Mộc Miên hất tay hắn ra, từng chữ giống như gằn xuống mà thốt ra: "Anh làm hại cha mẹ tôi, tôi thành quỷ cũng không buông tha cho anh!"
Nam nhân bật cười, tiếng cười khe khẽ trong trẻo như nước rót trên ngọc nhưng lại âm u lạ thường.
Tư Đồ Thần lạnh mặt đi, đè vật cô ra giường, thô bạo ghìm hai tay cô lại, vùi mặt vào hõm cổ cô, điên cuồng gặm cắn. Cô bị làm cho bất ngờ bởi hành vi của hắn, lập tức giãy dụa kịch liệt.
Cằm nhỏ của cô gái bị bóp lấy, ép phải hé môi, tiếp đó, đầu lưỡi hắn linh hoạt chui vào khoang miệng cô, mạnh mẽ
càn quấy. Dòng lệ lấp lánh trào ra từ khóe mắt cô, lăn trên gò má tinh tế, thấm xuống tấm dra trải giường trắng muốt: "Ưm... ứm hức..."
Nếu là trước kia, hắn có lẽ đã phải lo đến sốt vó khi thấy cô khóc. Nhưng bây giờ, bộ mặt thật của hắn đã bị lật ra, hắn hoàn toàn vô tình nhìn nước mắt cô lã chã rơi mà không có biểu cảm dư thừa nào.
Hắn dùng một tay giữ lấy cô tay còn lại như rắn nước luồn vào lớp áo mỏng manh.
"Không!!!"
Hét một tiếng, cô dồn hết sức lực của mình thoát khỏi tay hắn, vùng dậy bỏ chạy. Nhưng chân cô còn chưa kịp đặt
xuống nền đất, đã bị một lực đạo mạnh mẽ kéo ngược trở lại, ném mạnh trên đệm êm khiến cô chóng váng: "Muốn chạy? Em ngây thơ quá rồi."
Lời hắn vừa dứt, quần áo trên cơ thể cô cũng bị xé toạc thành nhiều mảnh, rơi lả tả trên giường.
Thân thể ngọc ngà hiện rõ mồn một khiến dục vọng trong mắt hắn sục sôi. Hắn đưa tay bắt lấy đôi bồng trắng tuyết, dùng sức nắn bóp thành đủ hình dạng, lại từ từ cởi đồ trên người mình ra.
Bờ môi lạnh lẽo áp lên môi cô, rất nhanh liền truyền tới cảm giác đau xót. Tiểu khả ái này đúng thật là gan to, lại có thể cắn môi hắn đến bật máu.
Tư Đồ Thần liếm đi vết máu nơi khóe môi, cúi người cắn lên bả vai cô.
"Ah... dừng lại ứm..."
Từng tiếng rên kiều mị thoát ra từ cổ họng cô khiến hắn vô cùng thỏa mãn. Bàn tay to lớn lướt trên từng tấc da thịt trắng nõn mềm mại, môi bạc đi tới đâu, nơi đó để lại dấu hôn đỏ hồng chói mắt.
Mảnh vải cuối cùng trên người cô bị hắn cởi xuống, nơi bí mật của nữ nhân bại lộ dưới con mắt đỏ tươi của nam nhân.
Hắn một tay đỡ lấy lưng cô, cúi người áp môi lên hai cánh hồng kiều diễm, tay còn lại thăm dò nơi hoa viên ẩm ướt, từ từ xâm nhập vào sâu bên trong.
Mộc Miên mặc dù không muốn kêu thành tiếng, lại không có cách nào khống chế bản thân mà rên lên kích tình.
Thiếu nữ khóc nức nở lên, lại vẫn không thể khiến biểu cmr trên gương mặt người nam nhân kia biến đổi dù chỉ một chút. Tim cô dấy lên từng hồi chua xót. Rốt cuộc tất cả lựa chọn của cô đều là sai làm sao?
Không đến vài phút sau, hạ thân cô đã cảm nhận được đau đớn khôn cùng. Dị vật cứng rắn nóng bỏng đâm sâu vào cơ thể cô gái khiến cả người cô như bị điện giật, co rúm lại như con tôm, miệng kêu lên đứt quãng: “Aaa… ha… a…”
Tiếng rên rỉ mê người của cô giống như rót thêm cho hắn một liều thuốc kích thích, lập tức điên cuồng đưa đẩy vòng eo hữu lực, khiến cô khóc nấc lên.
Động tác của hắn không nhẹ nhàng ôn nhu như lần đầu tiên nữa, mà thô bạo mãnh liệt, giống như một con sói đói vồ được miếng mồi ngon, lập tức cắn xé đến không còn sót lại thứ gì.
Đau đớn thể xác và sự chua xót trong tâm hòa vào với nhau khiến cô hoàn toàn tuyệt vọng với ý nghĩ hắn sẽ nương tay với cô.
Mộc Miên bị hắn làm tới không còn sức lực vùng vẫy, nằm dưới thân hắn như một con cá chết, mặc hắn dùng thân thể mình để thỏa mãn dục vọng. Đôi mắt cô trở nên vô thần, dường như mất đi ánh sáng, chỉ còn lại một mảng tăm tối tĩnh mịch.
Tư Đồ Thần hoàn toàn không lay động trước bộ dạng này của cô, vẫn ra sức mà dày vò thân thể yếu ớt. Lúc này, trong mắt của hắn hoàn toàn không còn sự cưng chiều và yêu thương đối với cô như lúc ban đầu nữa, mà trong đó toàn là hàn băng lạnh lẽo, lạnh đến nỗi khiến bất cứ ai nhìn vào đều phải phát run.
Dưới sự hung mãnh như vũ bão của hắn, cô ngất lịm đi. Mặc dù đã ngất đi, nhưng những tiếng nức nở trong cổ họng cùng với dòng lệ mặn chát thì vẫn không ngừng lại.
Sau khi đã thỏa mãn, hắn phóng thích vào sâu bên trong cơ thể cô rồi dừng lại thở dốc, dùng ánh mắt phúc tạp nhìn vào gương mặt tí nhợt, đưa tay lau nước mắt cho cô.
Người đàn ông cúi xuống hôn nhẹ lên bờ môi ngọt ngào rồi nằm xuống bên cạnh, ôm trọn cơ thể đầy vết tích hoan ái vào lòng.
Bàn tay thô ráp thon dài của hắn cầm lấy vài lọn tóc đen mượt của cô, áp lên môi mình, nhắm mắt tận hưởng hương thơm nhàn nhạt của thiếu nữ: "Miên Miên, đời này, kiếp này, em đừng hóng thoát khỏi bàn tay tôi. Em, mãi mãi chỉ có thể là của tôi..."
Hắn lạnh lùng nhả ra từng chữ, âm thanh lãnh đạm mà quyết liệt, như một lời phán quyết cho quãng đời còn lại của cô, đã định là sẽ bị hắn chiếm hữu.
Hết chương 10