Editor: Gấu Gầy
58
Đĩa DVD được đựng trong một chiếc túi nhựa nhỏ màu xanh lam. Để kiểm tra nội dung bên trong, Tô Mặc vẫn xem qua một chút, không sai, nội dung vẫn là những thứ đó: Video anh "sống chung" với Đinh Cạnh Nguyên năm năm trước, và cảnh anh ở trong phòng tắm, bao gồm cả cảnh tự sướng.
Tô Mặc năm đó đã nghĩ đến, sở dĩ những thứ này tồn tại, nguyên nhân duy nhất chính là lúc đó phòng tắm và nhà bếp đều bị lắp camera. Còn người lắp camera, Tô Mặc cho rằng chắc chắn là Đinh Cạnh Nguyên, Tô Mặc lúc đó rất sốc, nhưng lúc này lại không cảm thấy có gì kỳ lạ. Đinh Cạnh Nguyên biến thái như vậy, chuyện quay lén người khác như thế này là chuyện mà hắn có thể làm ra.
Tô Mặc ôm gối, dựa vào ghế sofa ở phòng khách nhỏ, im lặng nhìn những hình ảnh về người đó trên màn hình. Anh đang làm bữa sáng cho hắn, camera hẳn là được lắp ở đâu đó trên máy hút mùi, do góc quay, nên biểu cảm của anh và Đinh Cạnh Nguyên đứng sau lưng đều được ghi lại rõ ràng. Bất kỳ ai xem cũng sẽ cho rằng hai người nhất định có gì đó. Anh thì tỏ vẻ không thoải mái, còn ánh mắt của Đinh Cạnh Nguyên, ở nơi anh không nhìn thấy, hóa ra lại ngang tàng như vậy. Tính chiếm hữu của hắn đối với anh thể hiện rõ ràng.
Tô Mặc cầm điều khiển từ xa bên cạnh bấm dừng, nhìn chằm chằm Đinh Cạnh Nguyên trên màn hình. Đinh Cạnh Nguyên lúc đó còn rất trẻ, dáng người cường tráng, đẹp trai chói mắt, thảo nào... Thảo nào anh lại có chút rung động.
Tô Mặc tua nhanh, dời mắt khỏi màn hình, cơ thể từ từ ngả xuống ghế sofa. Anh không muốn xem những cảnh sau đó. Bởi vì chỉ cần nghĩ đến việc anh đang tự sướng trong phòng tắm, còn Đinh Cạnh Nguyên lúc đó đang theo dõi anh qua một màn hình nào đó, anh liền nóng bừng mặt. Đinh Cạnh Nguyên lúc đó sẽ làm gì, không hề khó đoán. Chắc chắn là vừa xem anh vừa tự sướng. Đinh Cạnh Nguyên thật biến thái.
Quyết định bỏ trốn năm đó là đúng đắn, chỉ tiếc là đã muộn. Những chuyện lo lắng năm đó sau này đều xảy ra: Không thể rung động trước phụ nữ, theo tuổi tác và tâm lý trưởng thành, anh cũng dần dần chấp nhận điều này; Ba mẹ anh biết chuyện, quả nhiên nổi trận lôi đình chưa từng có. Cho dù không phải là "hai bên tình nguyện" như trong "bằng chứng", nhưng thực tế Tô Mặc cũng không thể giải thích rõ ràng, Đinh Cạnh Nguyên đã từng tiến vào cơ thể anh một cách thô bạo điên cuồng. Đó là sự thật không thể chối cãi. Anh đã khiến ba mẹ thất vọng tột cùng.
Sáng sớm lúc rời khỏi nhà, mưa như trút nước. Tô Mặc hai mươi hai tuổi, đôi mắt đỏ hoe, tạm biệt em trai đang khóc lóc cầu xin anh đừng đi trên sân ga, ngẩn ngơ ngồi trước cửa sổ xe lửa. Lúc đó anh hận Đinh Cạnh Nguyên đến nhường nào. Năm năm đã trôi qua, bây giờ anh đã có nhà riêng, có công việc ổn định, cuộc sống cũng bình lặng, những oán hận đó dần dần phai nhạt, do bản tính, anh không còn nhớ đến nữa. Tô Mặc không thể hận người đó cả đời như anh đã nói.
Vốn tưởng mọi chuyện đã qua, nhưng Đinh Cạnh Nguyên lại len lỏi vào cuộc sống của anh, khiến mọi thứ rối tung rối mù. Trái tim vốn dĩ bình lặng cũng rối loạn đến mức bản thân anh cũng không hiểu nổi. Anh chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường an ổn, cho dù phải sống một mình cả đời cũng không sao.
