế Nhân mới nhận ra sự thất thố của mình. Hắn vội vàng cúi đầu, hỏi:


- Xin hỏi giáo sư có gì dặn dò?


Người nữ giáo sư kia giơ tay lên sửa lại vài sợi tóc rủ xuống trán, dường như cũng không có vì sự vô lễ của Trương Thế Nhân mà tức giận. Nàng chỉ chỉ con ngựa đỏ thẫm của Trương Thế Nhân, hỏi:


- Ngươi đã kiên quyết muốn dùng chiến mã của mình, như vậy thì con ngựa này cũng phải đưa vào báo cáo. Con ngựa này của ngươi có tên hay không, ta muốn ghi chép.


Hiển nhiên, dù ở bên trong nhưng nàng cũng đã nghe được sự ầm ĩ lúc nãy.


- Tên?


Trương Thế Nhân có chút sửng sốt, đến giờ này hắn mới nhận ra từ lúc đạt được con ngựa Bắc Tàu nọ, hắn vẫn luôn quên việc đặt tên cho nó. Sau một hồi suy nghĩ, Trương Thế Nhân thành thật trả lời với người nữ giáo sư kia:


- Còn không có tên, thỉnh giáo sư ban tên.


Nữ giáo sư không nghĩ tới việc Trương Thế Nhân để nàng đặt tên cho con chiến mã của hắn, sau khi do dự một chút, nàng đứng lên, chậm rãi đi một vòng quanh con ngựa đỏ thẫm.


- Trách không được ngươi lại kiên quyết dùng ngựa của mình, mặc dù là trong Kinh Võ Viện thì cũng không tìm ra được vài thớt hàn huyết bảo mã như thế này. Một con ngựa xuất sắc như vậy mà thậm chí không có cả tên… Đáng tiếc.


Mặt Trương Thế Nhân hơi đỏ lên, trong lòng tự nhủ: “Ngươi nói đáng tiếc là đáng tiếc một con ngựa nổi danh lại không có tên, hay là cảm thấy đáng tiếc vì một con ngựa tốt như thế lại rơi vào tay một kẻ vô danh tiểu tốt như ta?”


Nghe được bốn chữ “hàn huyết bảo mã”, ở trong số những tên tú tài phía sau, có người nhịn không được thấp giọng kinh hô:


- Tên kia… lại có được một thớt hãn huyết bảo mã!


Nghe được câu này, người nữ giáo sư kia khẽ lắc đầu, nói:


- Không phải hãn huyết, là hàn huyết.



Nhưng rất hiển nhiên, phần lớn người vẫn chưa hiểu ý của nàng.


Nàng cũng lười đi giải thích thêm cái gì, bàn tay khẽ vuốt ve lên trên lưng con ngựa đỏ, sau đó nói với Trương Thế Nhân:


- Một con ngựa đẹp như vậy, kêu nó là Nghê Thường được chứ?


- Nghê Thường?


Trương Thế Nhân khẽ giật mình, gãi đầu một cái, đặt câu hỏi:


- Có phải là quá mềm yếu chút ít? Nó là chiến mã…


Người nữ giáo sư kia cũng khẽ giật mình, sau đó có chút ảo não mà hỏi:


- Đây đúng là ngựa của ngươi? Đây chính là một con chiến mã… Nhưng đầu tiên, nó là một con ngựa cái.








Cũng không quản Trương Thế Nhân có nguyện ý hay không, nữ giáo sư có đôi mắt đặc biệt lại ngồi xuống, sau đó nhấc bút lông, viết hai chữ “Nghê Thường” bằng kiểu chữ rất xinh đẹp ở đằng sau cái tên của hắn. Coi như là từ đó, con chiến mã cao lớn kia đã có tên gọi, hơn nữa cái tên được ghi lại ở Kinh Võ Viện, sợ rằng đã không còn hi vọng sửa đổi thành tên khác.


Trương Thế Nhân cười cười đầy ngượng ngùng, khom người nói:


- Đa tạ.


Nói xong thì hắn dắt ngựa rời đi.


Mới đi vài bước, hắn lại nghe thấy thanh âm dịu dàng và đằm thắm của vị nữ giáo sư kia vang lên ở sau lưng mình.


- Ta là Khâu Dư, là một trong các vị giám khảo võ khoa năm nay, hi vọng lát nữa trong cuộc thi võ khoa… biểu hiện của ngươi không bôi nhọ con ngựa tốt này.


