Editor: Gấu Gầy
51
Cuối cùng Tô Mặc đương nhiên không đồng ý với Đinh Cạnh Nguyên, anh chỉ nói một câu: Không ai thích bị ép buộc.
Đinh Cạnh Nguyên dùng lối suy nghĩ khác người tự giải thích câu nói này thành một lời đồng ý trá hình: Nếu không ép buộc thì sẽ thích.
Thế là chiều hôm đó, chờ đến khi quần áo trên ban công khô, Đinh Cạnh Nguyên vui vẻ thay quần áo rồi ngoan ngoãn rời đi theo ý của Tô Mặc. Lúc sắp đi, Đinh Cạnh Nguyên theo thói quen nói một câu: "Tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu, không được cúp máy nữa." Nói xong mới nhận ra ý ép buộc trong lời nói của mình.
Sáng hôm sau, Tô Mặc vừa bước vào văn phòng, nhân viên giao hoa của tiệm hoa ôm một bó hoa hồng vàng siêu to khổng lồ tượng trưng cho lời xin lỗi đã đến cổng nhà máy. Bác bảo vệ Chung vừa nghe nói là hoa của trưởng phòng Tô, lập tức trợn tròn mắt: Trời ơi, chuyện con gái theo đuổi con trai đến tận cửa sắp được diễn ra trước mắt ông rồi, Tô Mặc thật sự rất có bản lĩnh.
Chuyện này nhanh chóng lan truyền với tốc độ chóng mặt, khiến cho cả ngày hôm đó, Tô Mặc không được yên ổn. Từ lúc họp giao ban, đồng nghiệp các phòng ban, bất kể già trẻ, kể cả tổng giám đốc Lư, gặp mặt là trêu chọc anh. Đương nhiên chỉ trừ Tiết Phi phòng Hậu cần. Tô Mặc bị một đám người trêu chọc, hỏi han đủ điều, thật sự rất xấu hổ, trong lòng thầm mắng Đinh Cạnh Nguyên, ném tấm thiệp xinh xắn ghi hai chữ "xin lỗi" vào thùng rác. Mấy cô gái trẻ bên phòng Nhân sự, Hậu cần còn cố tình chạy đến phòng Kinh doanh xem hoa, lúc sắp đi, Tô Mặc tặng mỗi người mười mấy bông.
Đến chiều, sự kiện hoa hồng vàng đã lan truyền khắp nhà máy: Nghe nói có tiểu thư nhà giàu để ý trưởng phòng Tô, theo đuổi nhiệt tình, vậy mà Tô Mặc còn tỏ vẻ không thích.
Người bình thường sao có thể lọt vào mắt xanh của trưởng phòng nhà chúng ta chứ, Giang Vũ nói với vẻ vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Chuyện vẫn chưa kết thúc. Sáng ngày thứ ba, Tô Mặc đang ngồi trong văn phòng nhận được điện thoại của bác Chung với giọng cười hớn hở, lông mày anh nhíu chặt, tối hôm qua anh do dự mãi có nên gọi điện thoại cho Đinh Cạnh Nguyên hay không, cuối cùng vẫn không gọi, kết quả hôm nay quả nhiên đúng như dự đoán.
"Trưởng phòng Tô, 99 đóa hồng đỏ của cậu đây."
"Bác ký nhận giúp tôi đi, tôi đang bận."
Tuy rằng Tô Mặc vẫn luôn để hoa ở phòng bảo vệ không đến lấy, nhưng không thể ngăn cản bác Chung giống như chiếc loa phóng thanh, đi đâu cũng khoe khoang: Hôm nay đổi thành hoa hồng đỏ rồi... Vẫn là 99 bông... Đúng là đốt tiền... Sức hút của trưởng phòng Tô không thể cản nổi... Haha...
Cho nên Tô Mặc không thể thoát khỏi số phận bị trêu chọc, cả ngày hôm đó còn náo nhiệt hơn hôm trước.
Buổi tối, Tô Mặc tắm rửa xong, ngồi bên mép giường suy nghĩ một hồi, cuối cùng chủ động gọi điện thoại cho Đinh Cạnh Nguyên.
"Đinh Cạnh Nguyên, ngày mai đừng có gửi hoa đến nữa." Tô Mặc lớn tiếng nói với Đinh Cạnh Nguyên trong điện thoại.
