Chinh Chiến

Chinh Chiến - Chương 100: Tiểu tốt biên quân cùng công tử áo gấm





Danh tiếng của Khách Thắng Cư cực kỳ vang dội ở đế đô, nó là một trong những cửa hiệu lâu đời ở cái thành dài hơn trăm dặm này. Theo chuyện xưa, thời điểm tiên đế vi hành xem xét dân tình thành Thanh Long, ngài từng đến ăn cơm ở Khách Thắng Cư. Sau đó ngài còn dùng chiếc bút mang theo người làm một bài thơ lên vách tường trắng như tuyết trong một cái phòng ở lầu hai. Từ đó về sau, chưa từng có khách nhân nào vào cái phòng này, câu thơ ở trên vách tường kia cũng được bảo vệ, mấy cái bàn gỗ trong phòng nọ cũng được xem là bảo bối.


Thành Phượng Hoàng Đài ở Đông Cương rất nổi danh, tiên đế hai đời trước từng tiếp nhận sự thần phục của Hoàng đế Đông Sở ở đây.


Cuộc chiến tranh ấy làm cho biên giới Đại Nam kéo dài ra hơn ngàn dặm. Sau khi đắc thắng, tiên đế hai đời trước hạ chỉ xây dựng thành Phượng Hoàng Đài làm nơi đóng quân. Vậy nên đó là một tòa thành đại biểu vinh quang của Đại Nam, đương nhiên, đó cũng là một biểu tượng có tính sỉ nhục của nước Đông Sở.


Lữ soái trinh sát Mạc Tẩy Đao của Phượng Hoàng Đài muốn mời khách ở Khách Thắng Cư, với một người có xuất thân như hắn, có thể cầm ra một số bạc lớn như vậy, việc phỏng đoán xem sau lưng hắn ta có ai ủng hộ hay không cũng rất đáng giá đi làm. Dù sao tiền hàng tháng của biên quân chả thấm vào đâu, tất nhiên không phải ai cũng có vận khí tốt cùng thủ đoạn như Trương Thế Nhân.


Thành Gia Trang là thị trường mậu dịch, Trương Thế Nhân phát tài nhờ làm kinh doanh cũng là chuyện bình thường. Nhưng một cái tiểu nhân vật xuất sinh nhập tử mới được thăng lên làm Lữ soái biên quân thì làm sao có thể cầm ra nhiều bạc mà mở tiệc chiêu đãi cho hơn trăm tên quân nhân tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện? Trong nội tâm Trương Thế Nhân hơi nghi hoặc một chút. Hắn cảm thấy cái bữa tiệc này cũng không phải đơn giản như ý nghĩ ban đầu của hắn.


Cuộc sống của những quân nhân không có ý vị gì, nhất là biên quân. Ngủ nơi màn trời chiếu đất, thậm chí mấy ngày mấy đêm không kịp ăn đồ ăn nóng hổi hay uống một miếng nước cũng là chuyện thường xuyên xảy ra. Tám, chín phần mười biên quân lấy mạng đổi tiền lương là để hiếu kính cho cha mẹ, trong lúc rảnh rỗi, họ lấy vợ rồi sinh con, lâu lâu hưởng thụ một nồi lẩu cũng là điều mà họ vô cùng thỏa mãn.


Ngay cả Trương Thế Nhân có tiền bạc đầy mình, khi hắn nhìn thấy sự xa hoa trong những quán rượu của đế đô, hắn đều cảm thấy tiền mình không đủ dùng, huống chi là một người không có con đường làm ăn phát tài như Mạc Tẩy Đao?


Trương Thế Nhân đi một mình đến, không mang Mộc Tiểu Yêu theo.


Nếu như hắn dẫn theo Mộc Tiểu Yêu, chỉ sợ ngay tức khắc sẽ bị nước miếng của những người hâm mộ dìm cho chết đuối. Biên quân Đại Nam đóng ở biên thùy quanh năm, một hai năm không gặp nữ nhân cũng là chuyện thường thấy. Mộc Tiểu Yêu lại quá bắt mắt chút ít, Trương Thế Nhân không muốn bị người xa lánh chỉ vì cái điều này.


