Chìm Trong Nồng Cháy

Chương 57




Hoắc Văn Hứa rất tức giận, từ ngày nhận được tin nhắn của Hoắc Nhiễm vẫn luôn trong trạng thái nổi điên.

Anh biết trước kia Tô Hoài cũng trải qua những chuyện tương tự, chỉ là khi đó anh không ở bên cạnh cô, không có cách nào bảo vệ cô. Nhưng đến ngày hôm nay, với tư cách là bạn gái của Hoắc Văn Hứa, cô còn phải trải qua những chuyện này, sao Hoắc Văn Hứa không nổi giận cho được?

Hoắc Văn Hứa có tính tình đại thiếu gia, chỉ là thường ngày không người nào dám trêu chọc anh, hiện tại chọc tới trên đầu anh, đừng nghĩ có thể dễ dàng cho qua.

Thật ra anh đã rất tốt bụng rồi, dù sao cũng đã cho những người này cơ hội xin lỗi.

Đậu Dương thở dài, không làm chuyện vô ích nữa, mặc cho Hoắc Văn Hứa ngồi ở đó, còn bảo thư ký pha cho anh ly cà phê.

Mọi người cũng quay về chỗ làm việc của bản thân, trông có vẻ đang làm việc, nhưng thực ra đều đang nhỏ giọng bàn tán.

Tô Hoài đi tới chống tay lên bàn, cúi đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Sao hôm nay anh về mà không nói với em?"

"Em ở trong công ty gặp phải những chuyện này, cũng không nói với anh mà." Hoắc Văn Hứa cụp mắt, không nhẹ không nặng nói.

Tô Hoài mím môi, một giây kế tiếp, Hoắc Văn Hứa nắm tay cô, thái độ đã dịu hơn: "Không giận em, anh biết em không quan tâm những chuyện này, anh chỉ đang tức giận bản thân thôi."

"Anh đừng tức giận." Tô Hoài ngoắc ngoắc ngón tay của anh, ánh mắt ướt át, mang theo khẩn cầu.

Hoắc Văn Hứa nhìn dáng vẻ của cô, yết hầu di chuyển, bưng cà phê uống một ngụm.

Chị Triệu đi đến phòng uống trà gọi điện thoại, nửa tiếng sau, chồng chị Triệu thở hồng hộc chạy đến. Vừa vào đã nhìn khắp nơi, sau đó nhìn chằm chằm Hoắc Văn Hứa, chạy đến cúi người gật đầu, nói vợ mình không hiểu chuyện, bảo Hoắc Văn Hứa đừng chấp nhặt với cô ta, sau đó kéo chị Triệu bảo cô ta xin lỗi Tô Hoài.

Chị Triệu không muốn xin lỗi, chồng cô ta mắng cô ta trước mặt tất cả mọi người trong phòng làm việc, chị Triệu khó chịu lại chật vật rơi nước mắt.

Hoắc Văn Hứa lạnh lùng nhìn, không dao động.

Tô Hoài nhìn cảnh tượng này, khẽ thở dài, cô nhéo bàn tay Hoắc Văn Hứa, sau đó nói với chị Triệu: "Không cần xin lỗi, cũng không cần từ chức, nếu chị muốn, sau này vẫn cứ làm việc ở đây đi, tôi làm xong tháng này cũng không đến nữa."

Chị Triệu sững sờ nhìn cô.

Đậu Dương là người đầu tiên bất mãn: "Cái gì gọi là em làm xong tháng này cũng không đến nữa?" Người đi làm thêm vừa rẻ vừa hữu ích thật sự quá khó tìm.

"Xin lỗi, Tổng giám đốc Đậu." Tô Hoài ngại nói bản thân đã tìm được công ty tốt hơn, đành nói, "Thật sự việc trong trường học quá nhiều."

Đậu Dương: ". . ." Cuối cùng cũng chỉ có anh ấy bị tổn thương?

Tô Hoài nắm tay Hoắc Văn Hứa dẫn anh ra khỏi công ty, sau đó lên xe của Hoắc Văn Hứa.

"Hết giận chưa?" Tô Hoài trộm nhìn Hoắc Văn Hứa.

