Editor: Gấu Gầy
62
Tô Mặc xin nghỉ, cũng may ngày mai và ngày mốt là cuối tuần, không phải đi làm. Nằm trong chăn, anh đưa tay sờ thử phía sau, nơi đó đã biến thành một hình dạng kỳ lạ. Trước đây, Tô Mặc chưa bao giờ nhìn thấy phía sau mình trông như thế nào, nhưng bây giờ nó rõ ràng đã lớn hơn, phần thịt bên trong như thể bị lộn ra ngoài, sưng tấy, giữa hai chân có cảm giác như không thể khép lại được.
Cửa phòng ngủ đóng chặt, Đinh Cạnh Nguyên đang bận rộn gì đó ở phòng khách. Sáng sớm, tiếng chuông cửa vang lên hai lần, có tiếng người nói chuyện bên ngoài, hình như là người giao hàng. Tô Mặc nằm nghiêng người dựa vào đầu giường, đã sớm bị Đinh Cạnh Nguyên chọc tức đến mức không còn chút sức lực nào. Đinh Cạnh Nguyên có chìa khóa cửa chính, không chỉ ngủ trên giường của anh, mà còn ngủ với anh, coi mình giống như chủ nhân thứ hai của căn hộ này rồi.
Tô Mặc không phải đi làm, nhưng Đinh Cạnh Nguyên là tổng giám đốc, hôm qua vừa từ thành phố S trở về, công việc đã chất đống, sáng nay còn có một cuộc họp quan trọng, nhất định phải đến công ty.
Trước khi đi, Đinh Cạnh Nguyên cúi người xuống, hai tay chống hai bên người Tô Mặc, chóp mũi gần như chạm vào mặt anh, nghiêng đầu nhìn anh: "Người không thoải mái thì nằm yên trên giường, đừng chạy lung tung. Có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tôi. Cháo để trong thùng giữ nhiệt, dậy thì ăn một chút." Đinh Cạnh Nguyên họp xong, buổi trưa sẽ về sớm, nhưng hắn không định nói trước với Tô Mặc, như thể sợ anh sẽ chạy mất, lại bổ sung thêm một câu: "À đúng rồi, bảy giờ sáng em trai cậu - Tô Chính có gọi điện thoại đến, thấy cậu ngủ ngon nên tôi nghe máy giùm."
Tô Mặc vốn đang quay mặt đi không muốn để ý đến hắn, nghe vậy lập tức nhíu mày: "Ai cho anh nghe điện thoại của tôi?" Sáng sớm có đàn ông ở nhà anh trai, nếu em trai Tô Chính hiểu lầm thì cũng không có gì lạ.
Đinh Cạnh Nguyên nhếch miệng, cười tủm tỉm nhìn Tô Mặc đang tức giận, sau đó cụp mắt xuống, dời tầm mắt từ mí mắt hơi sưng của Tô Mặc xuống đôi môi cũng sưng húp không kém, trả lời một câu chẳng liên quan: "Nó hỏi tôi là ai."
Tô Mặc mở to mắt, cau mày nhìn anh ta chờ đợi câu trả lời.
"Tôi bảo nó tự đoán."
Đinh Cạnh Nguyên tâm trạng rất tốt, nói xong không trì hoãn thêm nữa, nhanh chóng cúi xuống mổ nhẹ lên môi Tô Mặc một cái, sau đó xoay người rời đi, bỏ mặc Tô Mặc đang tức đến phát điên lại trên chiếc giường lớn phía sau.
63
Phòng khách có thêm một tấm thảm len dệt kim thủ công họa tiết phức tạp rất lớn, trải ngay ngắn giữa ghế sofa và bàn trà, rất đẹp, giẫm lên rất mềm mại. Đây là thứ Đinh Cạnh Nguyên đã bảo tài xế mang từ nhà hắn đến vào sáng sớm. Tối qua hắn đã nhìn thấy vết bầm tím lớn trên đầu gối Tô Mặc, lúc đó đã đau lòng không thôi. Chờ mấy hôm nữa rảnh rỗi, hắn sẽ trải thảm len dày khắp căn phòng này, như vậy sau này khi làm tình sẽ không sợ Tô Mặc bị thương đầu gối nữa.
Trên bàn ăn trong bếp bày sẵn cháo gà tiệm Tứ Quý Xuân và một số món ăn kèm tinh tế. Mở nắp thùng giữ nhiệt màu trắng bạc ra, bên trong cháo vẫn còn bốc khói nghi ngút. Tối qua Tô Mặc không ăn gì, lúc này ngửi thấy mùi thơm liền đói bụng. Đinh Cạnh Nguyên tuy xấu xa, nhưng Tô Mặc không cần thiết phải ngược đãi bản thân.
Vì phía sau đau, Tô Mặc không dám ngồi xuống, chỉ đứng bên cạnh bàn ăn, ăn hết một phần cháo gà kèm dưa chuột muối thái hạt lựu giòn tan. Rất ngon, không hổ danh là đồ của tiệm Tứ Quý Xuân.
