Chín Tuổi Tiểu Yêu Hậu

Quyển 2 - Chương 144: Đất trời biến sắc




Edit: Bạch Nguyệt

Beta: Yên Mặc

————–

“Được.”

Huyễn Phong bước ra, áo bào trắng tung bay, ngũ quan trong trẻo không tỳ vết, khóe miệng khẽ cong lên, phong hoa tuyệt đại.

“Chúng ta cũng nên tự mình giải quyết ân oán rồi.”

Hai bóng dáng đứng đó giằng co, một đỏ thẫm rực lửa, một trắng thuần tinh khôi, tạo nên một khung cảnh hài hoà bất ngờ.

Mắt phượng hẹp dài híp lại, toát ra ba phần ngoan tuyệt bảy phần sát ý.

Đôi mắt trong suốt như dòng suối thản nhiên nhìn hắn, trên gương mặt tuấn mĩ không có chút cảm xúc gì.

Ánh mặt trời như bị sát khí áp chế mà lẩn vào tầng mây, gió thổi nhẹ khiến lá cây kêu xào xạt, biển hoa rực đỏ như dòng sóng cuồn cuộn.

“Tế ti đại nhân, nếu ngươi chịu cùng ta trở lại Nguyệt Thần quốc, ta sẽ bỏ qua cho đám người này.” Đôi mắt hẹp dài quét về phía đám Thần binh và nhóm người Dạ Thần đang giằng co.

“Ta sẽ không theo các người trở về, lại càng không để các ngươi làm hại đến bằng hữu của ta.” Huyễn Phong thu lại nét cười, gương mặt trong suốt trở nên thâm trầm. Hắn tuyệt đối sẽ không trở về để mà lại chịu uy hiếp của bọn chúng mà làm chuyện nguy hại giang sơn, tổn hại dân chúng.

“Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt.”

Mĩ nam tử lạnh lùng nói, vẻ mặt trầm xuống, trên gương mặt xinh đẹp kiều mị như phủ một lớp băng dày, mắt phượng lạnh lùng nhìn về phía Huyễn Phong. Loáng một cái, tay rút ra thanh kiếm sáng bạc, bóng dáng rực lửa bay vút đến công kích Huyễn Phong.

Huyễn Phong vẫn bất động đứng ở nơi đó, mái tóc cùng y bào tung bay, đôi mắt sáng ngời nhìn mĩ nam tử đang cầm kiếm đâm tới.

“Tiểu tử kia sao lại không đánh trả?”

Tô Viễn Hành ôm Tinh nhi, nhìn hai người quyết đấu, tim như gióng trống trong ngực. Mĩ nam tử cẩm bào rực lửa cả người đầy tà ý, sát khí nồng đậm, nhìn qua đã biết là người có công phu cao cường. Huyễn Phong thoạt nhìn nhã nhặn lại mang dáng vẻ tinh khiết không nhiễm chút bụi trần lại khiến người ta lo lắng, huống hồ hơi thở hắn đều đều nhẹ nhàng như vậy, không một chút sát khí. Huyễn Phong vốn tâm địa thiện lương, nhưng không lẽ với tên nam nhân tà ác này mà cũng thiện lương được sao?

“Không cần lo lắng, hắn tự biết làm thế nào.”

Lãnh Loan Loan dựa vào Hiên Viên Dạ, cảm nhận được đứa bé trong bụng bướng bỉnh đạp nàng nên đưa tay vỗ về. Đôi măt lại lạnh lùng nhìn thẳng hai người đang giao đấu, cả Huyễn Phong lẫn mĩ nam tử kia đều không phải người có thân thủ tầm thường.

“ Đồ đệ bảo bối, ngươi nói Huyễn tiểu tử cùng tên áo đỏ kia, người nào có thể thắng ?”

Tô Viễn Hành nhìn hai người, hỏi Lãnh Loan Loan, hai tiểu tử này thật đúng là bất phân thắng bại nha.

“Không biết.”

Lãnh Loan Loan lắc lắc đầu. Hai người này, một kẻ thể hiện ra bên ngoài, còn Huyễn Phong lại giấu năng lực, thật sự không thể nhìn ra hai người ai hơn ai.

“Cái gì? Ngay cả đồ đệ cũng nhìn không ra à.”

Lãnh Loan Loan liếc mắt nhìn hắn, nàng cũng không phải thần tiên nha, cálàm sao cái gì cũng biết được.

Huyễn Phong áo trắng tung bay, mũi kiếm màu bạc của mĩ nam tử đã đâm đến trước người hắn. Trong khoảnh khắc thanh kiếm kia tưởng chừng như đâm thủng ngực hắn, đôi mắt hắn chợt lóe, thân hình bay ra xa né tránh công kích của mĩ nam tử .

