Chính Bàn Tay Anh Đã Hủy Đi Tất Cả

Chương 41: Trở về




Mạc Ngôn dắt đứa trẻ từ trong nhà tắm ra, cầm lấy khăn giúp cậu lau mái tóc đang nhỏ nước.

Mộc Tử Lẫm ngoan ngoãn ngồi một chỗ để anh lau tóc, đôi chân ngắn ve vẩy trong không trung, miệng nhỏ xinh chu ra huýt sáo.

Xong xuôi, cậu nhảy xuống khỏi ghế, chạy lại ôm chân cô: "Tiểu Miên Miên, con đói quá, hôm nay chúng ta ăn gì vậy ạ?"

Cô mỉm cười nhéo rồi lại hôn chụt lên cái má phúng phính phán nộn của cậu, cưng chiều nói: "Mau tới ăn, mami nấu món gà hầm rau củ mà Tiểu Lẫm Tử thích nhất đó."

"Oa, yêu mami quá đi mất."

Để cậu chạy về phía bàn ăn rồi,Mặc Ngôn mới tiến lại gần. Mộc Miên nhìn anh: "Có lịch trình tiếp theo chưa?"

"Có rồi, chuyến lưu diễn tiếp theo của anh là ở Hồng Kông."

Nghe tới đây, nét mặt cô hơi khựng lại: "H... Hồng Kông?"

"Ừ, em có muốn trở về cùng anh không?"

Không khí bỗng chốc trở nên im lặng. Thấy cô không nói gì, anh cũng không gượng ép: "Ăn cơm thôi."

"Con muốn đi!"

Hai người đồng thời nhìn về phía đứa nhỏ.

"Được, nếu Tiểu Lẫm Tử muốn đi, vậy chúng ta đi."

Nghe vậy, hai con mắt Mộc Tử Lẫm sáng rực lên, nhanh nhẹn nhào tới hôn chùn chụt lên má cô: "Cảm ơn mami!!"

Cô cười xoa đầu nhóc, nhưng trong ánh mắt lại vô cùng ảm đạm. Cô chưa từng nghĩ... mình sẽ lại trở về.

o o o o o o o o o o o

"Ngài đã về."

"Ừm."

Người đàn ông ưu nhã cởi áo vest cùng caravat tối màu đặt vào tay hạ nhân, chân bước thẳng về phòng. Lúc đi ngang qua hành lang, bức chân hơi khựng lại, xoay người, môi bạc đóng mở thều thào: "Miên Miên, hôm nay em vẫn tốt chứ?"

Chẳng có ai đáp lại lời hắn cả, trên hành lang dài trống vắng chỉ có một cái bóng. Hắn nhấc tay, chạm vào nụ cười sống động ấy, cảm giác lạnh băng trên đầu ngón tay nhắc nhở hắn về mọi chuyện hắn đã từng làm với cô.

Năm năm qua, hắn không biết mình đã vượt qua như thế nào. Ngày ngày thức dậy không có cô bên cạnh, khi ăn cơm đối diện không có cô, lúc đi ngủ cũng không có hơi ấm của cô xung quanh, mọi thứ thật ảm đạm và cô đơn.. Hắn đã phải rất kiên cường để khống chế chính bản thân mình không đi tìm cô. Tắt cả những điều hắn có thể làm bây giờ, chỉ là đứng đối diện với bức tranh họa cô, nói ra niềm thương cùng nỗi nhớ bị kìm nén.

---------------- Sân bay ---------------

“Tiểu Lẫm Tử, con đi chậm thôi.”

Mộc Miên hạ chiếc kính râm to gần bằng nửa khuôn mặt xuống, gọi với lấy cậu nhóc đang vô cùng phấn khích chạy nhảy phía trước. Mạc Ngôn kéo hai vali đi đằng sau nhìn hai người bằng ánh mắt ấm áp, chất giong trong trẻo vang lên: “Trợ lí của anh đã đặt phòng khách sạn rồi, một lát nữa sẽ có xe tới đón, em và con ráng đợi một lát, để anh gọi hỏi xem sao.”

