Tô Hoài hoảng hốt đóng cửa, ngơ ngác nằm xuống giường.
Vòng tay thuận theo cổ tay mà trượt xuống cẳng tay rồi kẹt lại đó, Tô Hoài đụng vào nó, đây là quà cảm ơn của Hoắc Văn Hứa.
Quà cảm ơn đến từ bốn giờ sáng.
Lòng Tô Hoài đột nhiên lan tràn niềm vui vô hạn.
Tô Hoài ngủ đến buổi trưa mới rời giường, tỉnh dậy thì nhìn thấy có mấy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của Kiều Niệm.
Thấy cô không nghe máy, Kiều Niệm lại gửi tin nhắn cho cô, luôn xin lỗi cô.
Tô Hoài trả lời anh ấy: Rửa cổ rồi ngày mai chờ tôi.
Vệ sinh cá nhân xong, Tô Hoài bắt xe đến một nhà hàng Thái ở trung tâm thành phố, cô đã hẹn với cô bé tên Hạ Trăn Trăn mà cô dạy kèm, kỳ thi tuyển sinh kết thúc thì phải mời cô ấy ăn cơm.
Tuần trước Hạ Trăn Trăn vừa thi xong, kỳ thi tuyển sinh cấp ba, nhưng Tô Hoài không hề kết thúc việc dạy kèm tại nhà, qua một thời gian ngắn, bạn học Hạ Trăn Trăn phải bắt đầu chuẩn bị cho chương trình học của trường trung học, Tô Hoài còn phải tiếp tục dạy cô ấy.
Nhưng mẹ Hạ Trăn Trăn vẫn cho cô ấy nghỉ một tháng, một tháng này cô ấy muốn chơi thế nào thì chơi thế đó.
"Chị ơi, chỗ này này." Hạ Trăn Trăn vẫy tay với Tô Hoài, Tô Hoài đi qua, Hạ Trăn Trăn nghiêng đầu nói với cô, "Chị đến muộn."
"Xin lỗi, chị dậy trễ." Tô Hoài đặt ba lô xuống, ngồi xuống đối diện cô bé.
"Đã mấy giờ rồi, chị mới thức dậy... Chị khóc à?" Hạ Trăn Trăn mở to mắt nhìn Tô Hoài, "Chị khóc nhiều quá đấy, mắt sưng như heo bị ngâm nước vậy."
Tô Hoài có chút lúng túng, nhẹ nhàng ho một tiếng: "Em từng thấy heo bị ngâm nước à?"
"Chưa, chỉ là tính từ hình dung thôi." Hạ Trăn Trăn nâng má nhìn cô, "Chị, chị thất tình à?"
Tô Hoài nhìn cô ấy, lắc đầu: "Không."
"Chị gạt người ta." Hạ Trăn Trăn nhún vai, "Chị là một sinh viên đại học, học giỏi, xinh đẹp, trừ thất tình thì còn gì đáng để chị khóc đâu chứ?"
Tô Hoài suy nghĩ một chút: "Chị không thể sợ hãi vì tương lai của chị sao?"
"Chị tự nghe xem chị có thuyết phục không?"
"... Được rồi, không có sức thuyết phục cho lắm." Tô Hoài thở dài, "Chị xem một bộ phim cảm động."
"Đừng giải thích nữa, đã quá muộn rồi." Hạ Trăn Trăn hứng thú nhìn cô, "Chị đá người ta hay là người ta đá chị?"
"Em còn nhỏ..."
"Em sắp lên trung học rồi." Hạ Trăn Trăn ngắt lời cô, quơ quơ ngón tay với cô, "Lần đầu tiên em thất tình là tiểu học, kinh nghiệm phong phú hơn chị nhiều."
Tô Hoài: "... Được rồi."
"Nói xem, em sẽ góp ý cho chị." Hạ Trăn Trăn tha thiết nhìn cô, nhưng Tô Hoài biết cô ấy chỉ là hóng hớt mà thôi.
Tô Hoài xoa xoa đầu của cô bé, cầm điện thoại di động lên bắt đầu chọn món ăn.
Hạ Trăn Trăn thở ra một hơi, không thể hóng hớt đúng là quá đáng tiếc.
Lúc ăn cơm, Hạ Trăn Trăn thi thoảng nhìn Tô Hoài, Tô Hoài bất đắc dĩ: "Sao chúng ta không thảo luận về chuyện học tập nhỉ?"