Ăn xong, theo thói quen dọn dẹp nhà bếp. Tô Mặc chậm rãi di chuyển đến ghế sofa trong phòng khách, nghiêng người ngồi xuống, vừa nhắn tin cho em trai vừa thò một chân ra khỏi dép lê giẫm lên tấm thảm len cọ nhẹ, rất mềm, rất thoải mái. Trước đây Tô Mặc cũng từng muốn mua một tấm thảm như vậy trải dưới chân, nhưng vì giá cả khá đắt đỏ, hơn nữa thứ này chỉ là thú vui tiêu khiển, có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nên sau khi suy nghĩ kỹ lại thôi.
- Ngày mai đến Tân Thành à?
Lúc này Tô Chính đang giờ làm việc, phải mất một lúc lâu mới nhắn lại: - Đi cùng Chu Huệ đến đó phỏng vấn vào chiều mai, mẹ cô ấy tìm được việc làm cho cô ấy, mua bán nội bộ ngành sản xuất.
Tô Mặc vừa nhìn thấy nội dung tin nhắn liền nhíu mày, vốn định giải thích với em trai về chuyện của Đinh Cạnh Nguyên, lúc này lại hoàn toàn không còn tâm trạng. Qua dòng chữ trong tin nhắn, anh đã có thể cảm nhận được tâm trạng của em trai lúc này, chắc chắn là không vui rồi. Nếu phải yêu xa, vậy thì việc mua nhà kết hôn trong tương lai sẽ trở nên rất xa vời.
Ba mẹ Chu Huệ ly hôn, mẹ cô ấy ở Tân Thành, ba cô ấy ở quê nhà Ô Thị. Chu Huệ và Tô Chính là bạn học đại học, cùng nhau tốt nghiệp, tháng mười vừa rồi đã tham gia kỳ thi công chức, sắp tới sẽ có kết quả.
- Chu Huệ muốn đến đó làm việc à?
- Mẹ cô ấy vất vả lắm mới tìm được việc làm, cô ấy không nỡ từ chối. Dù sao cũng là chuẩn bị cho cả hai trường hợp.
- Công việc của em hiện tại thế nào, có suôn sẻ không?
- Anh, anh đừng lo lắng cho em, tổ trưởng của em rất quan tâm em, sư phụ cũng rất tốt với em. Em đã học được rất nhiều thứ. Bên em có việc rồi, mai đến rồi nói chuyện tiếp, thay em gửi lời chào đến anh Đinh nhé.
Anh Đinh cái con khỉ, Đinh Cạnh Nguyên không biết xấu hổ, không biết đã nói gì với em trai anh rồi nữa.
65
Đinh Cạnh Nguyên ngồi trong phòng họp, trên cổ chi chít dấu răng rất rõ ràng, nhưng tâm trạng lại rất tốt, đương nhiên hắn không sợ bị người ta bàn tán, bởi vì vốn dĩ đâu có để tâm. Trong cuộc họp, đối với một số việc làm chưa tốt của các bộ phận, hắn cũng không hề chỉ trích gay gắt, chỉ nói hy vọng sớm cải thiện, không lấy đó làm gương.
Cuộc họp kéo dài đến tận mười một giờ mới kết thúc. Sau khi kết thúc, một số trưởng phòng vẫn ngồi im tại chỗ chưa rời đi. Trưởng phòng kế toán Khương Lập và Trưởng phòng mua hàng Lưu Vĩ đều là người được điều động từ trụ sở tập đoàn đến, có quen biết với nhau, lúc này nhìn nhau cười đầy ẩn ý, cậu chủ nhỏ của tập đoàn Trường Giang đúng là tùy hứng thật. Vết thương trên cổ kia liếc mắt một cái là biết do đâu mà ra rồi. Cậu chủ nhà bọn họ bị người ta cắn, mang đầy dấu răng trên cổ, không những không hề ngại ngùng, mà còn có vẻ rất vui vẻ. Thật là kỳ lạ.
Đinh Cạnh Nguyên vất vả lắm mới đợi được đến lúc họp xong, hắn không về văn phòng mà lập tức bảo tài xế quay xe. Gọi điện thoại nhất định Tô Mặc sẽ không nghe máy, lúc này chắc chắn vẫn còn đang giận, thôi thì không gọi nữa.
Trên đường về, hắn ghé qua tiệm Tứ Quý Xuân lấy cơm trưa đã đặt trước từ sáng.
Nửa tiếng sau, Đinh Cạnh Nguyên xách theo hai hộp cơm trưa xinh xắn đứng trước cửa căn hộ trên tầng hai, móc chìa khóa ra mở cửa, cảm giác tự do ra vào nhà Tô Mặc thật sự rất tuyệt.
Trong phòng khách nhỏ, Tô Mặc đang vắt chéo chân trên tấm thảm len, nằm bò ra ghế sofa chơi game, nghe thấy tiếng mở cửa bỗng giật mình, không ngờ Đinh Cạnh Nguyên lại về sớm như vậy. Anh lập tức ôm laptop chạy vào phòng ngủ, khóa cửa bên trong, có chìa khóa cũng không mở được từ bên ngoài.