"Tạm được." Cuối cùng, một hơi tức giận của Hoắc Văn Hứa cũng tan đi không ít, "Vì sao không để cho cô ta xin lỗi?"

"Em cảm thấy cô ta rất đáng buồn, chồng cô ta ngoại tình với sinh viên, cho nên cô ta mới nhạy cảm với chuyện Tô Nguyệt nói như vậy..."

Tô Hoài không biết nên miêu tả tâm trạng của bản thân thế nào, sự việc đã phát triển đến bước này, hiệu quả đã đạt được, xin lỗi không còn ý nghĩa gì nữa.

"Thôi vậy, không nói chuyện này nữa, tại sao Tô Nguyệt lại xuất hiện ở chỗ này?" Tô Hoài khá tò mò về chuyện này.

"Chuyện của Hoắc Phong Huy liên quan đến ba cô ta." Hoắc Văn Hứa nói.



Tô Hoài cau mày: "Vậy chuyện năm đó..."

Hoắc Văn Hứa lắc đầu: "Năm đó hẳn là không có, chỉ vì Hoắc Phong Huy vừa ý em, nên sau đó mới tham gia một chút, dắt mối giúp Hoắc Phong Huy mấy lần, còn có mấy vấn đề liên quan đến tài chính."

"Hiện tại ba cô ta và anh cô ta đều ở trong Cục Cảnh sát."

"Anh đã nói với cô ta, chỉ cần cô ta đến xin lỗi em đàng hoàng, anh sẽ vớt ba cô ta ra."

"Hả?" Tô Hoài không thể tin được, "Sao anh có thể như vậy chứ?"

Hoắc Văn Hứa nhìn thấy cô mở to hai mắt, không nhịn được lấy tay bóp mặt của cô: "Em có ngốc không? Anh nào có bản lĩnh như vậy, anh lừa cô ta thôi." Nhưng nắm thóp một Tô Nguyệt, là chuyện rất đơn giản.

Tô Hoài: ". . ."

"Ông chú kia của em không ra được, còn về anh cô ta, hẳn là không tham gia, điều tra rõ ràng thì có thể được thả ra."

Tô Hoài nhăn mũi với anh: "Anh chỉ biết hù dọa em thôi, dọa chỉ số thông minh của em đi mất luôn rồi."

Hoắc Văn Hứa lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt có chút sâu thẳm.

Tô Hoài bị anh nhìn, tim đập rộn lên: "Sao thế?"

Hoắc Văn Hứa nhắm hai mắt, bởi vì chuyện lần này, cho nên anh cố ý đi điều tra Tô Nguyệt, cũng tìm ra Triệu Đình Đình, từ chỗ cô ta, anh biết được rất nhiều chuyện.

Tước đoạt, bắt nạt, chửi bới, cô lập...

Đây đều là những chuyện Tô Nguyệt đã làm với Tô Hoài.

Dưới thế giới tươi sáng này, anh không thể làm gì Tô Nguyệt, nhưng bạn học chung đại học của cô ta, đồng nghiệp sau này, bạn bè, bạn trai, tất cả mọi người có quan hệ với cô ta cũng sẽ biết cô ta có một người cha phải vào tù vì tổ chức bán dâm.

Như hình với bóng, cả đời không thoát được.

Tô Hoài đã trải qua những gì, chắc hẳn cô ta cũng nên thể nghiệm một phen.

Hoắc Văn Hứa không định nói những chuyện này cho Tô Hoài biết, anh dùng ngón tay nắn bóp vành tai của cô: "Sau này có chuyện gì cũng đừng giấu giếm anh. Bất kể là chuyện lớn hay nhỏ, bất kể là em cảm thấy có quan trọng hay không, cũng phải nói với anh. Anh sẽ tự biết phán đoán, anh không thích nghe những chuyện này từ miệng người khác."

"Là cô nhỏ của anh nói với anh sao?" Tô Hoài cẩn thận hỏi.

"Đúng đấy, cô còn cười nhạo anh, ngay cả bạn gái cũng không bảo vệ được."