Đã đều là biên quân, thế thì liền lấy ra điểm mộc mạc đặc thù của biên quân.


Vậy nên Trương Thế Nhân cố ý mặc bộ quân phục biên quân của hắn khi còn ở thành Gia Trang. Nó mới tinh, thẳng, song nếu so sánh với những khách nhân ra vào Khách Thắng Cư, nó để lộ điểm keo kiệt, nghèo túng. Biết là vậy, nhưng mặc bộ quần áo biên quân vào, trong nội tâm người lính biên quân cũng sẽ không tự chủ sinh ra được sự kiêu ngạo cùng tự hào, cái tâm lý mà không phải một người Đại Nam nào cũng có thể hiểu được. Chỉ có những người mặc quần áo biên quân giống nhau thì mới có thể hiểu được ở trong hai chữ “biên quân” có bao nhiêu hàm ý và cảm xúc phức tạp.


Lòng chua xót, khốn khổ, đánh nhau, sát phạt, hôm nay nâng cốc vui ca, ngày mai có thể sẽ bỏ mạng nơi chiến trường.


Thời gian ở chung với nhau càng dài, những binh sĩ như thế đều sẽ có một loại tình cảm huynh đệ sẵn lòng chết vì nhau. Ví dụ như lúc ở thành Gia Trang, những binh sĩ biên quân bị Ngô Bồi Thắng bắt, đa phần họ đều không có bán đứng Trương Thế Nhân. Người không có trải qua làn ranh sống chết, sẽ không cách nào hiểu được cái loại tín nhiệm khi đem lưng giao cho đồng đội là đáng kính trọng đến dường nào.


Khách Thắng Cư không hổ là cửa hàng có hơn trăm năm tuổi, tuy tráng lệ, nhưng không có một điểm lấn át tư thế của khách nhân. Khi nhìn thấy Trương Thế Nhân đi đến, tiểu nhị đứng ngoài cửa lập tức ân cần chạy ra đón chào, hỏi thăm. Tiểu nhị rất nhạy, xem trang phục thì đã biết Trương Thế Nhân là thí sinh do Binh Bộ tiến cử đáp ứng lời mời đến đây, thế nên hắn dẫn Trương Thế Nhân đến thẳng gian nhà chính ở lầu một.


Toàn bộ gian nhà chính ở lầu một đều bị Mạc Tẩy Đao bao hết.


Đây là một số bạc lớn đến bao nhiêu? Trương Thế Nhân cũng không có biện pháp tính toán kỹ càng, nhưng hắn khẳng định chính hắn tuy có thể cầm số bạc ấy ra được, song hắn nhất định sẽ rất đau lòng.


Gian nhà chính ở lầu một của Khách Thắng Cư đã được bày ít nhất bốn mươi cái bàn, sàn nhà được lót bằng gạch xanh lại cực kỳ bằng phẳng, thế là làm cho người ta có ảo giác đây là tiệc rượu được mở trong nhà của quan lại, quý tộc.


Sau khi Trương Thế Nhân vào cửa, trong hành lang đã có sáu mươi, bảy mươi người mặc trang phục biên quân ngồi ở bên trong. Khi nhìn thấy có người vào cửa, ánh mắt của mọi người đều hướng về bên này. Tiểu nhị dẫn Trương Thế Nhân vào thấp giọng hỏi Trương Thế Nhân một câu, sau đó ngẩng đầu lên, hô to:


- Quân gia Trương Thế Nhân thành Gia Trang đến!


Nghe được cái tên này, không biết vì sao mà biên quân ở trong hành lang đều lập tức đứng lên. Cơ hồ là đồng thời, tất cả mọi người đều đưa tay đặt trước ngực, chào theo nghi thức của quân đội Đại Nam. Nội tâm Trương Thế Nhân nóng lên, hắn đứng trang nghiêm, người rất thẳng, cánh tay phải đặt ngang ở trước ngực, đáp lễ.


