Kí kết khế ước với ác ma, tấm lòng sạch trong nay phủ đầy hắc ám.
Đôi mắt sáng ngời như dòng suối trong veo nay tối tăm, làm người ta không thể tìm thấy chút ấm áp nào trong đó.Thái dương nhô dần lên từ phương Đông, cánh cửa mở “két” một tiếng, Diêu Phỉ Phỉ sau một ngày nhốt mình trong phòng rốt cục đã đi ra. Vẫn là quần áo vàng nhạt, thắt lưng cao, làn váy dài, tao nhã quyến rũ như cũ. Mái tóc được chải chuốt, cài châu hoa, vài sợi rơi theo bên mai, tung bay phiêu dật.“Chào Tiểu thư.”“Chào Tiểu thư.”“…”Người hầu trong nhà thấy nàng đi ra, đều cung kính thỉnh an. Đối với đại Tiểu thư xinh đẹp này, bọn họ đều dùng thái độ cung kính đứng nhìn từ xa.Diêu Phỉ Phỉ gật đầu, cứ vậy đi thẳng.“Ngươi có cảm thấy hôm nay đại Tiểu thư có điểm kỳ quái hay không?” Nhìn Diêu Phỉ Phỉ đi xa, người hầu A hỏi người hầu B.“Kỳ quái thế nào?” Người hầu B nhìn, “Không phải vẫn xinh đẹp kiêu ngạo à?.”“Vậy à?” Người hầu A sờ đầu, giống như quả thật không thay đổi.“Đương nhiên.” Người hầu B cười trêu. “Hay ngươi muốn Tiểu thư chú ý tới ngươi?”“Chậc, nói cái gì vậy? Nếu bị Tiểu thư nghe thấy, hai ta gánh không nổi đâu.” Người hầu A đẩy người hầu B một cái, tuy rằng gã cũng từng ảo tưởng được đệ nhất mỹ nữ Mê Thành ưu ái, nhưng chuyện này cũng chỉ là mơ mộng phi thực tế mà thôi. Cùng lắm gã chỉ là hạ nhân, sao có thể mơ tưởng phượng hoàng? Ai, an phận một chút đi.Hai người hầu hi hi ha ha xong, lại tiếp tục làm việc của mình.“Quản gia, chuẩn bị kiệu.”Diêu Phỉ Phỉ đi ra ngoài, thấy quản gia bèn ra lệnh.“Tiểu thư, người muốn đi đâu? Không dùng đồ ăn sáng sao?” Quản gia thấy Diêu Phỉ Phỉ sáng sớm đã ra ngoài, thấy có chút kỳ quái. Hôm qua Tiểu thư nhốt mình cả ngày trong phòng, hôm nay lại vội vàng ra ngoài, rốt cục là có chuyện gì xảy ra?“Không ăn. Ta muốn đến miếu thờ ở trên núi phía Đông thành.” Diêu Phỉ Phỉ phất tay áo, bảo quản gia nhanh chóng chuẩn bị kiệu.Đến miếu ở núi phía Đông thành làm gì?Quản gia trong lòng khó hiểu, nhưng vẫn sai người chuẩn bị kiệu cho nàng.“Tiểu thư có cần nói cho lão gia một tiếng không?” Lúc Diêu Phỉ Phỉ chuẩn bị lên kiệu, quản gia vội vàng hỏi. Lát nữa lão gia hỏi Tiểu thư đâu, ông không biết trả lời sao nữa.“Cứ nói đi.” Diêu Phỉ Phỉ chui vào trong cỗ kiệu chui đi vào, để lại một câu.Quản gia đứng hình, lẳng lặng nhìn cỗ kiệu đi xa.Mặt trời trên cao, dịu dàng nháy mắt. Không khí tươi mát, thoang thoảng mùi cỏ.Diêu Phỉ Phỉ ngồi trong kiệu, hơi híp đôi mắt. Tối hôm qua nàng đột nhiên nhớ tới từng nghe nói trên ngọn núi phía Đông thành có một khu miếu rất linh nghiệm. Nghe nói chỉ cần thành tâm cầu khấn, có thể thực hiện tâm nguyện. Nàng đã suy nghĩ thật lâu, nếu muốn sánh duyên cùng Lãnh công tử, phải diệt trừ chướng ngại vật là Hiên Viên Loan Loan. Tìm người ám sát nàng thì có thể, nhưng không thể cam đoan thành công trăm phần trăm. Để làm yên lòng mình, nàng quyết định đến miếu thờ một chuyến, khẩn cầu Bồ Tát đại từ đại bi giúp nàng đạt được mong muốn. Hiên Viên Loan Loan là người hay ghen, lại không có đức hạnh của nữ tử, Bồ Tát sẽ không bảo vệ ả. Nàng tự cho là đúng, bèn xốc rèm kiệu lên nói với kiệu phu:“Nhanh, nhanh một chút.”