"Xin lỗi anh." Tô Hoài thò đầu sang, hôn lên môi anh, "Em sai rồi."

Hoắc Văn Hứa đè lại gáy của cô, áp lên môi cô: "Được rồi, lần này tha thứ cho em, nếu còn có lần sau, anh nhất định sẽ nổi giận."

Tô Hoài thấy tâm tình của anh tốt hơn, rốt cuộc cũng thở phào.

Hai người cùng nhau đi ăn tối, sau đó cùng nhau về nhà.

Vừa vào cửa, Tô Hoài lấy dép cho Hoắc Văn Hứa, đây không phải là đôi đã mang mấy lần trước, sau đó anh nhìn thấy Tô Hoài cũng đổi một đôi dép nữ cùng kiểu dáng nhưng khác màu.

Ừ, là kiểu tình nhân.



Còn có ly tình nhân và đồ ngủ tình nhân nữa.

Lúc lấy đồ ngủ cho Hoắc Văn Hứa, Tô Hoài còn có chút ngại ngùng, giải thích: "Bộ của anh được tặng lúc em mua bộ của em, không lấy thì phí lắm."

"Vậy à..." Hoắc Văn Hứa kéo dài giọng nói.

Tô Hoài khó xử đẩy anh: "Được rồi, mau đi tắm đi."

"Cùng nhau đi." Hoắc Văn Hứa ôm eo Tô Hoài, không che giấu mà nhìn cô bằng ánh mắt mang theo ngọn lửa ham muốn.

Sau lần trước Hoắc Văn Hứa đi công tác, trải qua một lần thì lại muốn một lần, Hoắc Văn Hứa đã nhịn rất lâu rồi.

Tô Hoài hoàn toàn không chịu nổi ánh mắt như vậy của Hoắc Văn Hứa.

Người trước mặt cô là Hoắc Văn Hứa đã bảo vệ cô rất nhiều năm, là Hoắc Văn Hứa chạy đi trút giận cho cô, cũng là Hoắc Văn Hứa đã hơn một tháng không gặp.

Hoắc Văn Hứa như vậy, Tô Hoài căn bản không từ chối được, trước giờ cũng không muốn từ chối.

Tô Hoài ôm lấy eo của anh, vùi mặt vào lòng anh.

Tấm kính mờ trong phòng tắm phản chiếu hai hình bóng chồng lên nhau.

Tiếng nước chảy, tiếng thở dốc, còn có tiếng dụ dỗ trầm thấp của người đàn ông.

"Ngoan, đừng sợ."

"Mắt đỏ lên rồi, em muốn khóc à?"

Hoắc Văn Hứa luôn sợ Tô Hoài khóc, nhưng hiện tại chỉ muốn chọc cho cô khóc, Tô Hoài cắn bả vai của anh, nức nở lên tiếng.

Sau đó, Hoắc Văn Hứa ôm cả người Tô Hoài mềm nhũn ra khỏi phòng tắm, đặt cô lên giường.

"Lúc trước em gửi WeChat cho anh, anh còn chưa trả lời em." Hoắc Văn Hứa hôn lên mắt cô, thấp giọng nỉ non, "Tô Hoài, anh cũng yêu em."

"Ngày hôm đó là lần đầu tiên anh thật sự cứu người với tư cách là một thành viên của đội cứu hộ."

"Em là món quà mà ông trời ban cho anh."

Tô Hoài nâng cần cổ mảnh khảnh trắng nõn lên, nhắm mắt lại, hoàn toàn giao bản thân cho anh.

*

Ba giờ sáng, Tô Hoài mở mắt ra, nhẹ nhàng gỡ bàn tay đặt ngay eo cô ra, sau đó cẩn thận bước xuống giường, đi tới phòng sách.

Sao biển Patrick, SpongeBob và gấu Dinotaeng xếp hàng ở vị trí cũ, không nhúc nhích.

Tô Hoài ngồi xuống bàn đọc sách, mở ngăn kéo lấy cuốn sổ nhật ký ra, viết vào trang mới nhất:

Gặp được Hoắc Văn Hứa là món quà trời ban.

Kết thúc phần truyện chính