Một người mặc quần áo và trang sức Lữ soái tiến tới cười mà nghênh đón, giọng điệu dễ gần:


- Hoan nghênh ngươi, chúng ta đều nghe qua tên của ngươi. Mọi người cũng đều biết chiến sự ở thành Gia Trang, đều biết tám trăm huynh đệ ở đó đều anh dũng hi sinh. Trong nội tâm các huynh đệ đều là kính ngưỡng, chúng ta đều là biên quân… là người một nhà.


Một câu “người một nhà” làm cho Trương Thế Nhân có rất nhiều cảm xúc trong nội tâm.


Chuyện ở thành Gia Trang, Trác tiên sinh đã nói cho hắn biết. Trương Thế Nhân áp chế hận ý với Nguyễn Văn Dũng ở sâu trong nội tâm, nhưng hôm nay, đối mặt với sáu mươi, bảy mươi người binh sĩ biên quân chào theo nghi thức quân đội, hắn dường như càng khó khắc chế tình cảm của mình. Trong lúc không để ý, vành mắt của hắn đã có chút đỏ lên.


- Ta là biên quân còn sống duy nhất của thành Gia Trang, ta thay mặt tất cả các huynh đệ chào mọi người theo nghi thức quân đội!


Hắn nói.




Khuôn mặt của đám binh sĩ trong hành lang đều nghiêm túc và trang trọng, trong lúc nhất thời mà tràng diện trở nên an tĩnh làm người không thích ứng được.


- Trước tiên tiến tới ngồi đi, vừa rồi chúng ta vẫn còn nói về ngươi. Đối với ngươi, tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên, một tên trinh sát lại có thể lập hai mươi mốt lần chiến công, ai cũng tự hỏi đó là một nhân vật anh hùng bực nào. Trong lòng chúng ta đều dành cho ngươi sự kính nể. Đúng rồi… Ta là Trương Cuồng, là biên quân tới từ biên cảnh ở đông bắc Đại Nam.


“Trương Cuồng!”


Nghe được cái tên này, trong lòng Trương Thế Nhân mỉm cười nói nhanh.


Thoạt nhìn cái người này là người hiền lành, là nam tử trung niên chừng ba mươi tuổi, làn da trắng, con mắt sáng tỏ. Nếu như hắn mặc một thân trường bào mà nói, ai cũng sẽ không hoài nghi rằng hắn là một tên thư sinh có đầy sách vở ở trong bụng. Vóc dáng của hắn không cao, dáng người thon gầy, so với Trương Thế Nhân thì thấp một chút, nhìn mà không thấy một chút khí tức máu lạnh và vô tình. Nhưng mà một người được cho là hiền lành như thánh nhân đã ẩn núp hai năm trong bộ lạc man di, cưới con gái của thủ lĩnh bộ lạc ấy làm vợ, sau đó lại trở thành một người vô cùng lạnh lùng khi tự mình giết chết cha vợ và người vợ đầu ấp tay gối của mình. Lại nói tiếp, món nợ máu rất lớn gồm hơn một vạn cái đầu của người man di phương bắc có lẽ đều phải tính toán ở trên đầu hắn ta.


Tại thành An Nguyên, bởi vì chiến tích này mà Trương Cuồng được phong làm Lữ soái. Ban đầu, vào lúc ở trong phủ Tán Kim Hầu, khi nghe được cái tên này, Trương Thế Nhân từng cho rằng hắn ta là một người cao ngạo, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, ánh mắt đủ hù chết người.


- Xin chào Lữ soái.!


Trương Thế Nhân chào theo kiểu nhà binh một lần nữa.


Luận thân phận, hắn bất quá chỉ là một trinh sát ứng chức đội phó, gặp Trương Cuồng thì tự nhiên phải hành lễ.


