Chín Cây Số Tình Nhân

Chương 70




Biên tập: Điềm + Lam Ying

“Trong lòng anh lúc này không phải áy náy, cũng không phải liều lĩnh, mà là đứng trước một thế giới xa lạ, dũng cảm thử cất bước, quyết tâm thử chạy thật nhanh, và sự thản nhiên cùng với kiên định thử đi yêu em.”

Nhâm Viễn nằm ngay ngắn cứng nhắc ở trên giường, vẻ mặt nghiêm chỉnh cứ như  phạm nhân sắp bị tử hình

Mỗi lần đều phải kiềm chế  những suy nghĩ miên man trong đầu là muốn lột bỏ hết quần áo của anh xâm phạm anh, nhưng lần nào kết thúc trong sự thất bại và thỏa hiệp. Lần này nhất quyết phải làm người trước mắt này, nhưng đến khi thật sự nhìn anh nằm trên giường vẻ mặc quân () hưởng dụng, trong lòng Lạc Kiều Xuyên tránh không khỏi hồi hộp một chút, nhưng ngay sau đó lại nhếch môi vui mừng như mở cờ trong lòng, lập tức nhào qua, chỉ sợ anh nghĩ lại mà thay đổi ý định.

() quân là cách xưng hô cung kính ngày xưa, chỉ người đàn ông, cũng là để gọi vua.

Biết rằng chỗ đó của anh chưa bao giờ bị tiến vào, cho nên nghĩ không thể để cho lần đầu tiên này trở thành thảm họa được.

Loại bỏ đi quần áo cách trở, thân thể lửa nóng dính sát vào nhau. Lặp lại gặm cắn đôi môi Nhâm Viễn, đầu lưỡi mất tự nhiên trượt tiến vào khoang miệng anh dẫn dắt anh, ngậm lấy không ngừng mút vào, nỗ lực điều chỉnh động tác dịu dàng vô tình lại trao đổi những nụ hôn sâu, dần dần trở nên kịch liệt.

Rõ ràng không phải lần đầu tiên ở trên, nhưng lần này so với trước đây không hề giống nhau, y biết rất rõ.

Vỏn vẹn vẫn chỉ là hôn môi mà thôi, nhưng phía dưới bằng tốc độ tên lửa mà phồng lên, có khi còn nhanh hơn cả làm nóng trái tim.

Chỗ đó của Nhâm Viễn cũng nổi lên phản ứng ma sát với Lạc Kiều Xuyên, lửa nóng hừng hực. Vành tai hết bị ngậm lại bị liếm, vành ngoài cũng không được bỏ qua.

Thỉnh thoảng chịu thiệt, không phải chuyện xấu. Huống chi đàn ông không biết tiền lùi không phải là đàn ông tốt.

Dục vọng bị trêu chọc đến cực điểm, nhưng phải dùng một phương pháp hoàn toàn khác với mọi khi để phát tiết. Ngoại trừ tự mình an ủi, đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ thêm cái gì khác.

Lạc Kiều Xuyên lúc này thật sự rất vui, giống như tiểu nhân đắc chí thì thầm với người nằm bên dưới, thấp giọng nói: “Em cảm thấy đôi khi thầy giáo cũng phải làm mẫu cho học sinh nhiều lần, như vậy mới có thể giúp học trò mình thành thạo nắm chắc những kiến thức quan trọng…”

Nhâm Viễn giữ chặt lấy đầu y mà hôn, mập mờ, “… Vì hôm nay là sinh nhật em nên nhường nhịn, cho em hưởng chút phúc lợi mà thôi. Muốn làm thì luôn đi, em đừng quá đắc ý.”

Lạc Kiều Xuyên nghe vậy lưu manh cười, “Yên tâm, anh đây sẽ cho cưng cực sảng khoái.”

Vốn là có thể bình tĩnh tự nhiên, nhưng khi cảm giác được có vật lạ tiến vào, Nhâm Viễn vẫn không nhịn được phải hít một hơi. Cảm giác trướng đau cũng không  phải là không chịu được, nhưng khiến người ta tuyệt vọng là biết rằng đây mới chỉ có nửa ngón tay đi vào thôi. (xin cười một cái, anh vất vả rồi =]]]]]]]]]])

Anh cảm thấy đau.

Lạc Kiều Xuyên thấy vẻ mặt Nhâm Viễn không được thoải mái lắm lại dùng thêm một ít bôi trơn, tại chỗ nhỏ hẹp kia ấn vào ma sát nhiều lần.

Nhưng mà thứ ở nửa dưới càng ngày càng cứng rắn kêu gào muốn lâm trận, dường như một giây cũng không thể đợi thêm nữa, nhưng biểu cảm không dễ dàng nhìn thấy này của Nhâm Viễn khiến y nhất thời có ý nghĩ xông thẳng vào trong thân thể anh.

Ngón tay bắt đầu ra vào biến hóa nhiều góc độ, muốn tìm kiếm nơi có thể khiến cho anh thấy thoải mái, khoái hoạt. Tiếng rên rỉ kìm nén đôi khi phát ra từ cổ họng, khiến cho người khác không phân biệt được là bởi vì đau hay bởi vì dễ chịu. Lạc Kiều Xuyên lần đầu tiên phát hiện bước dạo đầu lại có thể giày vò người ta như thế, thế nhưng lúc nhận ra có cái chân bất giác chạm vào sau thắt lưng mình, nhịn không được đem dục vọng đang trướng đau của mình đẩy mạnh vào cơ thể anh.