"Đừng mà." Hạ Trăn Trăn lập tức lắc đầu, qua một lát, Hạ Trăn Trăn lại nói, "Chị, em giới thiệu bạn trai cho chị nhé, mặc kệ chị là bị người ta bỏ rơi hay chị bỏ rơi người ta, biện pháp tốt nhất đi ra khỏi thất tình chính là bắt đầu một đoạn tình yêu mới, anh trai hàng xóm của em đẹp trai lắm, nếu không phải lớn hơn em quá nhiều, thì em đã theo đuổi anh ấy rồi, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, giới thiệu cho chị là được rồi."
"Không cần." Tô Hoài lắc đầu, "Chị có người mình thích rồi."
"Người đã làm chị khóc đấy hả?" Hạ Trăn Trăn nhướng cao lông mày, "Chị cũng đã khóc thành dáng vẻ này rồi, còn chưa từ bỏ ý định sao? Anh ta đá chị, chị còn bằng lòng lụy tình? Chị, một người một khi yêu thì sẽ đặt toàn bộ tinh lực và tâm tư vào tình yêu à, làm vậy không được đâu."
Đối với cách sử dụng từ ngữ của Hạ Trăn Trăn, Tô Hoài rất bất đắc dĩ.
"Anh ấy không đá chị, chị chỉ là ... Yêu thầm anh ấy." Tô Hoài nói.
"Vậy vì sao khóc ... À, em hiểu rồi, yêu thầm mà, luôn chua xót, sẽ khóc thôi."
Tô Hoài lắc đầu: "Không, vì hôm qua xảy ra một vài chuyện, chị cảm thấy anh ấy không thích chị."
"Sau đó ..." Tô Hoài thở dài, "Chị cũng cảm thấy chị không thích anh ấy."
"Ừm ... Bình thường, anh ta không thích chị, dĩ nhiên chị cũng không cần thiết phải thích anh ta... Nhưng, chị vừa rồi còn thừa nhận chị có người chị thích." Hạ Trăn Trăn hứng thú bừng bừng.
"Đúng đấy, bởi vì chị rất nhanh đã phát hiện chị sai rồi." Bởi vì có suy nghĩ kia xong, cô vô cùng vô cùng khổ sở, đó là một loại cảm giác hoảng hốt chưa bao giờ có, Hoắc Văn Hứa đột nhiên xuất hiện cứu cô ra khỏi cảnh nước sôi lửa bỏng, Hoắc Văn Hứa đi phía trước cô dừng bước chờ cô, Hoắc Văn Hứa đứng trong sân bay rũ mắt nhìn cô viết giấy nợ, Hoắc Văn Hứa vì giúp cô mà vô cớ có bạn gái giả, sao cô có thể không thích chứ?
Loại hốt hoảng đó kéo dài đến bốn giờ sáng —— một khắc cô mở cửa nhìn thấy Hoắc Văn Hứa mới thấy bình tâm.
Ngay lúc đó, Tô Hoài nghĩ, cho dù Hoắc Văn Hứa thật sự không thích cô, cô cũng sẽ tiếp tục thích anh.
"Ừm, hiểu rồi, bởi vì cảm thấy anh ta không thích chị, cho nên chị cũng không muốn thích anh ta nữa, nếu không thích anh ta thì cũng không sẽ khó chịu như vậy, đây là bản năng tự vệ, là không muốn thích nữa, chứ không phải là không thích, thật ra chị vẫn thích anh ta, nếu không thì cũng sẽ không khó chịu, tình cảm mà, trước giờ đều không thể sử dụng tư duy bình thường để suy tính, trằn trọc, ban đêm mất ngủ, hoảng loạn rối bời mới là cách giải thích đúng đắn." Hạ Trăn Trăn tự đắc nói, "Em thật sự là một chuyên gia có thiên phú về chuyện tình cảm."
Tô Hoài trầm mặc nhìn cô ấy.
Hạ Trăn Trăn nghiêng đầu: "Sao thế? Tiếp tục nói đi, cho nên chị yêu thầm anh ta bao lâu rồi, một tháng? Hai tháng? Ba tháng? Không thể lâu hơn nữa."
"Vì sao không thể lâu hơn nữa?" Tô Hoài nghi ngờ hỏi.
"Thích thì tỏ tình đi." Hạ Trăn Trăn dĩ nhiên nói, "Chẳng lẽ còn yêu thầm một khoảng thời gian không ngắn? Người như vậy không phải là ngốc thì chính là ngây ngô."
Tô Hoài: "..."
"Cho nên chị yêu thầm anh ta bao lâu rồi?" Hạ Trăn Trăn lại hỏi.
"... Năm năm."
Hạ Trăn Trăn: "..."
Im lặng một lát, Hạ Trăn Trăn gãi đầu: "Ngại quá, em năm năm chia tay ba người, không thể hiểu rõ loại tình cảm này của chị."