Trương Thế Nhân không nói chuyện, cũng không có quay người lại, gật nhẹ đầu rồi tiếp tục đi tới.


Theo con đường đá, Trương Thế Nhân cùng những thí sinh sau lưng hắn đi sâu vào trong Kinh Võ Viện. Đợi đến trung tâm, hắn mới phát hiện Kinh Võ Viện thật sự cũng không phải là rất lớn. Sau khi mấy nghìn thí sinh chen vào, chỗ tổ chức cuộc thi có vẻ hơi chen chúc.


Mà cũng bởi vì số lượng thí sinh quá nhiều, Kinh Võ Viện lại không có nhiều phòng tổ chức cuộc thi, cho nên vô luận là văn khoa hay là võ khoa thì đều được tiến hành ở trên giáo trường.


Phải thi đầu tiên chính là năm môn thuộc văn khoa, vậy nên Trương Thế Nhân giao Nghê Thường cho người của Kinh Võ Viện. Sau đó hắn tìm được chỗ ngồi của mình ở trên giáo trường, đó là một bộ bàn ghế có tờ giấy dán tên của hắn. Cái tình cảnh quen thuộc này khiến Trương Thế Nhân không tự chủ nhớ đến thời học sinh phải nặng đầu ứng phó những cuộc thi ở kiếp trước.


Năm môn văn khoa gồm: khoa tính toán, khoa lễ, khoa nhạc, địa lý và binh pháp.


Trong thời gian rất ngắn, mấy ngàn thí sinh được người phụ trách của Kinh Võ Viện chỉ tới chỗ ngồi của mình. Chỉ một lát sau thì tiếng bước chân đã không còn, ai cũng ngồi vào vị trí, tràng diện lập tức trở nên yên tĩnh.


Hướng chính bắc của Võ Đài chính là Điểm Tướng Đài, chỉ cần là người xuất thân từ quân đội thì cũng không xa lạ gì với loại bố trí này. Điểm Tướng Đài của Kinh Võ Viện rất lớn, có lẽ là vì cuộc thi nên mới xây thêm.


Sau khi Trương Thế Nhân ngồi xuống, hắn nhìn về phía Điểm Tướng Đài, ngay tức thì ánh mắt của hắn bị cái dù có tạo dáng đặc biệt mang tính đại biểu cho thân phận cao nhất hấp dẫn.



Thế mà Hoàng đế cũng tới!


Tuy Trương Thế Nhân đã sớm biết Hoàng đế rất coi trọng cuộc thi của Kinh Võ Viện, nhưng hắn thật không nghĩ đến việc Hoàng đế có thể dứt bỏ chính sự đang lúc vô cùng phức tạp mà đích thân đến. Dưới cái dù đại biểu thân phận cao nhất kia, ngồi ở trung tâm chính là Thiên Hữu Hoàng đế Dương Định Thiên. Khác với những lần gặp trước, Trương Thế Nhân thấy Hoàng đế mặc Long Bào, đến tận đây hắn mới cảm nhận được sự uy nghiêm mãnh liệt - có thể nói là cao gấp mấy chục lần gặp trước - phát ra từ vị Hoàng đế này.


Ở bên cạnh hắn, ngồi bên trái là Di Thân Vương Dương Dận, ngồi bên phải là viện trưởng Chu Xuân Thu.


- Cuộc thi của Kinh Võ Viện, quy mô một năm so một năm lớn, lòng Trẫm rất vui mừng. Trẫm đã từng nói qua, Đại Nam chưa bao giờ thiếu nhân tài, những người… tú tài này… đều là trụ cột tương lai của triều đình.


Dương Định Thiện chỉ chỉ đám tú tài đang ngồi ở dưới, cười một tiếng, nói:


- Trẫm nghe nói mấy năm trước Thiên Thuận cũng học theo Kinh Võ Viện chúng ta. Họ xây một tòa Liệp Vũ Đường, cách mỗi ba năm cũng tổ chức cuộc thi tuyển ra tài tuấn trẻ tuổi. Thế nhưng họ chẳng học ra cái gì, lộ ra mùi vị mốc meo của đồ dỏm.


Lời này vừa dứt, đám quan chức bên cạnh lập tức bật cười.