“Dạ, Tiểu thư.” Kiệu phu đáp, nhanh hơn cước bộ.Cảnh núi không ngừng xẹt qua bên ngoài cửa sổ, Diêu Phỉ Phỉ nhìn những dãy núi trùng điệp, tưởng tượng cảnh Hiên Viên Loan Loan bị bỏ, nàng cùng Lãnh công tử hai người vô cùng thân thiết, khóe miệng nhịn không được nhoẻn cười. Đôi mắt cong cong, giống như một mảnh trăng rằm.“Phịch…”Đột nhiên cỗ kiệu nghiêng ngả, thân thể của nàng đổ về phía trước, đầu đập vào vách kiệu, để lại vết bầm đỏ trên trán. Ảo ảnh tuyệt diệu trong đầu lập tức nát bét, khuôn mặt cứng đờ, bàn tay trắng nõn xốc rèm kiệu lên, quát:“Các ngươi nâng kiệu kiểu gì thế?”Kiệu phu không đáp, nghiêm mặt, chỉ vào phía trước.Diêu Phỉ Phỉ theo thế mà nhìn, khuôn mặt lập tức trắng bệch. Chỉ thấy bốn Hắc y nhân đứng trước cỗ kiệu, trong tay cầm đại đao. Dưới ánh mặt trời, thân đao phản xạ ánh snág lòe lòe, thật là dọa người.Gặp sơn tặc?Bỗng run người, trong đôi mắt lóe ra sợ hãi.“Đại ca, con bé này được đó.” Trong đó, một Hắc y nhân vuốt cằm, trong con ngươi đen hiện lên ánh dâm đạo, cười cợt nhìn Diêu Phỉ Phỉ.“Hắc hắc, bắt ả về để huynh đệ chúng ta chơi đùa.” Một Hắc y nhân khác phụ họa theo.“Các ngươi, các ngươi thật to gan, các ngươi biết ta là ai không?” Diêu Phỉ Phỉ run rẩy nói, trong lòng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi.“Phi, ông đây mặc kệ ngươi là ai, đã rơi vào tay ông thì là người của ông.” Hắc y nhân nhổ một bãi nước bọt về phía trước, hung hăng trừng mắt nói với Diêu Phỉ Phỉ.“Lão Tam, không cần nhiều lời với ả, mau bắt người.” Một Hắc y nhân khác nói.“Các ngươi dám.” Diêu Phỉ Phỉ hô to về phía kiệu phu, “Các ngươi còn không mau chặn chúng lại.”Kiệu phu nhìn nhau, nhìn ánh lòe lòe của đại đao trong tay Hắc y nhân, đều có chút e ngại.“Sợ chết thì cút mau.” Hắc y nhân dường như nhìn ra sự sợ hãi của kiệu phu, ác ý huơ đao.Kiệu phu quả nhiên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bọn họ không muốn mất mạng, bèn quăng cỗ kiệu lại, bốn người xoay người bỏ chạy.“Này, các ngươi mau quay lại.” Nhìn kiệu phu chạy trốn, Diêu Phỉ Phỉ sợ tới mức gào lên.“Tiểu quỷ, xem ngươi hiện tại làm sao? Kêu rách họng cũng không có ai đến cứu.” Hắc y nhân cười đểu, từng bước đi tới gần Diêu Phỉ Phỉ.“Các ngươi đừng có lại đây.” Diêu Phỉ Phỉ lui về phía sau, vô cùng hối hận vì sao không mang theo hộ vệ cùng đo.“Các ngươi muốn làm gì?” Đột nhiên một giọng nói hùng hậu truyền đến, lũ cướp nhìn thấy một trung niên nam tử khuôn mặt chữ điền cùng một tốp hộ vệ đang đi tới.Hắc y nhân kinh ngạc, đám hộ vệ kia nhìn qua cũng không phải người dễ đối phó. Chúng nhìn nhau, quyết định chạy trốn.“Cô nương, cô nương không sao chứ?” Nam tử trung niên đi tới, khi nhìn thấy Diêu Phỉ Phỉ, đáy mắt hiện lên một sự ngạc nhiên.“Đa tạ lão bá cứu giúp.” Diêu Phỉ Phỉ thấy Hắc y nhân đã chạy, cuối cùng mới bình tĩnh lại. Cúi người bày tỏ lòng cảm kích với nam tử lạ.“Cô nương khách khí.” Nam tử trung niên cười, “Không biết quý phủ cô nương ở đâu? Tại hạ phái người đưa cô nương hồi phủ.”“Làm phiền lão bá, tiểu nữ là Diêu Phỉ Phỉ, sống ở Mê Thành.”