Đinh Cạnh Nguyên nói bằng chứng năm đó là do mẹ hắn giở trò, vậy bây giờ thì sao? Ai gửi đến? Tại sao lại gửi đến? Xem ra, người gửi thứ này nhất định rất ghét anh. Nếu như thứ này xuất hiện ở nơi khác, ví dụ như phòng bảo vệ của Hằng Viễn, vậy thì, hậu quả có thể tưởng tượng.
Tô Mặc thở dài một hơi, nằm ngửa trên ghế sofa, buồn bã suy nghĩ miên man rất lâu. Điện thoại di động trong phòng ngủ đang reo, anh lười nhấc máy, mặc kệ nó reo vang trong căn phòng yên tĩnh.
Đã 7 giờ tối, phòng khách không bật đèn, chỉ có ánh sáng xanh từ màn hình chiếu lên mặt Tô Mặc, video đã xem xong từ lâu, Tô Mặc dựa vào ghế sofa, hai chân gác lên bàn trà, đang hút thuốc. Điện thoại di động đặt bên cạnh lại reo, là Đinh Cạnh Nguyên. Anh đã xem qua, những cuộc gọi trước đó cũng đều là của hắn. Đinh Cạnh Nguyên thậm chí còn gửi liên tiếp hai tin nhắn, hỏi tại sao không nghe máy. Tô Mặc biết Đinh Cạnh Nguyên là kiểu người không chịu bỏ cuộc, đã trả lời một tin nhắn: Có việc.
Năm phút sau, chuông cửa vang lên. Tô Mặc không để ý, dù sao trong nhà cũng không bật đèn, biết đâu Đinh Cạnh Nguyên tưởng không có ai ở nhà, một lát nữa sẽ rời đi.
Tiếng chuông cửa khiến cửa phòng đối diện mở ra. Tô Mặc nghe thấy thầy giáo trẻ trung đối diện hỏi mơ hồ: Anh tìm ai? Đinh Cạnh Nguyên bên ngoài cửa quay đầu lại, nhìn đối phương bằng ánh mắt âm u, không trả lời.
Cửa chống trộm vang lên một tiếng, rồi đóng lại. Sau đó, chuông cửa lại tiếp tục reo vang. Thực ra lúc này trong lòng Đinh Cạnh Nguyên đã bốc hỏa. Hắn vội vàng chạy từ thành phố S về, chính là muốn kịp giờ ăn tối, muốn đến đây ăn bữa cơm mà Tô Mặc nợ hắn. Trước đó, một mặt hắn bận thật, một mặt hắn ý không liên lạc với Tô Mặc để Tô Mặc nhớ hắn. Đây là chiến thuật theo đuổi người ta, nói khó nghe một chút chính là muốn "thả dây dài câu cá lớn". Bất kỳ ai bị người đang yêu mình tha thiết bỗng nhiên lạnh nhạt, trong lòng chắc chắn sẽ có chút suy nghĩ. Những người không thích đối phương còn vậy, huống hồ Tô Mặc lúc này đối với hắn đâu chỉ là rung động. Kết quả lại thành tình huống hiện tại, điện thoại không nghe, cửa cũng không mở. Giả chết. Cảm giác như hai người lại trở về điểm xuất phát, điều này khiến Đinh Cạnh Nguyên làm sao mà không tức giận cho được. Trước đó cẩn thận nhẫn nhịn lâu như vậy, hắn suýt nữa đã nhẫn nhịn đến mức thành Phật, cuối cùng đều uổng phí.
"Tô Mặc, mở cửa hay nghe điện thoại, cậu tự chọn một đi." Giọng nói của Đinh Cạnh Nguyên truyền vào từ bên ngoài cửa. Cách một cánh cửa, giọng nói có phần trầm thấp, nhưng ý đe dọa trong lời nói lại không hề giảm bớt.
Sự khác thường đột ngột của Tô Mặc khiến bản tính bá đạo của Đinh Cạnh Nguyên vốn đã bị kìm nén chưa đầy hai tháng lại bộc lộ ra ngoài. Tính cách bá đạo trong xương tủy này của hắn, vì Tô Mặc nên mới chịu ngoan ngoãn kiềm chế, nhưng dù sao cũng là bản tính khó dời.