Tiếng cười trên Điểm Tướng Đài không có làm cho Trương Thế Nhân chú ý, trái lại, người ngồi bên cạnh của hắn lại làm cho hắn cảm thấy có chút nhức đầu. Người này ngồi nghiêng trên ghế dựa, cánh tay vuốt cằm, cũng không nhìn về phía Điểm Tướng Đài, chỉ là nhìn biểu tình trên vẻ mặt của Trương Thế Nhân với ý cười mười mươi.


- Làm sao ngươi cũng tới…


Trương Thế Nhân hạ giọng hỏi một câu.


Người nọ cười hì hì rồi cười mỉm, không hề trả lời. Vẻ đẹp của nụ cười này là cho người ta không muốn di chuyển ánh mắt đi nơi khác. Đặc biệt là đường vòng cung cong cong khi hai mắt nheo lại càng lộ ra một vẻ đáng yêu.


Đúng vậy, đó là một nữ tử, hơn nữa còn là một nữ tử rất đẹp, càng là nữ tử mà Trương Thế Nhân biết.


Ngô Ẩn Ngọc.


Trương Thế Nhân nhìn thấy cô bé này thì có chút kinh ngạc. Hắn biết rõ trước đó không lâu Ngô Nhất Đạo đã đưa vị đại tiểu thư ngang ngược này đến Nhất Khí Quan ở Thanh Nhạc Sơn học tập, vì vậy điều hắn khó hiểu là chẳng lẽ người tiến vào Nhất Khí Quan lại còn có thể tiến vào Kinh Võ Viện?


Nếu như Trương Thế Nhân biết rõ Ngô Nhất Đạo đã đưa vào Kinh Võ Viện bao nhiêu bạc, sợ rằng hắn cũng không có kinh ngạc như vậy.


Ngay lúc Trương Thế Nhân còn đang tự hỏi xem vì cái gì mà Ngô Ẩn Ngọc xuất hiện ở nơi đây, bỗng nhiên có giáo sư Kinh Võ Viện cao giọng hô một câu. Ngay chớp mắt, tất cả các thí sinh đều đứng lên. Trương Thế Nhân liền vội vàng đứng dậy, hắn biết rõ đây là khi cảm thấy thí sinh đã đến đủ, giáo sư Kinh Võ Viện kêu họ hành lễ với bệ hạ. Song khi mọi người đứng dậy, cũng không có người bảo bọn họ quỳ xuống dập đầu với bệ hạ.


Khi đang còn ngạc nhiên, Trương Thế Nhân đã thấy vị thái giám mà hắn đã gặp ở Sướng Xuân Viên cầm một thánh chỉ đi đến phía trước Điểm Tướng Đài. Sau khi giương ra thánh chỉ và hắng giọng một cái, hắn ta bắt đầu đọc chậm.


Nội dung phía trước của ý chỉ rất đơn giản, Hoàng đế ca ngợi và an ủi đám thí sinh. Tiếp theo là khẳng định cùng tôn kính dành cho Kinh Võ Viện. Hiển nhiên những lời này không có cái gì mới mẻ.


Áng văn của ý chỉ chất phác chứ không hoa mỹ, cơ hồ là dùng giọng điệu nói chuyện của bệ hạ mà viết. Vốn nghe không có cảm giác gì, nhưng khi nghe được mấy câu sau, trong lòng Trương Thế Nhân chấn động!


- Phàm là người dùng số tiền lớn mua bộ đề thi giả thì tự động đứng ra khỏi hàng. Hủy bỏ tư cách tham gia cuộc thi, bãi bỏ công danh của nhóm thí sinh này, cho về nhà suy nghĩ! Trong vòng năm năm, không thể tham gia cuộc thi lớn nhỏ. Nếu như còn tiếp tục phạm sai lầm nào nữa thì trọn đời không được thuê người làm. Bệ hạ nhân từ, ngài nhớ tới các ngươi là tài tuấn Đại Nam lại vi phạm lần đầu, tâm niệm chợt thay đổi, cho nên không đành lòng phạt nặng, hi vọng các ngươi tự tỉnh ngộ và ghi nhớ lần dạy bảo này.


Trong nháy mắt, khuôn mặt của mấy trăm người trở nên trắng bệch.


Trong đó có cả Thôi Thương Lượng.


______________________


ps: Mai lên đường về quê, giờ đăng cho ngày mai.