Chính Bàn Tay Anh Đã Hủy Đi Tất Cả

Chương 27




Mộc Miên chống tường đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài. Vừa mở cửa, tay chân cô bủn rủn cả đi, ngã khuỵu xuống, rơi vào vòng tay rắn chắc của hắn. Cô chẳng buồn đứng dậy, cứ như vậy nằm trong lòng hắn, ánh mắt ảm đạm nhìn người đàn ông đang ôm mình.

Tư Đồ Thần vén những sợi tóc lòa xòa khỏi gương mặt trắng bệch, bàn tay to lớn vuốt vuốt sống lưng cô: "Cảm thấy không khỏe sao? Anh đưa em tới bệnh viện nhé>"

Cô không trả lời, cứ như vậy nhìn hắn. Bàn tay nhỏ nhắn giơ lên cản tay hắn lại, đôi môi khô khốc nứt nẻ hơi hé, từng chữ một khó khăn thốt ra: "Tại sao?"

Hai chữ, dễ dàng khiến hắn dừng động tác, nụ cười ấm áp cũng cứng lại. Cứ như vậy một lát, hắn lại cười, nhưng khí tức trên người đã hoàn toàn thay đổi. Không còn ấm áp, dịu dàng nữa, hắn nhìn cô bằng ánh mắt nguy hiểm khiếp người: "Em còn thật dám hỏi."

"Tại sao?"

Mộc Miên như một cỗ máy vô tri được lập trình sẵn, lặp lại câu hỏi với ngữ điệu y chang.

Người đàn ông dường như bị chọc cười, vừa ôm cô đặt lên giường vừa từ từ nói: "Là do em đã thất hứa không phải sao? Nếu cha mẹ em an phận một chút, tán thành để em ở lại bên cạnh anh, em lại ngoan ngoãn nghe lời, thì anh đâu cần làm tới mức đó."

Cô bật cười, nước mắt rơi xuống: "Tư Đồ Thần, anh đúng là một tên thần kinh! Anh điên rồi!"

"Phải, anh là một tên điên, nên nếu chọc giận anh, anh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu. Những kẻ đã tiếp tay cho em bỏ trốn, nếu không muốn anh moi gan chúng nó ra, thì tốt nhất em nên ngoan ngoãn đi."

Nói xong, hắn rời đi. Cô quay lại với cuộc sống của một con chim hoàng yến xinh đẹp bị giam cầm, kìm hãm, ngày ngày chỉ biết khao khát nhìn lên bầu trời xanh thẳm, mơ về cuộc sống tự do.

- - - - - - - - - Đêm - - - - - - - - -

Mộc Miên ngồi trên sàn nhà, nằm lên bệ cửa sổ thiếp đi. Đang mơ màng thì cảm giác cả người nhẹ bẫng đi, tiếng leng keng lạch cạch của những mắt xích kim loại va vào nhau vang lên. Cô không tỉnh dậy, chỉ nhăn mặt một cái rồi tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Thân thể cô gái rơi đánh "phịch" một cái trên giường lớn khiến đầu óc choáng váng một phen Một cái bóng đổ trên người cô, toàn bộ cơ thể có cảm giác bị đè ép, buộc cô phải mở mắt ra.

Đôi môi bị người mạnh mẽ chiếm lấy, chà đạp, môi lưỡi giao nhau triền miên làm cơ thể cô dần mất đi cảm giác. Cô kháng cự lại, giãy dụa chống đối hắn.

Nam nhân túm chặt lấy hai tay cô lên đầu, những nụ hôn khát tình liên tục rơi xuống trên cổ và ngực cô.

"Ah~... ưm... tránh ra... hơ... Tư Đồ Th... á ha~"

Bả vai cô bị cắn mạnh một cái, sau đó, tại nơi vừa bị cắn, cô cảm nhận được một vật thể mềm mềm lành lạnh lướt qua. Hắn đưa lưỡi liếm lên dấu răng đỏ hồng, giống như an ủi cô.

Toàn thân cô run rẩy, mặt đỏ bừng, con ngươi bị một tầng sương mỏng bao phủ: "Buông tôi ra!"

Tư Đồ Thần bá đạo nuốt hết lời nói của cô vào bụng, ngang ngược càn quấy khiến cô chẳng còn chút sức lực nào mà kháng cự. Hai chân cô co cứng lại, ngón chân cứ quặp chặt lại với nhau.

Cô tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt, nước mắt men theo gò má mà chảy dài, từ bỏ việc giãy dụa, để cơ thể mình từng chút từng chút bị xâm chiếm.

Người đàn ông không thèm để tâm tới cảm nhận của cô, thô bạo xé toạc bộ đồ mỏng manh đang bao bọc cô gái, mạnh mẽ tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể cô, điên cuồng động thân, bóp nát lòng tự tôn của cô, đập vỡ từng tia sáng yếu ớt đang cố bám trụ...

Sau cuộc hoan cuồng kịch liệt, hắn ôm cô ngủ thiếp đi. Còn cô, nằm trong lòng hắn, hai tay bịt chặt miệng, ngăn không cho tiếng nức nở bật ra ngoài, đắm chìm trong sự nhục nhã. Cha mẹ mới mất, mình lại cùng với kẻ chính tay giết hại họ, ở trên giường mà phiên vân phúc vũ, làm ra loại chuyện đáng xấu hổ.

Mộc Miên tự cảm thấy kinh tởm bản thân mình, chỉ muốn chết đi cho xong. Nhưng cô càng sợ dù có chết, hắn cũng không tha cho cô.

Cô gái mà ngày nào vẫn còn trong sáng hồn nhiên, luôn lạc quan và vui tươi yêu đời, bây giờ lại trở nên tàn tã, xanh xao gầy yếu, sống cuộc sống bị áp bức, đày đọa, sống trong sự tủi nhục cùng tự trách. Cô gần như mất hết hi vọng vào cuộc sống này. Mỗi ngày, cô chỉ thức dậy trên giường với cơn đau ê ẩm khắp toàn thân, ngồi thẫn thờ trên đất rồi lại bị hắn ép buộc quan hệ. Cuộc sống của cô cứ như vậy trôi qua, kinh hoàng và ác mộng.

---------------------------------

"Ra ngoài! Đi ra ngoài ngay!!!"

"Xin co hãy ăn chút gì đi, Mộc Miên tiểu thư..."

"Không, cút đi, cút đi cho tôi!"

Hạ nhân bị cô đẩy hết ra khỏi của, không còn cách nào, đành phải chạy tới thư phòng tim hắn: "Gia, Mộc Miên tiểu thư cô ấy... không chịu ăn cơm ạ."

Hắn đặt bút xuống, rời mắt khỏi tài liệu trên tay, từ từ đứng lên, đi thẳng về phía phòng ngủ.

Cửa mở ra, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt chính là một cơ thể gầy yếu xanh xao đang run rẩy ngồi cuộn lại bên một góc giường. Nếu để ý có thể thấy rõ, lúc cửa mở, hắn bước vào, cô run càng lợi hại hơn, cả tay lẫn chân đều cố hết sức để thu lại, nhìn đáng thương biết bao.

Cô gục đầu, ôm gối mà khóc, cô thu mình lại, tách khỏi thế giới bên ngoài. Cô như muốn khóc hết ra những giọt nước mắt đau đớn mà suốt thời gian qua cô đã phải kìm nén, những tủi thân, những khổ sở mà cô đã phải chịu đựng, muốn thoát khỏi những xiềng xích đang buộc chặt bản thân.