Bên trong vẫn không có động tĩnh gì. Nhưng Đinh Cạnh Nguyên biết anh nhất định đang ở nhà, có thời gian trả lời tin nhắn nhưng lại không có thời gian nghe điện thoại, rõ ràng đang nói dối. Không có tình huống nào là không thể nghe điện thoại, chỉ có muốn nghe hay không muốn nghe, quan trọng hay không quan trọng mà thôi.
Đinh Cạnh Nguyên xoay người đi xuống lầu, cởi áo vest ra, tiện tay ném lên bãi cỏ, đưa tay nắm lấy song sắt cửa sổ tầng một, giẫm chân lên, bắt đầu trèo lên.
Một chân giẫm lên song sắt cửa sổ tầng một, một chân giẫm lên ống nước bên cạnh, hai tay bám vào bệ cửa sổ phòng tắm tầng hai, Đinh Cạnh Nguyên đây là đang phát huy tối đa lợi thế về chiều cao, chân dài tay khỏe của mình.
Cửa sổ phòng tắm bỗng nhiên bị đập ầm ầm, tiếng động khiến Tô Mặc giật nảy mình, lập tức ngồi bật dậy khỏi ghế sofa.
"Tô Mặc!!" Giọng nói của Đinh Cạnh Nguyên đã mang theo sự mất kiên nhẫn, nếu hắn thực sự muốn vào thì có rất nhiều cách, ví dụ như cách đơn giản nhất là đập vỡ cửa sổ. Nhưng hắn không nỡ quá đáng, bởi vì làm vậy nhất định sẽ phản tác dụng.
Tô Mặc ban đầu kinh ngạc, sau đó chuyển sang tức giận, Đinh Cạnh Nguyên cứ nhất định phải đuổi theo đến tận nhà để bắt nạt anh.
"Đinh Cạnh Nguyên, cậu còn như vậy nữa tôi sẽ báo cảnh sát!"
"Nghe điện thoại hay mở cửa, cậu chọn đi." Đinh Cạnh Nguyên hoàn toàn không để tâm đến lời đe dọa của Tô Mặc, báo cảnh sát thì báo cảnh sát, đến lúc đó cảnh sát đến, Tô Mặc sẽ phải mở cửa, mục đích của hắn tự nhiên sẽ đạt được. Bệ cửa sổ phòng tắm khá hẹp, cho dù tay Đinh Cạnh Nguyên có khỏe đến đâu, cũng không thể cứ treo lơ lửng như vậy để nói chuyện với Tô Mặc.
"Tôi muốn cậu cút xa một chút."
"Tại sao lại đột nhiên như vậy? Rõ ràng đã đồng ý với tôi rồi."
"Ai đồng ý với cậu chuyện gì? Cậu đừng có tự mình đa tình."
"Tối hôm đó, người chịu để tôi ôm, bắn vào tay tôi là ai?"
"..." Tô Mặc dựa lưng vào cửa phòng tắm, cau mày nhìn chằm chằm bóng đen trên cửa sổ, bị câu nói đầy ẩn ý của Đinh Cạnh Nguyên làm cho câm nín, thẹn quá hóa giận: "Đó là cậu..." Ép buộc, hai chữ này Tô Mặc không thể mạnh miệng nói ra được. Nhưng Đinh Cạnh Nguyên sao có thể không nghe ra ý tứ trong lời nói của anh.
"Được, được, được." Đinh Cạnh Nguyên liên tục nói ba chữ "được", tức giận nghiến răng, thở hổn hển quay đầu nhìn xuống dưới, "Bây giờ tôi sẽ nhảy xuống, té gãy chân, bồi thường cho cậu."
Đinh Cạnh Nguyên vừa dứt lời, Tô Mặc đã nhìn thấy bóng đen trên cửa sổ biến mất, sau đó vang lên tiếng động ầm ầm, là tiếng vật gì đó va vào tấm sắt cứng. Lông tơ trên người Tô Mặc lập tức dựng đứng, đầu óc anh ong ong, tuy rằng chỉ là tầng hai, nhưng té xuống không chết cũng tàn phế. Nhanh chóng chạy đến cửa sổ, miệng Tô Mặc hét lên trước cả não bộ và hai tay, "Đinh Cạnh Nguyên!!"
Lúc này, Đinh Cạnh Nguyên đang nằm dang rộng tứ chi trên kính chắn gió trước xe, mở to mắt chờ xem người đang hoảng sợ thò đầu ra ngoài cửa sổ, bị dọa đến mức giọng nói cũng thay đổi mà còn dám nói không thích, khiến hắn tức đến đau gan. Chờ đến khi lên giường, xem tôi có làm cậu đến chết hay không.
