Chỉ vài chữ nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cho hắn có cảm giác khó tả. Còn chưa kịp phản ứng thì bác sĩ đã đồi sắc mặt, thở dài: "Cậu đi theo tôi."
- - - - - - - - Trong phòng V I P - - - - - - - -
Mộc Miên sắc mặt trống rỗng ngồi trên giường bệnh, bàn tay đặt trên vùng bụng phẳng lì. Cô vậy mà... có thai với hắn?
Mặc dù cô hận hắn đến thấu xương, nhưng đằng sau nỗi hận từ tận cốt tủy đó, thì lại là một tình yêu mù quáng không lối thoát. Đứa trẻ trong bụng cô, là kết tinh của tội lỗi, là đứa trẻ lẽ ra không nên tồn tại trên đời, cô không thể nhẫn tâm mà ghét bỏ nó. Thiết nghĩ, đứa bé này là con của một kẻ ác độc như hắn, nhưng đồng thời, nó cũng là con của cô, là mối liên hệ chặt chẽ và rõ ràng nhất giữa hai người. Đến con cũng có rồi, hắn chắc sẽ thay đổi chứ? Nếu như hắn thay đổi, vì đứa bé, cô cũng sẽ cam nguyện ở bên cạnh hắn, bỏ qua những chuyện trước đây...
Đang suy nghĩ lan man thì cửa bị đẩy ra, người đàn ông mang theo khí thế như gió lạnh mùa đông bước vào, ánh mắt phức tạp nhìn cô. Cô không hiểu ánh mắt đó có nghĩ là gì, chỉ đáp trả hắn bằng một ánh nhìn đầy hi vọng, gò má ửng hồng: "A Thần, em... con của chúng ta..."
"Phá nó đi."
Cô sững người, ba chữ rơi xuống như sấm đánh ngang tai, cổ họng nghẹn lại, đôi mắt bần thần, tưởng như không thể tin nổi: "A Thần anh... nói gì cơ?"
Cho rằng cô không nghe rõ, hắn vừa bước lại gần, vừa nhả từng chữ lạnh như băng: "Anh nói, phá cái thai đó đi."
Cô gái hoang mang, hoảng loạn ôm lấy bụng mình: "Không, anh điên rồi sao, nó là con của anh!"
Cô vừa dứt lời, một đoàn người áo trắng đi vào, giữ chặt lấy người cô, ấn lên giường bệnh.
Mộc Miên vùng vẫy, cắn mạnh một cái lên tay người đang giữ cô, bật dậy ôm chặt lấy hắn: "A Thần, đừng, đừng làm vậy, nó là con anh mà!"
Tư Đồ Thần: "Mau làm đi."
"Không! Nghe em nói, em sẽ không chạy trốn nữa đâu, em sẽ nghe lời anh, sẽ không chống đối anh nữa, em hứa. Vậy nên a Thần, em cầu xin anh, coi như em càu xin anh, đừng giết nó, đừng bắt em phải bỏ con của chúng ta hức... xin anh... hức..."
Tư Đồ Thần im lặng một lát rồi lạnh giọng: "Mấy người còn đứng đó làm gì?"
Những bác sĩ cùng y tá dồn dập tiến lên kéo cô lại, đem đẩy tới phòng phẫu thuật. Trong lúc đó, cô vẫn một mực nhìn hắn, như muốn níu lấy tia hi vọng cuối cùng, rằng người đàn ông kia sẽ hồi tâm chuyển ý, rằng hắn sẽ không máu lạnh đến nỗi sẽ giết chết đứa con mang dòng máu của chính mình.
Nhưng từ đầu tới cuối, thứ mà cô nhận được từ hắn, chỉ có ánh nhìn vô cảm và một bóng lưng vô tình. Hắn thờ ơ trước cảnh cô bất lực khóc lóc, kêu gào thảm thiết, lạnh lùng quay đi.
Mộc Miên rơi vào tuyệt vọng, tay chân buông thõng vô lực, không còn sức để mà vùng vẫy nữa, ánh mắt trống rỗng để mình bị đưa đi.
