Lưu ý: Một chút phúc lời ngọt ngào dành cho các độc giả sau bao ngày ngược tới ngược lui, không có bất kì liên quan nào tới cốt truyện chính.
-------------------------------------
Đã gần một tháng rồi cô không được ra ngoài đi đây đi đó, trong người vô cùng rục rịch khó chịu. Cho nên, cô đã quyết định sẽ thực hiện một kế hoạch mở ra đường sống, cứ ở trong nhà mãi thế này, chắc cô chết mất.
Buổi tối, hắn vừa trở về liền bị Mộc Miên dính chặt lấy. Hắn vô cùng không khách khí hôn lên môi cô, vừa ôm hôn vừa đi về phòng. Nhưng còn chưa kịp làm gì, cô đã dùn cả hai tay hai chân để quặp lên người hắn.
Hắn thật sự chỉ muốn đặt co xuống để đi tắm, nhưng cậy thế nào cũng cậy không ra mấy cái xúc tu mềm oặt của cô đang dính trên người. Nhìn cô gái đang đu toàn bộ cơ thể lên mình, hắn bất đắc dĩ day day trán: "Đi xuống ngay, anh đi tắm, hôm nay anh rất bận, không thể nháo với em đâu."
Cô tủi thân nhìn hắn, hắn lại bày ra vẻ mặt "nhìn anh bằng ánh mắt đó cũng vô dụng thôi", thế là sụ mặt xuống buông ra, chui tọt vào trong chăn, lăn một vòng, đem toàn thân cuộn lại thành một cái kén. Hắn cởi áo, liếc cục tròn tròn đang tủi thân trên giường một cái rồi đi vào phòng tắm.
Tiếng nước rào rào rất nhanh truyền ra, trên cửa kính mờ hắt lên dáng người cao ráo của nam nhân đang lấp ló trong màn hơi nước mờ ảo.
Tư Đồ Thần khoác áo choàng tắm, cầm một cái khăn lông lau tóc, chậm rãi đi ra, tiến lại gần, ngồi bên mép giường, vươn tay lật chăn ra: "Dậy, xuống ăn cơm tối."
Cô giật lại chăn từ trong tay hắn, tiếp tục làm một con sâu bướm.
"Không khỏe?"
Cô gái nằm yên như cũ, thế là hắn quang cái khăn ra một bên, vòng tay ôm lấy cả người lẫn chăn đi xuống lầu dưới, mặc cho "con sâu" liên tục quằn quại. Cô cứ giãy đành đạch trên tay hắn, quậy đến cả người đều nóng, mồ hôi rịn đầy ra trên trán.
Mộc Miên phụng phịu ngồi xuống ghế, cầm đũa chọc chọc cơm trong bát, chu đôi môi anh đào, ủy khuất ba ba nhìn người đàn ông ngồi đối diện đang bình thản dùng bữa.
Hắn ăn xong, ưu nhã đứng dậy đi tới sofa ngồi đọc sách, cô thấy vậy cũng lập tức vọt theo.
Cô ngồi xổm một bên ghế, tay bám vào thành ghế, cặp mắt long lanh nhìn hắn, nhìn tới nỗi hắn không thể tập trung được, những chữ cái như hòa cả vào nhau.
Tư Đồ Thần bắt đắc dĩ, đặt sách xuống, kéo cô ngồi lên đùi đối diện với mình, đè gáy cô xuống, hôn lên môi cô. Hai tay cô vòng qua cổ hắn hé miệng đón lấy đợt tấn công dồn dập.
Trước khi cô không thể thở nổi nữa, hắn rời môi ra, áp lên xương cổ của cô. Bàn tay to lớn hơi thô ráp không an phận đặt lên vòng ba căng đày, ép sát cơ thể hai người lại với nhau, cọ ra lửa nóng, khiến không khì trong phòng khách an tĩnh trở nên mập mờ.
Hạ nhân trong nhà sợ vã mồ hôi, nếu lúc nãy không cẩn thận bước vào, chắc sẽ bị chủ tử họ băm ra thành nhân bánh thịt mất. Nhưng "giao chiến" ở đây thì cũng quá... kích thích rồi. Chủ tử nhà họ đúng là tinh lực dồi dào mà.
Hắn vừa hôn lên ngực cô, vừa bồng cô lên đi về phòng, đặt cô ên giường. Vào lúc cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một trận hoan cuồng tì hắn lại xoay người đi ra.
Mộc Miên nhảy xuống đu lên người hắn, cả người đều treo hết lên cơ thể rắn chắc, ương bướng kêu lên: "Không cho đi!"