Hú hồn. Tô Mặc toát mồ hôi lạnh, thò nửa người ra ngoài, bốn mắt nhìn nhau với Đinh Cạnh Nguyên bên dưới hồi lâu, ban đầu là may mắn, sau đó là tức giận.
Tài xế là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, từ lúc sếp nhà anh ta bắt đầu trèo tường, anh ta đã lo lắng bất an, vội vàng lái xe đến dưới cửa sổ, đề phòng vạn nhất người ta té xuống còn có thể đỡ được một chút. Vừa mới dừng xe, anh ta còn chưa kịp lấy tấm đệm ở ghế sau ra ngoài, thì sếp đã nhảy xuống, rầm một tiếng, ngã xuống đầu xe. Tài xế đau lòng vô cùng, không phải đau lòng cho vị sếp không đi theo lối bình thường của mình, mà là đau lòng cho chiếc xe, nắp capo đẹp như vậy lại bị đạp lõm hai vết.
Đinh Cạnh Nguyên nhìn Tô Mặc rụt người vào trong, mỉm cười, một nụ cười gian xảo. Hắn ngồi dậy trên đầu xe, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tô Mặc. Quả nhiên, chỉ reo một tiếng đã được kết nối.
"Tại sao không nghe điện thoại?"
"Chẳng phải đã nghe rồi sao."
"Bớt cợt nhả đi, hỏi cậu chuyện lúc nãy."
"Không muốn để ý đến cậu."
"Tại sao?"
"..."
"Không nói đúng không? Không nói tôi đập cửa sổ đấy."
"..." Tô Mặc cảm thấy vô cùng ấm ức, tức giận đến mức tay run. Đinh Cạnh Nguyên thật quá đáng. Bị bắt nạt, Tô Mặc cũng không biết nói gì, trước đây là không có nhà để về, bây giờ trốn trong nhà cũng không được. Từ trước đến nay, hắn luôn bắt nạt anh. Tô Mặc vốn dĩ đã khó chịu cả buổi tối, lại bị Đinh Cạnh Nguyên dọa cho một phen. Nghĩ đến việc bản thân cô đơn một mình bao nhiêu năm nay, bỗng nhiên anh thấy cay cay sống mũi, bị tức đến mức muốn khóc, "Đinh Cạnh Nguyên... Cậu đừng có quá đáng."
Cổ họng Tô Mặc nghẹn lại, giọng nói khàn khàn, run run, câu nói đó khiến Đinh Cạnh Nguyên đau lòng. Hắn nghe ra, hình như Tô Mặc bị hắn chọc cho khóc rồi.
Tô Mặc mắt đỏ hoe ngồi trên ghế sofa, nhìn gạt tàn thuốc trước mặt, nhất thời nghĩ đến rất nhiều chuyện, lại như chẳng nghĩ được gì. Anh hít sâu một hơi, khẽ ho một tiếng, cố gắng nói bằng giọng bình thường: "Được rồi, tôi nói cho cậu biết. Tan làm hôm nay tôi nhận được một bưu kiện, là bằng chứng đã được gửi đến cho ba tôi năm đó, giống y hệt nhau. Bên trong có gì chắc cậu cũng biết rõ. Lần trước vì chuyện này mà bố tôi đã đuổi tôi ra khỏi nhà. Lần này không biết sẽ thế nào. Ba tôi là người rất chính trực, rất lương thiện, cũng rất sĩ diện, là người rất truyền thống. Ông ấy làm như vậy, tôi không trách ông ấy chút nào. Nhưng mà, bây giờ..." Nói đến ba, Tô Mặc hít sâu một hơi, nhưng nước mắt vẫn không kìm được tuôn rơi.
"Xin lỗi, bảo bối, đừng khóc nữa. Mở cửa cho tôi đi, tôi hứa sẽ không làm gì cả." Lúc này, Đinh Cạnh Nguyên đã đến trước cửa, một tay vỗ vào cửa, trong lòng lo lắng như lửa đốt, không biết phải làm sao. Người gửi đồ, ngoài Giang Tâm Mi ra không còn ai khác. Bà ta hành động quá nhanh. Hắn còn đang ở thành phố S, đồ đã gửi đến tay Tô Mặc rồi, làm bảo bối của hắn đau lòng, thật là đáng chết.