- Đến đây đi, cùng các huynh đệ ngồi chung một chỗ.


Trương Cuồng cười đầy bình dị mà nói ra.








- Có lẽ ngươi có chút tò mò.


Trương Cuồng kéo Trương Thế Nhân ngồi xuống một cái bàn bên cạnh, cười rất ấm áp, nói nói:


- Chúng ta đều xuất thân từ biên quân khốn khổ, sao có thể hào phóng mà bao cả một gian phòng chính to lớn của Khách Thắng Cư? Xem nét mặt của ngươi, ta biết ngay ngươi khẳng định không biết rõ nội tình rồi, vậy xem ra không có người nói với ngươi.


Trương Thế Nhân gật đầu nói:


- Xác thực rất tò mò.


- Ngươi có biết tổ tiên của ông chủ Khách Thắng Cư là ai sao?


Trương Cuồng hỏi.


Trương Thế Nhân lắc đầu.


Trương Cuồng mỉm cười nói:


- Tổ tiên của ông chủ Khách Thắng Cư cũng xuất thân từ quân nhân, tên là Nguyễn Thắng. Hơn nữa ông ta cũng là một thành viên của biên quân. Ông bị thương ở hai chân trong một lần ác chiến, thế là ông đành phải về nhà. Sau khi trở lại thành Thanh Long, Nguyễn Thắng dùng tiền lương của mình cùng bạc được thưởng từ quân công mà mở ra tửu lâu này. Lúc ấy, nơi đây bất quá là một cái cửa hàng nhỏ, dần dà, công việc buôn bán của nơi này càng ngày càng náo nhiệt, thời gian dần trôi thì nó dần trở nên nổi danh ở thành Thang Long. Nhưng Nguyễn Thắng chưa từng quên xuất thân của chính mình, phàm là quân nhân đến quán ăn cơm, ông đều không thu một đồng tiền. Chính vì việc không thu tiền ấy, quân nhân ai cũng kéo đến. Về sau mọi người mới khuyên bảo Nguyễn Thắng, không lâu sau ông ta quyết định nếu quân nhân đến ăn thì chỉ lấy một thành tiền cơm. Cái quy củ này là do Nguyễn Thắng lập ra, con cháu của ông vẫn luôn tuân theo.


- Trách không được.


Nội tâm Trương Thế Nhân sinh ra kính ý với người xây dựng Khách Thắng Cư này.



- Còn có một cố sự.


Trương Cuồng cười một cái, nói:


- Từ sau khi bệ hạ thành lập Kinh Võ Viện, ông chủ bây giờ của Khách Thắng Cư lại lập ra một quy củ. Mỗi một thí sinh có xuất thân biên quân, chỉ cần đi vào cửa lớn của Khách Thắng Cư thì đều có thể được miễn một bữa cơm, món ăn do họ tùy tiện chọn. Sau khi có cái quy củ này, những thí sinh của biên quân trong những năm trước đều tụ tập ở đây, bắt đầu làm quen với nhau. Dù sao ở trong số chúng ta, ai cũng không có giàu có, muốn mời khách cũng không bỏ nổi bạc mà mời. Năm nay là do Mạc Tẩy Đao của Phượng Hoàng Đài ra mặt thu xếp đấy, lại nói, vẫn phải cảm ơn ông chủ của Khách Thắng Cư.


Trương Thế Nhân đúng là không biết những chuyện này.


Từ lúc đi đến đế đô, hắn chưa từng rảnh rỗi. Hắn liên tục bị tính kế, coi như hắn nhờ người khác hỏi thăm tin tức thì phần lớn cũng là hỏi về cuộc thi của Kinh Võ Viện. Chứ hắn chưa từng nghe ai nhắc tới những chuyện mà Trương Cuồng đã nói.