Tư Đồ Thần vong tay đỡ lấy vòng eo mảnh mai để cô khỏi bị ngã, đặt cô nằm lại trên giường, hôn an ủi một lát rồi nói: "Buông tay ra đi."
Cô gái không có phản ứng, vẫn tiếp tục làm một con thằn lằn dính người.
"Miên Miên ngoan, anh còn có công việc phải giải quyết, sau khi xử lí xong lại về cùng em được không, nhé?"
Thiếu nữ phồng má buông ra, đạp chân hai cái, co lại một cục nằm bên mép giường.
Sau khi hắn đi khỏi, cô thầm chửi rủa.
Nhưng bình thường chưa từng thấy hắn ăn chay đâu, hôm nay cô chủ động mà còn nhẫn nhịn được như vậy
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Mộc Miên cảm thấy mình không thể dễ dàng bỏ cuộc như thế, phải đấu tranh vì tự do, vì cuộc sống của bản thân, vậy nên gần nửa đêm lật đật bò dậy, to gan mặc lên một cá váy ngủ mỏng tang, lại xuống phòng bếp pha một li sữa nóng, muốn đem lên cho hắn.
Tư Đồ Thần mặc áo choàng tắm, ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc ghế bọc da đắt tiền, tay cầm tài liệu, mắt nhìn vào màn hình máy tính. Ánh sáng lạnh từ màn hình hắt lên gương mặt cương nghị, mơ hồ tạo ra cảm giác áp lực cho người đối diện.
Vạt áo hơi được nới rộng, rơi vào hai bên bờ vai, khoe ra khuôn ngực rắn chắc cùng tám múi cơ bụng. Mái tóc đen mực như hòa vào làm một với bóng tối, đôi mắt đỏ tía phản chiếu ánh sáng, sắc bén như đôi mắt của một con chim ưng, ngạo mạn đứng trên cao nhìn xuống con mồi.
Tiếng gõ cửa khe khẽ dè dặt vang lên kéo hắn ra khỏi công việc.
"Vào."
Cánh cửa gỗ được mở ra, cô hơi ghé mặt vào trong quan sát, mới từ từ đẩy cửa ra, nhẹ nhàng nhón chân đi vào trong, đặt cốc sữa lên bàn.
Người đàn ông không ngẩng đầu lên cho tới khi chóp mũi quanh quẩn mùi sữa cùng hương thơm ngọt ngào mà người con gái bên cạnh tỏa ra.
Hắn nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt thanh lãnh đột ngột trầm xuống.
Mộc Miên mặc trên người chiếc váy ngủ màu đen hai dây bằng vải lụa trong gần như trong suốt chỉ ngắn đến nửa đùi, có thể nhìn thấy rõ bộ nội y màu trắng bên trong. Bên ngoài cô khoác thêm một chiếc áo bằng vải lụa trơn, phác lên những đường cong yêu kiều mềm mại của cơ thể. Trên làn da trắng sứ của cô còn lưu lại vài dấu vết ái muội, hình ảnh này có một sự mị hoặc khó nói lên lời.
Tư Đồ Thần kéo tay để cô ngồi lên đùi mình, đặt tay lên vòng eo mỏng chưa tới một vòng ôm, tay còn lại đặt trên bắp đùi trắng mịn: "Em lại muốn bày trò gì đây?"
Cô mềm oặt tựa vào ngực hắn, bàn tay nhỏ nhắn không an phận lần mò vào trong lớp áo, vuốt ve cơ bụng săn chắc của hắn: "Em muốn ở với anh một lát thôi mà."
Nói xong, cô với tay đưa cốc sữa ấm cho hắn, cong cong đôi mắt liễu: "Uống sữa đi rồi tiếp tục nhé, anh trông có vẻ rất mệt mỏi."
Nam nhân nhân lấy li sữa từ tay cô, há miệng cắn lên vành tai nhạy cảm, hơi thở nóng bỏng phả vào da thịt cô gái: "Em to gan thật đấy, ăn mặc thế này chỉ để đưa sữa cho anh?"
"V... vâng..."
"Quyến rũ anh rồi muốn chạy, kêu anh tiếp tục làm việc?"
"Chứ... chứ còn sao nữa. Em đâu có quyến rũ anh."
Người đàn ông nguy hiểm nheo đôi mắt bị dục vọng làm vẩn đục, đưa tay gạt áo ngoài của cô xuống, hôn lên xương quai xanh xinh đẹp: "Em chắc chứ?"