"Cuối cùng cậu cũng chịu gọi điện thoại cho tôi." Đinh Cạnh Nguyên còn tưởng phải đợi thêm hai ngày nữa.
"Nghe rõ chưa?"
"Nghe rõ rồi, em yêu." Đinh Cạnh Nguyên ngoan ngoãn nghe lời, thực hiện lời hứa sẽ không ép buộc Tô Mặc.
Đinh Cạnh Nguyên thật sự cái gì cũng có thể thốt ra, Tô Mặc bị hắn gọi một tiếng "em yêu" đến mức mặt đỏ bừng. Cúp điện thoại, anh cau mày ngồi ngẩn người một lúc lâu.
Ngày thứ tư, buổi sáng cuối cùng cũng không có hoa. Tô Mặc thở phào nhẹ nhõm. Trong một góc nhỏ nào đó trong lòng anh âm thầm cảm thán: Hình như Đinh Cạnh Nguyên đã biết điều hơn một chút rồi.
Thế nhưng, tâm trạng thoải mái này của anh chỉ duy trì đến trưa. Vừa qua 11 giờ, đồ ăn của khách sạn được giao đến phòng bảo vệ, bác Chung gọi điện thoại đến: "Tôi đã nói mà, sao hôm nay không có hoa, hóa ra là đổi thành bữa ăn thịnh soạn, trưởng phòng Tô, cậu mau đến ký nhận đi."
Thức ăn được đựng trong những chiếc bát sứ trắng có nắp đậy tinh xảo, đặt trong hộp gỗ sơn mài màu đỏ rượu. Tổng cộng bốn hộp lớn xếp chồng lên nhau. Nhìn là biết đồ ăn của khách sạn lớn.
Thức ăn nhiều đến mức cả phòng ăn một bữa cũng không hết, trưa hôm đó, những người có quan hệ tốt với Tô Mặc đều đến phòng Kinh doanh ăn chực, ngay cả trưởng phòng Mua hàng Hoàng Duyệt Văn cũng chạy đến góp vui. Một đám người vây quanh Tô Mặc ăn uống vui vẻ, còn nói sau này nếu chuyện của Tô Mặc thành, nhất định phải giới thiệu cô gái đưa đồ ăn này cho mọi người quen biết.
"Đinh Cạnh Nguyên, đừng có gửi đồ ăn đến nữa." Tô Mặc tức giận nói với Đinh Cạnh Nguyên bằng giọng điệu ra lệnh.
"Ngày mai tôi vốn dĩ đã không định gửi nữa." Đinh Cạnh Nguyên nói một câu khiến Tô Mặc lập tức xấu hổ vô cùng, anh còn đang phiền não, kết quả người ta căn bản không định tiếp tục gửi. Đầu dây bên kia, Đinh Cạnh Nguyên cười phá lên, Tô Mặc tức giận cúp máy. Đinh Cạnh Nguyên đáng ghét.
Ngày thứ năm, không có hoa, cũng không có đồ ăn của khách sạn lớn, Tô Mặc cuối cùng cũng được yên ổn một ngày. Kết quả là tan làm, xe buýt vừa mới chạy khỏi thị trấn không lâu, Tô Mặc phát hiện một chiếc Bentley màu đỏ rượu phía sau.
"Đinh Cạnh Nguyên, cậu lại muốn làm gì?" Tô Mặc không cần suy nghĩ, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi qua.
"Sao vậy?" Đinh Cạnh Nguyên hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Hả?" Câu hỏi ngược lại của Đinh Cạnh Nguyên khiến Tô Mặc lập tức ngẩn người, Bentley màu đỏ rượu nhiều vô số kể, chiếc xe phía sau chưa chắc đã là của Đinh Cạnh Nguyên, anh đã tự mình đa tình rồi. Tô Mặc không nhạy cảm với xe cộ, biển số xe gì đó anh cũng chưa từng để tâm ghi nhớ. Tô Mặc nghiến răng, lại xấu hổ, lập tức cúp máy.
Tô Mặc chưa nói rõ ràng đã cúp máy, mà Đinh Cạnh Nguyên cũng không gọi lại, điều này rõ ràng là một tình huống rất vô lý.