Ầy, hắn là một biên quân khác loại. Những biên quân khác khi đến đế đô thì đều đi dạo khắp nơi, nghe ngóng những tin đồn thú vị hay các chuyện tích xưa. Còn hắn thì luôn vắt óc xem làm sao để không bị giết khi vướng vào các tử cục, sau đó là suy nghĩ xem nên ứng phó thế nào với những địch nhân ở ngoài sáng và trong tối.


- Vị Mạc đại ca đâu này?


Trương Thế Nhân hỏi.


Trương Cuồng đáp:


- Hắn giúp khuân rượu ở phía sau, hắn sẽ lập tức trở lại thôi.


Trương Cuồng vừa nói xong, bỗng nhiên từ đằng sau Khách Thắng Cư có một đám biên quân dũng mãnh tiến tới, trong tay mỗi người đều bưng một cái vò rượu. Cầm đầu là một người đàn ông có vóc người cao gầy, cơ bắp, thô bạo. Nhưng điều làm người ta phải nhìn kỹ là một vết sẹo kéo dài từ trên trán đến cằm của hắn.


Vậy mà hắn… chỉ có một con mắt!


Nhìn thấy sự kinh ngạc ở trên mặt của Trương Thế Nhân, Trương Cuồng khẽ thở dài một tiếng, nói:


- Hắn là Mạc Tẩy Đao, năm đó hắn lẻn vào Đông Sở, hắn liên tục chém giết hơn một trăm người, nhưng mà hắn cũng đã bị mất đi một con mắt ở trong trận chiến này. Thế nhưng nếu có thể còn sống trở về thì đã là chuyện tốt rồi, nếu như ta là hắn, chỉ sợ ta đã sớm chết ở nơi đất khách quê người. Hơn nữa… nếu chết ở Đông Sở, triều đình tuyệt đối sẽ không thừa nhận phần công lao này.


Bi thương.


Trong giọng nói của hắn lộ ra sự bi thương làm cho bên trong lòng người không thể không xúc động.


Hắn nói không sai, nếu như năm đó Mạc Tẩy Đao không thể còn sống mà trở về, nếu hắn bị truy binh của Đông Sở bắt được, triều đình tuyệt đối sẽ không thừa nhận hắn là quân nhân của Đại Nam. Mặc dù Đại Nam chưa bao giờ đặt Đông Sở vào mắt, nhưng diệt cả nhà người ta mà không có một lý do như vậy, sẽ làm cho thanh danh Đại Nam không mấy tốt đẹp.


Trên thực tế, năm đó người phái Mạc Tẩy Đao đi Đông Sở chính là Tướng quân thủ vệ thành Phượng Hoàng Đài, chính xác thì người Tướng quân ấy chỉ ra lệnh cho hắn lẻn vào Đông Sở tìm hiểu tin tức, là do Mạc Tẩy Đao tự ý đi diệt cả nhà người Tướng quân Đông Sở nọ.


- Ta nghe nói Trương Thế Nhân huynh đệ đến rồi!


Người đàn ông cao gầy, thiếu một con mắt giao bình rượu cho người khác, lớn tiếng hỏi một câu:


- Vị nào là Trương huynh đệ?


- Là ta!


Trương Thế Nhân liền vội vàng đứng lên hành lễ:


- Xin chào Lữ soái!


Mạc Tẩy Đao và Trương Cuồng có công lao lớn như vậy, nhưng vẫn chỉ được đề bạt từ Đội trưởng lên làm Lữ soái, không thể không nói triều đình Đại Nam thiếu nợ bọn họ, cũng thiếu nợ tất cả binh sĩ biên quân. Trương Thế Nhân không có một chút nghi ngờ rằng nếu như công lao lớn như vậy mà do con cháu thế gia lập được, chỉ sợ họ sẽ lấy được nhiều hơn hai người Mạc Tẩy Đao. Mặc dù triều đình vẫn sẽ không gióng trống tuyên truyền, nhưng khẳng định đây là một vết son cho việc thăng quan phát tài sau này của người con cháu thế gia ấy.



Mà bây giờ, triều đình chỉ cho hai người Trương Cuồng và Mạc Tẩy Đao một cơ hội tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện, song những người có thân phận biên quân như họ lại cảm kích vô cùng.