“… A!” Cơ thể hoàn toàn chưa kịp thích ứng dường như là đồng thời sinh phản ứng bài trừ.

Lạc Kiều Xuyên nhẫn nại khống chế nhiệt tình sinh ra khi bị bao chặt lấy, hai tay chống hai bên sườn của Nhâm Viễn, cúi người xuống tìm môi anh. Ra vào vài cái rồi đưa thằng nhỏ trước đó vẫn hoàn toàn đi vào cắm vào,  bàn tay vốn đang siết ra giường như là không thể chịu được,  vòng ra sau ôm lấy lưng Lạc Kiều Xuyên.

“Fck, em nhịn không được nữa.” Đối với hành động lặng lẽ cổ vũ và ngầm thừa nhận như vậy của Nhâm Viễn, Lạc Kiều Xuyên lại một lần nữa cảm thấy sức đề kháng của bản thân chạy về con số không khi đối mặt với người này.

Y không bỏ qua bất kỳ một vẻ mặt nào của Nhâm Viễn, cho nên cứ thế mặt đối mặt mà làm. Y có thể cảm nhận được nơi kia dần dần thích ứng được lửa nhiệt càng lúc càng lên cao, dục vọng của mình chôn trong thân thể anh được kẹp chặt lấy, mỗi lần đâm rút là mỗi lần thể nghiệm cảm quan càng ngày càng ăn khớp.

Ảo tưởng đã lâu, cảnh trong mơ đến nay cuối cùng cũng biến thành hiện thực

Lạc Kiều Xuyên không kìm được hưng phấn, tiết tấu mỗi lần ra vào lại càng thêm dùng sức. Động tác kịch liệt khiến cho cả người anh run rẩy, hô hấp hỗn loạn cũng hoàn toàn biến thành tiếng than nhẹ vỡ vụn.

Biết rằng anh hẳn là đã sớm mất cảm giác đau, liền không câu nệ bức anh đến tình cảnh không còn đường lui. Thân thể dần mềm xuống, để Lạc Kiều Xuyên tùy ý đùa nghịch, cứ nằm vậy đáp lại từng nụ hôn.

Khoái cảm khiến người ta nghiện, bị Lạc Kiều Xuyên hết lần này tới lần khác  nắm bắt, đều là đàn ông với nhau, nên hiểu rất rõ làm thế nào mới khiến cho khoái cảm tích tụ bùng nổ, cuối cùng phá ra. Ngóng trông lâu như vậy, ý niệm trong đầu cuối cùng cũng biến thành sự thật, Lạc Kiều tất nhiên là không thể để nó lãng phí. Y muốn khiến cho Nhâm Viễn sẽ ghi nhớ cảm giác này mãi mãi, và chỉ có mình y mới đem đến cho anh trải nghiệm này. Bởi vì lần đầu tiên này là của Lạc Kiều Xuyên y, không ai có thể so sánh.

Khoái cảm bị dồn nén tích tụ đến trình độ không thể chịu đựng, tính khí không được an ủi theo động tác trước sau đong đưa cọ qua cọ lại sắc tình trên bụng Lạc Kiều Xuyên, nhưng mà Lạc Kiều Xuyên lại vào ngay lúc này mà chậm lại tiết tấu tiến công, dục vọng quá mức cứng rắn chậm rãi ma sát nơi bí ẩn, dùng hết khả năng khiêu khích.

Khoái cảm khó thể tưởng tượng và khát vọng càng lúc càng mãnh liệt giờ phút này khiêu chiến mỗi một tế bào thần kinh của Nhâm Viễn, kìm lòng không nổi theo bản năng kìm chặt thân thể.

“Á…! Nhâm Viễn anh CMN dám câu dẫn em.”

Người nằm dưới nhắm mắt lại không nói gì thêm, lông mày bởi vì cảm giác sảng khoái càng ngày càng lan tràn mà nhăn lại, nhìn thế nào cũng thấy rất gợi cảm. Lạc Kiều Xuyên cúi xuống gặm mạnh vào hầu kết anh, nghĩ thầm, không đúng, tên này từ chín năm trước đã câu dẫn mình rồi! Anh càng biểu hiện vẻ ngầm chịu đựng, khiến cho Lạc Kiều Xuyên càng muốn hung hăng xâm phạm anh, trêu cho anh bắn ra dục vọng đã tích lũy đến độ không chịu nổi nữa.

Cảm thấy Nhâm Viễn càng lúc càng ôm chặt thắt lưng mình, biết anh cũng sắp đến rồi, khoái cảm ngập đầu cuối cùng trong đâm rút của Lạc Kiều Xuyên liền đánh úp đến, cảm giác xa lạ khi người đang chôn trong cơ thể mình bắn tinh cũng khiến anh bạo phát. Nhâm Viễn thậm chí có chút không dám tin mọi chuyện vừa mới xảy ra, nhưng đến khi anh nhìn thấy vẻ mặt dễ thương đầy thỏa mãn của Lạc Kiều Xuyên, mới an tâm nhắm mắt bình ổn hô hấp.