"Vốn dĩ mọi chuyện đều tốt đẹp, buổi tối cũng không còn mơ thấy cậu nữa, nhà cũng đã mua. Một mình tôi, tôi chỉ muốn có một ngôi nhà của riêng mình. Cậu biết không, lúc trang trí nhà, tôi đều tự mình làm hết. Mỗi ngày tan làm đều chạy đến chợ vật liệu xây dựng. Tuy mệt nhưng rất vui. Nhưng bây giờ..." Tô Mặc càng nói càng đau lòng, "Bây giờ cậu lại xuất hiện. Cậu thật quá đáng. Trước đây cậu đối xử với tôi như vậy, tôi cũng đã không còn hận cậu nữa. Trước đây dù tôi có rung động trước cậu thì sao chứ? Bây giờ tôi có cảm giác với cậu thì đã sao? Tôi chỉ muốn sống một cuộc sống bình thường, tại sao cậu cứ ép tôi thành một mớ hỗn độn? Nếu bằng chứng này bị gửi đến công ty, tôi có thể nghỉ việc ngay lập tức. Mọi người sẽ không nhìn nhận chuyện hai người đàn ông ở bên nhau bằng ánh mắt bình thường. Ba tôi cả đời sẽ không tha thứ cho tôi, tôi không muốn như vậy, ông ấy không cần tôi nữa, trong lòng tôi thật sự rất buồn, cậu biết không? Hu hu..."
"Suỵt—" Đinh Cạnh Nguyên lên tiếng an ủi, lòng đau như bị mèo cào. Nghe thấy Tô Mặc thừa nhận thích mình, hắn lại vui mừng như điên, lúc này chỉ muốn lừa anh mở cửa: "Tô Mặc bảo bối. Tôi sai rồi, xin lỗi cậu. Cậu mở cửa ra đi, tôi nói một câu rồi sẽ đi ngay. Tôi nói được làm được, nếu không làm được, sau này cậu đừng nhìn tôi thêm một lần nào nữa... Tôi biết ai là người gửi đồ, cậu mở cửa ra tôi sẽ nói cho cậu biết, nói xong tôi sẽ đi ngay... Tôi sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, cậu yên tâm... Mở cửa đi mà..."
Tô Mặc lau nước mắt, hít mũi, nói một hơi rất nhiều lời, nghe thấy giọng nói đầu dây bên kia, đột nhiên cảm thấy mình có chút ngốc nghếch, những lời giấu kín trong lòng này tại sao lại nói với tên biến thái Đinh Cạnh Nguyên, để hắn nghe làm gì không biết. Chắc là do thật sự không có ai để tâm sự. Nghe thấy Đinh Cạnh Nguyên nói biết ai là người gửi đồ, Tô Mặc lập tức có chút tinh thần.
"Cậu nói cho tôi biết người gửi đồ là ai trước đi?"
"Tôi nói rồi cậu sẽ không mở cửa."
"Cậu tưởng ai cũng vô lại như cậu sao?"
"Nói rồi sẽ mở cửa sao?"
"Cậu nói rồi, tôi mở cửa xong cậu sẽ đi ngay chứ?"
"Đương nhiên, tôi hứa."
"Được rồi, nói đi."
Tô Mặc quá dễ bị lừa, còn Đinh Cạnh Nguyên quá vô lại, sự việc đơn giản là như vậy.
"Người gửi đồ là mẹ tôi, Giang Tâm Mi."
"Thật sự là bà ấy? Tại sao?" Trước đó Tô Mặc cũng từng đoán. Trước đây còn có thể nói là có nguyên nhân, dù sao anh cũng đã đánh Đinh Cạnh Nguyên đến mức đầu rơi máu chảy, người mẹ nào cũng muốn báo thù cho con trai mình. Nhưng bây giờ đã nhiều năm trôi qua, bà ta làm như vậy rốt cuộc là vì lý do gì?
"Là ai tôi đã nói rồi, mở cửa đi, mở cửa tôi sẽ nói cho cậu biết, nói xong tôi sẽ đi ngay." Nhìn qua lỗ mèo, đèn ở ngay cửa đã sáng, là Tô Mặc đến mở cửa. Đinh Cạnh Nguyên nhất thời máu nóng sôi trào, một tay bám vào cửa, toàn thân dồn sức, sẵn sàng hành động. Mở cửa ra, xem tôi có "dạy dỗ" cậu cho ra trò hay không.
—-----