Chờ đến khi Tô Mặc xuống xe buýt, chuẩn bị chuyển sang xe buýt khác để về nhà, thì chiếc Bentley vẫn luôn bám theo phía sau cuối cùng cũng chạy thẳng đến trước mặt Tô Mặc, dừng ngay chỗ đậu xe buýt, cửa xe bên này mở ra, người ngồi trên ghế lái chính là Đinh Cạnh Nguyên, cười gian xảo nhìn Tô Mặc đang tức giận đến mức cau mày.
Lúc này đúng vào giờ cao điểm tan tầm, rất nhiều người ở bến xe đang vây quanh xem Tô Mặc. Tô Mặc đã tức giận đến mức không còn sức để tức giận nữa, vội vàng bước lên xe.
"Tôi đã đặt chỗ rồi." Đinh Cạnh Nguyên vừa lái xe vừa trêu chọc Tô Mặc đang sa sầm mặt.
"Tôi muốn về nhà." Tô Mặc nhìn ra ngoài cửa sổ, nói ngắn gọn.
"Ơn nhỏ giọt cũng nên báo đáp bằng suối nguồn, cậu nhận hoa của tôi, ăn đồ ăn của tôi, chẳng lẽ không nên báo đáp một chút sao?"
"... Lươn lẹo, không ai bảo cậu gửi."
"Vậy cậu nói xem cậu có ăn không?"
"..." Ăn một miếng cũng là ăn, Tô Mặc câm nín.
Đinh Cạnh Nguyên đưa anh đến một nhà hàng Tây sang trọng đẹp đẽ, xe còn chưa vào bãi đậu xe, Tô Mặc đã không nhịn được lên tiếng: "Có thể không ăn ở đây được không?"
"Cậu muốn ăn gì?" Đinh Cạnh Nguyên lập tức dừng xe bên đường, quay sang nhìn Tô Mặc, nghiêm túc hỏi: "Hay là đi ăn lẩu, được không?" Tiếc là ở Tân Thành không có cửa hàng của thương hiệu lẩu mà hai người đã ăn lần đầu tiên ở thành phố S.
"Ừm." Tô Mặc thờ ơ đáp lại, Đinh Cạnh Nguyên cười quá ẩn ý, anh vội vàng cụp mắt xuống, quay mặt đi. Đinh Cạnh Nguyên như vậy, khiến anh không nhịn được nhớ đến chuyện cũ.
Cuối cùng hôm đó, hai người đến quán Haidilao, ăn một bữa cơm rất hòa thuận. Ăn xong, Đinh Cạnh Nguyên đưa Tô Mặc đến dưới nhà, nhìn Tô Mặc xuống xe, lên lầu, không giở trò gì.
Rất nhanh đã đến cuối tháng, Đinh Cạnh Nguyên nói được làm được, thanh toán hết toàn bộ khoản nợ cũ của Hải Uy trong một lần. Không cần phải nói, Lư Dân Ý vui mừng khôn xiết, lại một lần nữa khen ngợi trưởng phòng Tô hết lời trong cuộc họp giao ban. Lần này, ngay cả Giang Vũ vốn bất mãn nhất cũng phải tâm phục khẩu phục: Trước đây anh ta đã chạy vạy nhiều lần, không có chút tiến triển nào, vậy mà Tô Mặc lại có thể đòi được toàn bộ hơn một trăm vạn tệ trong một lần.
Ba vạn tệ chi phí tiếp khách vẫn còn nguyên trong tay, số tiền này nhà máy chắc chắn sẽ không hỏi đến nữa, coi như Tô Mặc được lợi. Nói như vậy, còn phải cảm ơn Đinh Cạnh Nguyên.
Tô Mặc không phải là người tham lam, vô cớ nhận được một khoản tiền, trong lòng có chút bất an, cảm thấy như mình đang chiếm lợi của người khác.
52
Ngày 1 tháng 9, nhà máy sản xuất động cơ số hai thông báo cho tất cả đại diện nhà cung cấp tham gia cuộc họp đánh giá chất lượng nhà cung cấp. Cuộc đánh giá chất lượng được chia thành hai phần, đánh giá tài liệu và khảo sát hiện trường, do phòng Chất lượng và phòng Công trình của nhà máy sản xuất động cơ số hai cử kỹ sư đến từng nhà máy để thực hiện. Cuộc đánh giá tài liệu sẽ được tiến hành ngay sau khi cuộc họp này kết thúc, những nhà máy không đạt tiêu chuẩn sẽ bị loại ngay từ vòng này.