Cô dắt tay Mộc Tử Lẫm, khẽ ừ một tiếng xem như đồng ý: “Vậy chúng ta lại đằng kia ăn nhẹ một chút nhé.”

“Được, mami.”

Cậu bé vui vẻ ngâm nga, khóe miệng kéo ra một nụ cười tươi rói, cũng nắm lấy tay cha mình, cả ba người cùng đi tới quán ăn gần đó.

Vừa bước vào cửa, ánh nhìn đã lập tức đổ xô về phía ba người. Một người đàn ông với mái tóc màu vàng nhạt tuấn tú, một cô gái xinh đẹp động lòng người, một cậu bé trắng trẻo khả ái, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng bắt mắt.

Họ chậm rãi đến ngồi xuống một chiếc bàn cạnh cửa sổ.

“Tiểu Miên Miên, chỗ này có nhiều món lạ quá đi, nhìn ngon thật đó, cái nào con cũng muốn ăn hết.”

Cô cưng chiều bẹo cái má phúng phính hồng hào của cậu, dịu dàng nói: “Vậy thì gọi hết. Còn nữa, sau này không được gọi mami là Tiểu Miên Miên.”

Cậu đang nhìn menu nghe thấy vậy thì ngước lên: “Vậy gọi Mộc mỹ nữ? Miên nhi?”

Mạc Ngôn ngồi bên cạnh cốc một cái vào trán cậu: “Con đừng nói nữa, mau mau ăn đi.”

Cậu bé lẩm bẩm: “Vậy con tiếp tục gọi Tiểu Miên Miên.”

Ở chỗ ba người họ ngồi, thi thoảng lại có tiếng cười khanh khách giòn tan vang lên, tuy ảnh hưởng đến người khác, nhưng mọi người nghe thấy lại cảm giác vô cùng vui vẻ, vô thức mỉm cười.

Giọng nói non nớt của cậu như mang theo một nguồn sức mạnh nhiệt huyết nào đó, và cũng chính cậu đã giúp cô vượt qua những tháng năm buồn tẻ kia, rũ bỏ những đau đớn để sống một cuộc sống mới.

. . . . . . . . . . . . . Trên xe . . . . . . . . . . . .

Mộc Tử Lẫm gần như dán chặt người lên kính xe, thiếu điều muốn lao cả ra ngoài đường: “Oa, đây chính là thành phố mami đã từng sống sao, thật là đẹp, thật là nhiều nhà cao tầng quá. Tiểu Miên Miên, khi trước mẹ sống ở ngôi nhà thế nào vậy, có đẹp không?”

Đôi mắt của cô hơi ảm đạm đi, bàn tay tinh tế khẽ xoa đầu cậu: “Trước kia mami sống cùng ông bà ngoại trong một căn nhà rất lớn.”

Cậu bé nghe thấy, lập tức ngồi vào lòng cô: “Vậy chúng ta có đến thăm ông bà ngoại ở căn nhà rất lớn đó không?”

Mộc Miên đặt môi hôn lên trán cậu một cái: “Tiểu Lẫm Tử, ông bà ngoại của con không còn nữa.”

Không khí trong xe bỗng chốc trùng xuống. Hai bàn tay mũm mĩm nhỏ nhắn ôm lấy mặt cô, một nụ hôn vụng về rơi trên gò má, giọng nói cậu bé hơi run run, có vẻ như là sợ cô buồn:“Mami à, mami đừng buồn nữa nhé. Tiểu Lẫm Tử không nên nhắc tới chuyện này.”

Cô cảm động ôm lấy cậu: “Mami từ lâu đã không buồn nữa rồi. Con có muốn nghe tiếp không?”

Cậu nhóc mếu máo gật đầu.

“Lúc ông bà ngoại mất, mami lại sống ở một căn nhà khác rất rất lớn, còn lớn hơn nhà của mami và ông bà ngoại.”

“Vậy chúng ta sẽ tới đó sao?”

Cô lắc đầu: “Không được đâu, ở trong căn nhà đó có một con ác quỷ. Bước chân vào đó rồi, chúng ta sẽ không ra được nữa.”