- - - - - - - Hai giờ sau - - - - - - -
Thiếu nữ xinh đẹp an tĩnh nằm bất động trên giường bệnh được đẩy ra, xung quanh có rất nhiều bác sĩ đang cầm hồ ớ bệnh án, cẩn thận xem xét rồi chỉnh sửa số liệu trên các máy móc xung quanh.
Tư Đồ Thần nhíu mày: "Thế nào rồi?"
Theo lí mà nói, nếu như chỉ đơn giản là phá một cái thai mới hình thành chưa đầy ba tháng, sao lại cần phải dùng đến máy thở cùng với máy đo huyết áp, máy đo nhịp tim được?!
Bác sĩ chủ trị kéo khẩu trang y tế xuống, sắc mặt nặng nề lắc đầu: "Không ổn. Tuy phẫu thuật thành công nhưng xuất huyết nhiều, cơ thể đã suy nhược lại càng thêm yếu ớt, là đèn đã cạn dầu, e là chỉ một tác động nhỏ cũng có thể mất mạng bất cứ lúc nào."
Hắn day mi tâm: "Đã hiểu. Giup tôi để ý tới cô ấy nhiều một chút."
Nói xong, hắn hôn lên mu bàn tay cô một cái rồi rời đi. Bác sĩ già chỉ có thể nhìn cô, tiếc nuối thở dài.
Khi cô tỉnh lại, căn phòng đã không còn ai nữa, yên tĩnh đến đáng sợ. Trước mắt cô dường như hiện lên một bóng hình nhỏ bé, một sinh linh yếu ớt tới mức tính mạng chỉ còn đang le lói. Đứ bé giơ bàn tay bụ bẫm bé nhỏ tới trước mặt cô, cô cũng vươn tay muốn nắm lấy tay đứa bé. Nhưng khi hai đầu ngón tay vừa chạm vào nhau, đứa trẻ ấy vỡ tan thành từng mảnh hào quang, lơ lửng trong không khí rồi tan biến.
"Không!!! Con... con của mẹ, đừng! Tại mẹ, đều tại mẹ, mẹ xin lỗi, huhuhu..."
Cảm xúc đau khổ của cô như vỡ òa, khóc nấc lên gọi con, khóc cho số phận của đứa trẻ đoản mệnh bất hạnh mang trong mình dòng máu của quỷ dữ, để rồi còn chưa kịp một lần nhìn thấy ánh sáng mặt trời đã phải lìa xa cõi đời.
Khi giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, đôi đồng tử của cô trở nên ảm đạm. Hơi thở cô gái yếu dần đi, vô cảm nhìn xung quanh. Trên tủ đầu giường có một đĩa hoa quả tươi. Nhưng những thứ đó đều không phải tiêu điểm chú ý của cô. Thứ duy nhất thu hút ánh nhìn của cô gái chính là con dao gọt hoa quả đặt trong đĩa. Con dao sáng loáng dưới ánh đèn, đối với cô như có một sức hấp dẫn vô hình nào đó. Nó thúc đẩy cô ngồi dậy, rút hết những thứ vướng víu trên người ra, nắm lấy con dao.
Mộc Miên không do dự cứa thẳng một nhát lên cánh tay trắng nõn. Dòng chất lỏng đỏ tươi túa ra trên tay, như một đóa hoa máu đang nở rộ trên nền tuyết trắng xóa.
Tầm mắt cô mờ đi, lại giơ tay cứa thêm hai nhát nữa. Máu chảy lênh láng trên sàn nhà, trên dra giường trắng muốt. Máu bắn lên mặt cô phản chiếu trong đôi mắt đen mực vô hồn.
Ý thức của cô trở nên mơ hồ, lờ mờ có thể nhìn thấy bóng dáng đứa trẻ đang dắt tay cô, dắt cô đi thật xa. Hai mí mắt nặng nề sụp xuống, cô nằm trong vũng máu, chìm vào giấc ngủ ngàn thu...