Cuộc họp được tổ chức trong hội trường công nhân, khi Tô Mặc đến nơi, bên trong đã chật kín người. Mấy vị kỹ sư của phòng Chất lượng và phòng Công trình ngồi ở hàng ghế đầu tiên đã bị vây quanh, đương nhiên là đến nịnh bợ. Nói đến chuyện quen biết, mọi người và các kỹ sư chắc chắn đều quen biết, lúc này phải xem nhà nào thường xuyên tặng phong bì đỏ, phong bì đỏ dày hay mỏng.
Nhìn đám người đang cười nói vui vẻ kia, Tô Mặc cuối cùng cũng không tiến lên. Anh tìm một chỗ ngồi trong góc. Nơi nào đó trong lòng anh vang lên câu nói: "Sắp đến kỳ đánh giá nhà cung cấp rồi, tôi dặn dò một tiếng, để bên dưới trực tiếp cho bên cậu qua, được không?"
"Sau này hộp cầu chì chỉ ký hợp đồng với bên cậu, đảm bảo cung cấp hàng 100%, được không?"
Tô Mặc rất rõ, cho dù Đinh Cạnh Nguyên có gây khó dễ thì cuối cùng chắc chắn sẽ không thật sự làm khó anh, chắc chắn sẽ cho Hằng Viễn qua.
Ghế ngồi dần dần được lấp đầy. Trên bục chủ tịch phía trước là hai vị phó tổng giám đốc và các kỹ sư trực tiếp tham gia đánh giá. Ghế ngoài cùng còn trống một chỗ. Mọi người đợi thêm hai phút, trợ lý Doãn đi xuống từ cầu thang tầng hai. Anh ta cầm hai chai nước khoáng, đi từ lối đi ở giữa, khi đi ngang qua Tô Mặc, tiện tay đặt một chai Evian lên bàn trước mặt anh. Những người xung quanh đều kinh ngạc nhìn Tô Mặc.
Tô Mặc ngẩng đầu nhìn lên tầng hai, Đinh Cạnh Nguyên và Trịnh Thành Trung đang đứng sau cửa sổ kính. Hôm nay hắn mặc áo sơ mi ngắn tay kẻ caro sáng màu, trông rất anh tuấn, cho dù cách một lớp kính, cách xa như vậy, vẫn có thể cảm nhận được hơi ấm trong ánh mắt đó, khiến người ta nóng bừng mặt.
Tô Mặc không biết Đinh Cạnh Nguyên đã đứng đó bao lâu, sau đó anh không ngẩng đầu lên nhìn nữa.
Hai vị kỹ sư phòng Chất lượng đến Hằng Viễn đánh giá chất lượng đều rất khách sáo, có thể nói là hoàn toàn làm cho có lệ. Lúc ăn trưa, Tô Mặc là trưởng phòng Kinh doanh hiển nhiên phải tiếp khách, vốn tưởng lại phải uống rượu, không ngờ, hai vị kỹ sư đều nói gan không tốt, không thể uống rượu.
Thực tế là, trước khi đến Hằng Viễn, sếp Đinh đã đích thân gọi điện thoại dặn dò: Hằng Viễn là nhà cung cấp lâu năm, là nhà cung cấp nội bộ được chọn, nhất định phải cho qua. Ngoài ra, trưởng phòng Tô phòng Kinh doanh bên họ là người nhà của tôi, gan cậu ấy không tốt, các anh đừng ép cậu ấy uống rượu.
Lúc hai vị kỹ sư sắp đi, có xe đưa về tận nhà, trên xe đã chuẩn bị sẵn phong bì đỏ và quà. Xe đã chạy đi xa, một trong hai vị kỹ sư vẫn cảm thấy không ổn, bèn gọi điện thoại cho Tô Mặc, liên tục nói xin lỗi vì đã khiến trưởng phòng Tô tốn kém.
Vốn tưởng Đinh Cạnh Nguyên sẽ lập tức gọi điện thoại đến khoe công, không ngờ, hai ba tuần liền, Đinh Cạnh Nguyên lại không có động tĩnh gì. Tô Mặc vừa yên tâm lại vừa dâng lên cảm giác hụt hẫng khó hiểu.
—-----