Chính Bàn Tay Anh Đã Hủy Đi Tất Cả

Chương 4: Dụ hoặc




Cô tức giận đẩy hắn ra, còn cố ý đưa cánh tay chà lên môi mình. Sao hắn có thể làm như thế trước mật bao nhiêu người cơ chứ!
Tư Đồ Thần chấp nhận giơ cờ trắng đầu hàng: "Miên Miên à, không phải như em nghĩ."
Cô ương ngạnh nhìn hắn: "Sao anh biết em nghĩ gì?"
Hắn biết trả lời thế nào đây, nói cô ghen sao? Cô mà phủ nhận nhất định mọi người sẽ cho là hắn tự đa tình.
"Cô ta chọc tức em, anh để em xử lí cô ta, được chứ?"
Hắn vừa nói vừa ôm lấy cô, khiến toàn bộ cẩu độc thân xung quanh ngập mồm cơm chó. Đây còn là tổng tài cao lãnh tàn nhẫn của họ sao? Qủa thật vẫn tàn nhẫn, nhưng cao lãnh đều đã bốc hơi rồi.
Lỗ tiểu thư bị bỏ bơ nãy giờ bắt đầu tích cực thêm kịch cho mình: "Tư Đồ thiếu gia, đứa quê mùa này là ai vậy, còn đẩy ngã người ta."
Lửa giận đã xuôi xuống của cô lại phừng một cái bùng lên mãnh liệt.
"Cô gái quê mùa? Anh thích nóng bỏng quyến rũ chứ gì?"
Ánh mắt lạnh lẽo của hắn đảo một vòng qua nữ nhân không sợ chết kia khiến cô ta lập tức nín bặt. Cha cô ả vội vàng tiến tới tát lên mặt cô ả một cái thật thấm: "Câm miệng ngay, mày có biết đây là ai không hả?!"
Đánh con gái xong, gã lại xoay ra khúm núm trước mặt cô và hắn: "Mộc tiểu thư, con gái tôi được nuông chiều quá nên lỡ lời, vẫn mong cô đại nhân đừng trách tiểu nhân, bỏ qua cho nó lần này..."
Mộc Miên nhíu mày, hắn phát giác được cô đang khó chịu, dùng ánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh, hai cha con kia lập tức bị đuổi đi.
Cô đẩy hắn ra, xoay người đi vào phòng làm việc của hắn. Hắn nhanh chân theo sau.
Thiếu nữ xinh xắn vừa vào đã ngồi phịch lên ghế của hắn, vắt chân chữ ngũ như bà hoàng, ánh mắt tỏ rõ ý tứ "trẫm cho ngươi một cơ hội để thanh minh".
Tư Đồ Thần đưa tay đỡ trán, tiến lại gần ôm lấy cô: "Đừng bướng nữa, sao anh có thể vừa mắt loại hàng như cô ta chứ. Chỉ có duy nhất Miên Miên mới xứng đáng."
----------------------------------------
Cô vừa mới trở về nhà, đã thấy cha mẹ cô đang ngồi nói chuyện với ai đó.
"Tiểu Miên về rồi, lại đây chào Hạ thúc với anh Tử Hiên đi."
Người con trai sáng sủa ấm áp trên ghế quay đầu cười với cô, nụ cười ôn hòa như có thể hòa tan mọi định kiến.
Mộc Miên đi vào, lễ phép cúi người: "Hạ thúc thúc, anh Tử Hiên."
Ông Hạ cười to nói: "Ha ha ha, con bé này, đã lớn vậy rồi, càng lớn càng xinh đẹp."
Nói xong còn đưa ánh mắt cho con trai mình.
Hạ Tử Hiên ngơ ngác nhìn ngắm cô gái xinh xắn trước mặt, nhịp tim không kìm nổi mà đập bình bịch.
Thật ra gia đình hai người thân quen từ lâu, bây giờ hẳn là muốn tác hợp. Cô không mất lịch sự bỏ đi, mà ngồi xuống hàn huyên một hồi rồi mới trở về phòng.
