Trong khi mê man, cô mơ thấy một giấc mơ rất kì lạ và... đáng sợ.
Từng người, từng người một xung quanh cô đều biến thành những hình ảnh hư ảo rồi biến mất. Cứ thế, cho tới khi chỉ còn lại hắn. Hắn nở nụ cười với cô, nhưng đó không phải nụ cười mà cô quen thuộc, không phải ánh mắt mà cô quen thuộc.
A Thần của cô luôn ân cần quan tâm chăm sóc, chiều chuộng cô, lại hết sức ôn nhu và ấm áp. Người trước mắt này không phải... Ánh mắt sâu thẳm đáng sợ, cùng nụ cười khiến người ta ớn lạnh kia không phải...
Người đối diện đưa tay ra hiệu cô lại gần, cô chần chừ không bước tới. Hắn thấy cô không làm theo ý mình cũng không nổi giận, mà từ từ đi lại phía cô.
Thấy khoảng cách giữa hai người đang bị rút ngắn, cô theo bản năng lùi lại phía sau. Hắn tiến một bước, cô lui một bước, cứ như vậy cho tới khi cô ngã ngồi trong một vũng nước.
Mộc Miên cảm thấy có điều gì đó sai sai. Cô đang ngồi lên không phải là một vũng nước... mà là một vũng máu.
Khung cảnh xung quanh bất chợt thay đổi, toàn bộ bầu trời với mặt đất đều bị nhuộm lên bởi một màu đỏ tươi, trong không khí thoang thoảng mùi tanh ngọt. Nhìn lại bàn tay trước mắt cô, bàn tay đó cũng... nhuốm đầy máu. Máu của những người đã biến mất kia.
Từ dưới đất đột nhiên ngoi lên những sợi dây xích, quấn lấy cơ thể mảnh mai của cô, bên tai văng vẳng giọng nói quen thuộc: "Miên Miên, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh anh, đừng đi đâu cả... Miên Miên... Miên Miên..."
"Không!!!!"
Cô choàng tỉnh khỏi giấc mộng đáng sợ kia, mồ hôi lạnh liên tục đổ ra.
Tư Đồ Thần chau mày nhìn gương mặt tái nhợt kia: "Sao vậy, mơ thấy ác mộng à?"
Mộc Miên thở dốc, quay sang nhìn hắn, rồi như nghĩ tới cái gì, vội vã cầm lấy hai tay hắn xem xét thật kĩ. Nhưng không có gì bất thường cả, vẫn là bàn tay thon dài kia, sạch sẽ, và không dính chút máu nào cả.
Thiếu nữ đổ cả cơ thể mình vào người hắn, hai tay gầy ôm lấy vòng eo hữu lực. Hắn bị tập kích bất ngờ, giơ tay vuốt lên mái tóc mềm mại: "Không sao, ngoan. Nói anh nghe..."
Cô gái nhỏ bé bất lực ngẩng đầu lên từ trong lồng ngực hắn, khóe mắt có chút ủng hồng, nói với hắn bằng giọng mũi: "Anh sẽ làm hại em sao?"
Nam nhân ngơ một lát, cốc lên trán cô một cái: "Nói linh tinh cái gì thế hả? Em là bảo bối của anh kia mà."
"Vậy em nói gì anh đều sẽ làm theo sao?"
"Ừ."
Mộc Miên rời khỏi vòng tay hắn: "Để em đi tìm cha mẹ đi, a Thần."
Ánh mắt của hắn lập tức tối sầm xuống, nhưng biểu cảm trên gương mặt vẫn bình tĩnh lãnh đạm, nắm lấy bàn tay cô: "Sức khỏe của em không tốt, anh đã cho người..."
"Anh lừa em đúng không?!"
Hơi ấm nơi lòng bàn tay rời đi khiến gương mặt của hắn có hơi chút biến đổi: "Em suy nghĩ nhiều rồi đó. Sao anh có thể làm ra chuyện như vậy chứ."
