Chính Bàn Tay Anh Đã Hủy Đi Tất Cả

Chương 14: Ngoan ngoãn




Hắn thấy bộ dáng ngoan ngoãn này của cô, cũng không tiếp tục lộ ra gương mặt hung thần ác sát nữa, tùy ý để cô gái nhỏ cọ tới cọ lui trên người mình.
Tư Đồ Thần vuốt vuốt mái tóc mềm của cô, lại hôn hôn lên gương mặt nhỏ, bàn tay trượt từ eo xuống vòng ba căng đầy của cô, vỗ một cái: "Em định làm gì?"
Cô ngượng chín mặt, phồng má lên nhìn hắn: "Anh đừng bắt nạt em!"
Cô tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng dưới mí mắt của hắn, nào có thể trót lọt thông qua. Hắn đã sớm nhìn ra cô muốn lấy lòng hắn. Bất quá, hắn cũng không cho rằng cô có thể gây ra sóng gió gì nên vẫn rất bình thản. Chỉ cần mỗi ngày đều nghe lời thế này, cô vẫn như trước kia, là tâm can bảo bối trên tay hắn.
Còn về Mộc Miên, cô đương nhiên biết diễn xuất của mình không thể lừa được hắn, cô chẳng qua chỉ đánh cược mà thôi. Và dĩ nhiên, cô cược đúng điểm rồi.
Hắn không cần biết cô có ủy khuất hay tâm tình thế nào, chỉ cần trói được cô bên cạnh. Vì thế, chỉ cần cô ngoan ngoãn, hết thảy hắn sẽ đều chiều chuộng yêu thương cô, đương nhiên, không được nghĩ đến việc chạy trốn hay gì khác, nếu không ngay cả mạng cũng không còn.
"Anh chính là muốn bắt nạt em, có ý kiến?"
Biết tâm tình hắn lúc này tốt, nên cô cũng không còn sợ hãi lo lắng gì nữa, cắn một cái lên cổ hắn.
Hương thơm ngọt ngào xông vào xoang mũi khiến trong người hắn nổi lên một tràng lửa nóng. Ngọn lửa này càng ngày càng lớn rồi theo một đường mà chạy thẳng xuống bụng dưới, khiến nơi nào đó bắt đầu dựng thẳng lên.
Thiếu nữ đang dán sát chặt chẽ lên người hắn, không có khả năng không cảm nhận được thay đổi bất thường của người kia. Cô biết lúc này mình phải làm gì, nhưng lại sợ hãi do dự không dám tiến tới.
Bàn tay thô ráp của người đàn ông theo tà váy lần mò vào bên trong, chạm đến là da căng mịn trơn nhẵn, nhẹ nhàng miết miết, vuốt ve. Chất giọng lành lạnh lúc này nhiễm lên một tia sắc dục, không khỏi quyến rũ thêm vài phần: "Không phải vừa rồi châm lửa rất nhiệt tình sao, bây giờ thấy lửa cháy lập tức muốn chạy?"
Cô lúc này rất muốn nhằm thẳng mặt hắn mà hét lớn "Đúng vậy đấy", nhưng tiếc là cô chưa có cái dũng khí đó, chỉ có thể tập làm một đóa Bạch liên hoa: "Không... em không có..."
Kế tiếp, cô cảm nhận được trời đất dường như đang quay cuồng, chỉ trong chốc lát, cô từ lúc nào đã ngồi trên người nam nhân, cách lớp vải mỏng manh mà cảm nhận vật to lớn nóng rực đang muốn tiến sâu vào bên trong cô.
Dục vọng to lớn nóng bỏng của nam nhân cọ sát nơi nhạy cảm của cô, khiến cả người cô mềm nhũn ra như cọng bún: "A Thần... ah..."
Rất nhanh, chất lỏng trong suốt tràn ra từ tâm huyệt, thấm ướt quần lót mỏng manh.
Tư Đồ Thần hơi nhướng mày, trêu chọc mở miệng: "Tiểu bảo bối, không ngờ em nhạy cảm như vậy nha."
Hắn vừa nói vửa cầm lấy bàn tay cô, dẫn dắt đem tất cả cúc áo chính mình cởi bỏ, lại để nhưng ngón tay nhỏ nhắn tinh tế lướt trên những khối cơ rắn chắc trên bụng mình, trượt từ trên trượt xuống, đến khi cô chạm được vào nơi đang sắp nổ tung của hắn, cách lớp quần xoa nhẹ lên.