“Muốn tránh?” Mĩ nam tử cong khóe môi, đôi mắt hẹp dài mang theo ý khinh thường.

“Hóa ra tế ti đại nhân được người ngời kính trọng cũng chỉ là một kẻ hèn nhát chỉ biết tránh né.”

“Khích tướng à? Vô dụng.” Huyễn Phong nhìn nam tử yêu nghiệt trước mặt, nhếch môi nhẹ nhàng nói.

“Ngươi thật muốn tiếp tục tránh sao? Vậy thì đừng trách ta không khách khí.” Bị nhìn thấu ý đồ, gương mặt tuấn mĩ càng thêm thâm trầm. Đôi mắt hung ác nham hiểm đen lại, hắn đã muốn đấu với Huyễn Phong từ lâu. Vì sao mà hai người sinh ra đều có pháp lực, nhưng Huyễn Phong lại được tôn sùng là tế ti tối cao của Nguyệt Thần Quốc, còn hắn lại bị coi như yêu nghiệt hại người. Nếu không phải chính hắn từ đau khổ vùng lên, thì làm sao có được địa vị như ngày hôm nay?

Cẩm bào lửa đỏ tung bay, hắn ném bảo kiếm màu bạc xuống. Hai tay chậm rãi vươn ra ngưng tụ pháp lực, đôi mắt hẹp dài nheo lại, hô hấp nặng nề .

Gió gào thét, lá cây lay động phát ra âm thanh sàn sạt, giống như mãnh thú gầm thét. Trời xanh bị một mảng mây đen bao phủ, giống như sắp có mưa bão to.

Huyễn Phong nhìn động tác của mĩ nam tử, gương mặt trở nên nghiêm trọng. Hắn quay lại dặn dò đám người Lãnh Loan Loan:

“Mọi người cẩn thận.”

Đám người Tô Viễn Hành đang hoang mang khó hiểu trước việc làm của người áo đỏ, nghe Huyễn Phong nói đều không khỏi nhíu mày. Nhìn lên bầu trời bị biến thành xám xịt, mây đen tầng tầng kéo đến, áp lực trong không khí tăng vọt, liền cảm thấy có một dự cảm không lành.

Dạ Thần và Tàn Nhất ra chiêu cuối kết liễu đám Thần binh đang chiến đấu, bốn thiếu niên cũng điểm huyệt mấy tên nãy giờ đánh cùng bọn họ . Sau người vụt một cái đã đến chỗ Lãnh Loan Loan quan sát tình hình.

Thủ lĩnh Thần binh bị Tô Viễn Hành chế trụ, cũng chỉ có thể trợn tròn mắt nhìn một màn quỷ dị trước mắt, trong lòng mong giáo chủ có thể đánh bại tế ti đại nhân, bọn họ có thể thuận lợi trở về Nguyệt Thần quốc.

Đùng…

Đột nhiên gió điên cuồng nổi lên, một sấm giật vang trời. Tiếng nổ trong u cốc thanh tĩnh càng làm cho người ta sợ hãi.

Tinh nhi được Tô Viễn Hành ôm nhất thời bị tiếng sấm này làm sợ tới mức oa oa khóc to, tiếng khóc cùng tiếng sấm đan vào, tăng thêm mấy phần quỷ dị.

Bị tô viễn hành ôm Tinh nhi nhất thời bị này tiếng sấm sợ tới mức oa oa kêu to, tiếng khóc cùng tiếng sấm đan vào, tăng thêm mấy phần quỷ dị.

“Tế ti đại nhân, ngươi cũng nên biết thế nào là sức mạnh Hỏa ảnh thuật.”

Mĩ nam tử bỏ ngoài tai tiếng sấm cùng tiếng khóc của Tinh nhi, đôi mắt hẹp dài nhìn Huyễn Phong, lộ ra mấy phần hưng phấn, hắn sẽ nhìn xem người này có năng lực phá giải Hỏa ảnh thuật của hắn hay không.

Hai tay thon dài càng không ngừng chuyển động, ở giữa không trung xuất hiện một hình bát quái khó hiểu. Mấy người Tô Viễn Hành không nhìn thấy gì, nhưng Huyễn Phong và Lãnh Loan Loan lại nhíu mày, nhìn chằm chằm hành động của mĩ nam tử.

“Đi.” Mĩ nam tử hô to một tiếng, trên không trung hiện lên một cái lưới lớn màu vàng đang hướng đến Huyễn Phong.

Huyễn Phong nâng mi, mở ống tay áo ra, hai tay mở rộng hướng về cái lưới.

Đùng đùng hai tiếng, chưởng phong chạm đến cái lưới vàng, vô số hoa lửa bắn ra.

Truyện convert hay : Mau Xuyên Nữ Xứng Bình Tĩnh Một Chút