Ánh mắt nhìn hắn của cô trở nên phức tạp. Trong tâm cô hiện tại vô cùng rối bời. Người trước mắt... có thật sự đúng như những gì mà cô thấy không? Hay hắn thật sự giống như trong lời nói của cha mẹ cô, của những người kia, là một con ác quỷ?
Cô lắc lắc đầu, không đúng, cô tin hắn. Cô gái nhỏ cầm lấy tay hắn: "Vậy ngày mai anh đưa em đi tìm họ được không?"
Tư Đồ Thần không trả lời, hôn nhẹ một cái lên mi tâm cô: "Nghỉ ngơi đi, anh có việc. Phải ngoan ngoãn, nếu em không nghe lời, anh sẽ phạt hạ nhân trong nhà vì không hoàn thành nhiệm vụ đó."
Cô đôi mắt long lanh nhìn hắn, khẽ gật gật đầu nhỏ rồi ngoan ngoãn kéo chăn nằm xuống. Hắn nhìn dáng vẻ đó của cô, hài lòng mỉm cười, cúi người đặt lên môi anh đào một nụ hôn rồi đứng dậy rời đi.
Mộc Miên nhìn theo bóng lưng cao ráo cho tới khi thân ảnh hắn khuất sau cánh cửa. Có lẽ thật sự sẽ ổn thôi... nhỉ?
Cô nguyện tin tưởng hắn, tin vào những gì mình thấy. Cô tin vào tình cảm giữa hai người, tin vào trực giác của cô. Nhưng có lẽ đây chính là quyết định sai lầm nhất trong cuộc đời của cô, khi đã tự tay đẩy mình vào vực sâu không lối thoát.
Chính bàn tay hắn, sẽ từng chút, từng chút một, hủy đi tất cả hi vọng và ánh sáng của đời cô.
Hiện tại, cô thật sự không dám ngủ nữa. Vì mỗi khi nhắm mắt, cảnh tượng đẫm máu kia sẽ lại xuất hiện.
Bàn chân ngọc nhỏ nhắn thò ra khỏi chăn, chạm xuống nền đất mát lạnh. Cô đứng dậy ra khỏi phòng, nhưng đến ngoài cửa lại đụng mặt một nữ hầu gái. Cô ấy vội vàng ngăn cô lại: "Mộc Miên tiểu thư, sao ngài lại ra đây, chủ tử sẽ trách phạt chúng tôi đó."
Vừa nói, cô ấy vừa đẩy cô vào lại trong phòng. Thiếu nữ bất lực chỉ có thể nghe lời quay về phòng.
------------------- Một nơi khác -----------------
Tư Đồ Thần vắt chân chữ ngũ ngồi trên sofa êm ái, đối diện là hai người đang khiến tâm trạng cô luôn chạm đáy hồ, ông bà Mộc. Họ hoàn hảo không tổn hại dù chỉ một sợi tóc, nét giận dữ trên gương mặt không thể nào che giấu: "Tư Đồ Thần! Rốt cuộc cậu đang âm mưu điều gì?"
"Sao lại gọi là âm mưu? Tôi đây chẳng phải đang gặp gỡ lấy lòng cha mẹ vợ đó thôi."
Ông Mộc tức tới run người: "Giam lỏng chúng tôi gọi là lấy lòng?"
Hắn nhìn hai người bằng cặp mắt lạnh lẽo: "Chỉ cần hai người phối hợp, mọi chuyện sẽ lại trở về quỹ đạo vốn có của nó. Tôi chỉ là muốn Miên Miên, cũng không phải làm hại gì ai."
Bà Mộc gạt nước mắt nói vơi hắn: "Cậu giữ nó bên mình chính là hại nó! Buông tha cho nó đi!"
Hắn sầm mặt xuống, không kiêng nể vung tay giáng một tát lên mặt bà khiến khóe miệng bà rỉ máu, giọng nói âm u mang đầy tử khí: "Ồ, nếu không suy nghĩ thông suốt được, thì kết quả của hai người không đẹp lắm đâu."
Hết chương 7