- Ta… Ôi đệch!


Dáng người cao hơn Trương Thế Nhân nửa cái đầu, cơ bắp đầy cường tráng, Mạc Tẩy Đao bước tới, vừa đi vừa lớn tiếng cười nói:


- Ông đây cho rằng Trương Thế Nhân, Trương huynh đệ lập hai mươi mốt lần quân công có thế nào thì cũng phải là một người khôi ngô, song vì sao mà Trương huynh đệ dĩ nhiên là một cái thiếu niên thoạt nhìn giống như đàn bà? Ha ha, ngươi không phải là người giả mạo tên của Trương huynh đệ chứ, ông đây nếu nhìn ra ngươi là kẻ giả mạo, ngươi coi chừng cái con mắt như rắm thúi của ngươi!


Một người thật thô tục, nhưng Trương Thế Nhân không hề chán ghét.


Đây mới chính là binh sĩ biên quân có tính tình chân thật mà Trương Thế Nhân quen thuộc, nguyên một đám như những tảng nham thạch thô ráp và hoang tàn. Bọn hắn mở miệng và ngậm miệng đều là thô tục, nhưng trái tim đều nóng cháy hơn ai khác.


- Có rất nhiều người muốn lấy đi con mắt như rắm thúi của ta, nhưng mà tất cả đều bị ta tiễn về lòng đất! Nếu như ta sớm biết có một đám người biết tên của ta, ta sớm đã đứng ra rêu rao và khoe khoang, khoác lác để ăn uống miễn phí rồi.


Trương Thế Nhân vừa cười vừa nói.


- Ha ha!


Mạc Tẩy Đao bước tới, trực tiếp trao cho Trương Thế Nhân một cái ôm:


- Giết mấy trăm mã tặc đương nhiên là nam nhân! Ông đây không thích nhất là loại ẻo lả như đàn bà. Ra, ta nhìn tay ngươi một chút thì đã biết ngươi không có nói dối!


Hắn ôm xong Trương Thế Nhân, thuận tay nắm lên tay phải Trương Thế Nhân mà nhìn.


- Những vết chai khi luyện đao, tốt!


Hắn nhịn không được cảm thán một câu, sau đó giơ tay phải của Trương Thế Nhân lên, quát:


- Đây là tiểu huynh đệ của chúng ta, là binh sĩ biên quân nhỏ tuổi nhất tham gia cuộc thi năm nay của Kinh Võ Viện! Các ngươi đều nhìn rõ hình dáng của hắn cho ông, về sau nếu ai dám khinh rẻ tiểu huynh đệ của chúng ta, tất cả đều con mẹ nó không cho phép làm bộ sợ hãi!


Mọi người trầm trồ khen ngợi ầm ầm.


Chính vào lúc này, đột nhiên có sáu, bảy người công tử trẻ tuổi mặc áo gấm bước vào cửa chính của Khách Thắng Cư.


Người cầm đầu có khuôn mặt như ngọc, khí độ bất phàm, chỉ là sắc mặt trắng quá mức, thật giống như hắn đã thoa lên mặt một tầng phấn. Hắn có cái mũi cao thẳng, bờ môi rất mỏng.


Khi nhìn thấy cả phòng chính ở lầu một đều là binh sĩ biên quân, người này nhịn không được nhíu mày, thấp giọng mắng một câu:


- Một đám nghèo kiết xác, lũ không có tiền nên chạy tới nơi này ăn chùa, cũng không biết vì sao mà da mặt dày như vậy!


Tiểu nhị rất nhạy bén, hắn vội vàng chạy ra:


- Vương công tử, nhanh lên căn phòng ở lầu hai!


- Lộ ra một đống mùi hôi thối, buồn nôn!


Người đứng phía sau công tử họ Vương liếc nhìn bọn người Trương Thế Nhân, ánh mắt toàn là sự chán ghét.