Cô biết, muốn để cha mẹ cô chấp nhận hắn sẽ không dễ gì, nhưng ai ngờ họ lại vội vã muốn gả cô đi thế này cơ chứ. Cô thật sự, thật sự rất yêu hắn...
-------------------------------------
Ở một nơi nào đó, hắn cầm li rượu vang trên tay khẽ lắc. Nhận được tin, gương mặt yêu nghiệt không hề nhăn lấy một chút, nhưng cái li trên tay "choang" một cái vỡ tan tành.
Khóe môi hắn nhếch lên độ cong điên cuồng, âm độc: "Miên Miên à, anh không thể nhẫn nhịn thêm đâu, cha mẹ của em... quá nhiều chuyện rồi..."
-----------------------------------
Sáng hôm sau, đang đi trên phố thì một hàng dài xe đen bóng loáng đỗ lại bên cạnh cô. Từ trên xe, bao nhiêu vệ sĩ áo đen tràn xuống xếp thành hàng. Không phải bàn, cái kiểu phô trương này chắc chắn là của hắn.
Đầu cô nổi ba vạch đen: "Tư Đồ Thần, anh bị điên hả, người ta nhìn kìa."
Hắn không thèm để ý, ấn cô vào trong xe.
Mộc Miên bị hắn ghì chặt trên đệm lót ghế, cánh môi không ngừng bị mút lấy.
Toàn bộ gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cánh tay gầy guộc dùng sức muốn đẩy hắn ra, nhưng đều vô dụng, đành phải để mặc cho hắn làm loạn.
Hơn một phút sau, hắn mới rời môi ra, đỡ cô ngồi lên đùi mình, vùi mặt vào mái tóc đen mềm mại.
"Chúng ta đi đâu đây?"
Hắn không ngẩng mặt lên, nói giọng mệt mỏi: "Dắt em đi chơi, tới đảo Hải Nam."
Cô vôi vàng nói với hắn: "Em phải nói với cha mẹ..."
"Đã báo rồi, không cần lo."
Ở một góc độ mà cô không thấy được, trong ánh mắt của hắn, chầm chậm nổi lên những hàn quang lạnh lẽo.
Cô vui vẻ cùng hắn hưởng thụ kì nghỉ mà không có bất ngờ suy nghĩ gì, không hề biết biến cố sắp tới sẽ thay đổi cả cuộc đời cô...
------------------------------------
Cô mặc áo chòng tắm, cầm li rượu vang đỏ đứng cạnh vách cửa kính nhìn ra biển đêm đen huyền. Từ đằng sau, hai tay hắn vòng qua ôm lấy eo cô, bờ môi khẽ chạm vào vành tai mẫn cảm: "Miên Miên..."
Âm thanh thường ngày giờ đây có vẻ khang khác, giống như đang kiềm chế điều gì. Cô đặt li rượu trên tay xuống, quay người lại nhìn hắn: "Sao vậy?"
Tư Đồ Thần cầm vài lọn tóc của cô áp lên môi mình, nhắm mắt hưởng thụ mùi hương ngọt ngào: "Em thật đẹp..."
Cô còn chưa kịp nói gì, một nụ hôn bất ngờ đã rơi xuống.
Hắn vừa hôn, vừa kéo cô di chuyển cho tới khi cả hai cơ thể cùng đổ lên giường lớn.
Mộc Miên gương mặt đỏ lịm nhìn hắn, đây là muốn làm gì??
Bàn tay to lớn của hắn vuốt mấy sợi tóc đang rũ ra trên trán cô, gương mặt áp gần xuống, hôn lên cần cổ xinh đẹp, cắn lên xương quai xanh xinh đẹp vừa lộ ra.
Trên cổ cô nhiều lên những dấu đỏ bắt mắt.
Hơi thở của hắn dần trở nên nặng nề gấp rút, hơi thở mát lạnh mon men trên vành tai cô: "Miên Miên, cho anh..."
Hết chương 4