Cô không dám nói lời nào, chỉ thuận theo mặc hắn dùng tay của cô chà xát hạ bộ trướng to.
Đang lúc cô sắp sửa xấu hổ muốn ngất đi thì người kia lại buông tay ra, dùng ánh mắt sâu xa đầy ý vị để nhìn cô. Chỉ cần liếc mắt một cái, cô lập tức có thể nhìn ra ý tứ của hắn. Này còn không phải muốn nói "nhà ngươi tự mình tiếp tục" hay sao???
Mộc Miên gương mặt căng thẳng nuốt nước bọt, rồi dùng hai tay của mình mở khó thắt lưng của hắn ra. Cô lúc này đã không còn hi vọng giữ lại tôn nghiêm nữa, nhắm tịt hai mắt, cán chặt răng luồn tay vào bên trong lớp vải màu xám đen kia, chạm lên *** *** nóng rực.
Đây là lần đầu tiên cô chạm lên cái kia của nam nhân một cách trần trụi thế này, cảm giác có chút đáng sợ. Thứ này to hơn cô tưởng rất nhiều, dù không nhìn thấy, nhưng qua xúc giác, cô cũng có thể cảm nhận được những đường gân nổi rõ xung quanh.
Đang hoang mang muốn chết, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói khó khăn của hắn: "Lấy ra ngoài, dùng tay của em... ư... chết tiệt!"
Còn chưa dứt lời, người vốn dĩ vừa nằm dưới cô đột nhiên rủa một tiếng rồi ngồi bật dậy, để cô ở trong lòng mình, cằm gác lên đỉnh đầu cô gái, tay bao lấy bàn tay nhỏ nhắn đang đặt ở hạ thể mình, lấy ra vật thô dài thẳng tắp từ trong quần, khiến nó triệt để lộ rõ trong không khí, dưới đáy mắt cô.
Hành động này của hắn quá mức đột ngột, khiến cho cô giật mình kêu lên một tiếng "A". Tiếng kêu yếu ớt nỉ non, mang theo một tia hoảng hốt thật sự dễ nghe, đến nỗi hắn muốn đâm ngay vật kia vào bên trong cô, trừng phạt cô vì dám quyến rũ hắn.
"A Thần, từ từ đã..."
Lí trí của hắn đã sớm bay sạch, nắm lấy tay cô, nhanh chóng trượt lên xuống vài cái. Khoái cảm ập đến vô cùng mãnh liệt. Hắn có thể cảm nhận được dục căn nóng bỏng của mình đang được bao bọc bởi bàn tay nhỏ nhắn với làn da tinh tế mịn màng. Xúc cảm tuyệt vời khi bàn tay cô cọ xát với gậy sắt bỏng tay của hắn không thể không thừa nhận, nó khiến hắn như muốn điên lên.
Mộc Miên bây giờ chỉ có thể ngây người để hắn dẫn dắt, ngượng ngùng muốn chết khi mình thật sự đang cầm lấy vật kia của nam nhân, lại còn có hành động thế này... quả thật không dám nhìn mặt ai nữa luôn!
Một lúc rất lâu sau, khi cánh tay cô đã tê mỏi đến không còn cảm giác, hắn càng ngày càng gia tăng tốc độ vuốt ve, một lát sau, đem chất lỏng sền sệt màu trắng đục phun hết lên bụng và tay cô gái, thở hắt ra một hơi.
Ánh mắt hắn mang theo tia ôn nhu nhìn gương mặt tuyệt sắc động lòng người của cô, khóe môi hơi nhếch, hôn lên vầng trán nhẵn thín, cất giọng: "Ngủ đi."
Sau đó liền đặt cô nằm xuống giường, dùng khăn lông ấm lau sạch "đống bừa bộn" hắn làm ra trên người cô, cũng nằm xuống bên cạnh.
Cô gái nhỏ nằm yên không động đậy, mở to cặp mắt đầy sao nhìn hắn, miệng mấp máy, muốn nói rồi lại thôi.
Tư Đồ Thần hôn lên khóe môi cô gái, hỏi: "Nhìn anh như vậy làm gì?"
Hết chương 14