Tô Mặc nằm úp sấp trên giường tiếp tục chơi game.
Một lúc sau, giọng nói của Đinh Cạnh Nguyên vang lên từ phòng khách: "Hoàng Duyệt Văn này có phải là người phụ nữ lần trước chúng ta cùng ăn cơm, là trưởng phòng Mua hàng của công ty cậu không?"
Hả?! Tô Mặc giật mình, lập tức nhìn xung quanh, hỏng rồi, điện thoại để quên trên tấm thảm đẹp đẽ kia rồi.
"Lý Minh Tiên này là ai? Ngày hai mươi tháng này, lúc một giờ sáng có gọi điện thoại cho cậu, là đàn ông à?" Đinh Cạnh Nguyên tiện tay lướt xem lịch sử cuộc gọi nhỡ, cuộc gọi này gọi vào thời gian rất đáng ngờ, hơn nữa chắc chắn không phải gọi nhầm, bởi vì đã gọi liên tục sáu cuộc. Đinh Cạnh Nguyên lập tức ngửi thấy mùi bất thường, sau đó lập tức mở danh bạ điện thoại ra xem. Lý Minh Tiên là số di động, bên dưới cái tên này được chú thích là bạn bè. Sau đó, hắn lại tìm thấy cái tên này trong hộp thư đến, còn chưa kịp mở ra xem thì Tô Mặc đã từ trong phòng ngủ lao ra. Vừa định giật lấy điện thoại đã bị Đinh Cạnh Nguyên ôm chầm lấy, lật người đè xuống dưới thân.
"A!" Tô Mặc bị đè trúng chỗ mông, đau đến mức kêu lên một tiếng.
Đinh Cạnh Nguyên lập tức dịch người, quỳ dậy, ngồi lên eo Tô Mặc, nắm chặt hai cổ tay anh ghì chặt trên ngực.
"Ai cho cậu xem điện thoại của tôi? Cậu có biết thế nào là quyền riêng tư không? Trả đây!!" Tô Mặc thở hổn hển trừng mắt nhìn Đinh Cạnh Nguyên, có chút sốt ruột. Hình như trong điện thoại anh còn tin nhắn của Lý Minh Tiên chưa kịp xóa. Nếu Đinh Cạnh Nguyên nhìn thấy, không biết sẽ làm ra chuyện gì, anh không thể hại người ta được.
Đinh Cạnh Nguyên ghì chặt người anh, một tay mở điện thoại ra, đọc hộp thư đến.
Một giờ rưỡi sáng ngày hai mươi, tin nhắn đầu tiên: Tô Mặc, sao không nghe máy?
Tin nhắn thứ hai: Không phải đã nói có thể làm bạn bè rồi sao?
Đọc đến tin nhắn thứ hai, ánh mắt Đinh Cạnh Nguyên lập tức thay đổi. Tô Mặc cũng lập tức cảm nhận được, đây là loại khí chất mà Đinh Cạnh Nguyên điên cuồng năm năm trước mới có.
Đinh Cạnh Nguyên tiếp tục lướt lên trên, tháng mười có một tin nhắn: Nghỉ lễ được mấy ngày? Đã xem tin nhắn tôi để lại trên QQ chưa?
Lướt lên trên nữa, là tin nhắn chúc mừng năm mới.
Hơn nữa, Đinh Cạnh Nguyên phát hiện, trong hộp thư đến của Tô Mặc chỉ có tin nhắn của Tô Chính và Lý Minh Tiên. Ba tin nhắn hắn gửi đi đều bị xóa sạch. Thật không ngờ!!
"Lý Minh Tiên này là ai?" Đinh Cạnh Nguyên ném điện thoại sang một bên, cúi người xuống, chóp mũi chạm vào mũi Tô Mặc, khẽ hỏi.
Tô Mặc bị câu hỏi của Đinh Cạnh Nguyên khiến nín thở, trái tim không nhịn được lại bắt đầu đập loạn xạ. Trong mắt Đinh Cạnh Nguyên lại phát ra thứ ánh sáng đáng sợ kia, một loại ánh sáng điên cuồng cố chấp.
Tô Mặc vừa mở miệng định lên tiếng, Đinh Cạnh Nguyên đã lập tức hôn xuống, ngậm lấy môi anh hung hăng cắn mút, cuồng loạn hôn sâu. Hắn dùng một tay giữ gáy Tô Mặc, nâng mặt anh lên hôn ngấu nghiến, hoàn toàn mặc kệ có bị cắn bị hay không, đầu lưỡi luồn vào trong điên cuồng quấy đảo. Hôn đến mức Tô Mặc không ngừng phát ra tiếng hừ hừ, thở dốc.
"Cậu là của tôi." Đinh Cạnh Nguyên thở hổn hển, lẩm bẩm trong lúc hôn: "Tất cả mọi thứ đều là của tôi." Ai dám mơ tưởng đến chính là tự tìm đường chết.
—-----