Tô Hoài không nhịn được cười một tiếng, tâm trạng cũng vui vẻ hơn: "Cho nên vì sao em chia tay?"
Hạ Trăn Trăn suy nghĩ một chút: "Người đầu tiên quen lúc tiểu học, cậu ấy quá ngây thơ, người thứ hai, vừa bắt đầu thì nhìn cậu ấy trông còn đẹp mắt, sau này em cảm thấy như tên bám váy, cho nên bắt đầu thích da đen, sau đó lại chia tay, người thứ ba..."
Nói đến người thứ ba, Hạ Trăn Trăn thở ra một hơi thật dài, mặt đầy tiếc nuối: "Lúc đó em rất thích cậu ấy, chơi bóng rổ cũng đẹp trai, giọng nói dễ nghe, nhưng ... Chị, chị biết không, cậu ấy lại mặc quần lót màu đỏ..."
"Khụ khụ khụ ..." Tô Hoài uống ngụm nước bị nghẹn ở cổ họng, mắt cũng mở to, vất vả lắm mới ngừng ho được, "Em, em với cậu ấy, với cậu ấy..." Mới bao nhiêu tuổi đâu chứ, có hơi quá, quá ...
"Chị, suy nghĩ của chị không trong sáng." Hạ Trăn Trăn nháy mắt với cô, sau đó mới nói, "Bởi vì cậu ấy tham gia cuộc thi nhảy cao, không biết vì sao quần đột nhiên bị rách, lộ ra quần lót màu đỏ sậm." Hạ Trăn Trăn nhắm mắt, dáng vẻ nghĩ về chuyện cũ mà không dám nhớ lại.
Tô Hoài: "À ..."
Hạ Trăn Trăn ôm khuôn mặt nhỏ, sâu xa nói: "Chị không biết tình cảnh lúc ấy ảo diệu cỡ nào đâu."
Tô Hoài: "..."
"Chị, nếu chàng trai chị thích cũng mặc quần lót đỏ, thì chị còn yêu thầm anh ấy năm năm không?"
Tô Hoài: "..." Không nhịn được mà tự suy nghĩ.
Tô Hoài vội lắc đầu, quăng màn này ra khỏi đầu, Tô Hoài à, mày thuần khiết một chút đi.
"Chị, tiếp theo chị định làm gì, tiếp tục yêu thầm nữa không?"
Tô Hoài lắc đầu một cái: "Chị định theo đuổi anh ấy."
"Vì sao?" Hạ Trăn Trăn nghi ngờ, "Chị cũng yêu thầm anh ta năm năm rồi, không dám theo đuổi, vì sao đột nhiên dám theo đuổi rồi?"
"Bởi vì ..." Tô Hoài sờ vòng tay trên cổ tay, như nói với Hạ Trăn Trăn, cũng như nói với bản thân, "Trước kia chị luôn cảm thấy phải trở nên đủ tốt thì mới có tư cách theo đuổi anh ấy, nhưng chị như thế nào thì mới đủ tốt đây? Khi chị đủ tốt, anh ấy còn đứng ở đó không?" Nếu thời điểm đó Hoắc Văn Hứa đã trở thành người khác, cô nhất định còn buồn hơn tối hôm qua.
"Chị nghĩ chị không nên trở thành dáng vẻ anh ấy thích, mà muốn khiến cho anh ấy thích dáng vẻ của chị."
Tô Hoài thở thật dài, nhất thời thoải mái.
"À, nghe không hiểu." Hạ Trăn Trăn dứt khoát nói, "Nếu thất bại thì sao?"
Tô Hoài một lời khó nói hết mà nhìn cô bé, cô còn chưa theo đuổi, cô bé đã bắt đầu đả kích cô.
Hạ Trăn Trăn cười: "Lỡ như thất bại, có lẽ còn đau khổ hơn yêu thầm, chị còn dám theo đuổi không ?" Năng lực chịu đựng của người yêu thầm năm năm không dám theo đuổi nhất định sẽ vô cùng tệ.
Tô Hoài giơ tay gõ đầu cô bé, nhướng mày nhìn cô ấy: "Dĩ nhiên là theo đuổi rồi."
Hạ Trăn Trăn che cái đầu đang đau vì bị đánh, chu môi: "Em hi vọng anh ấy mặc quần lót đỏ."
Một đêm này, Tô Hoài viết trong nhật ký: Năm thứ năm yêu thầm Hoắc Văn Hứa, rốt cuộc tôi cũng quyết định bắt đầu theo đuổi anh ấy.
Suy nghĩ một chút, Tô Hoài lại bổ sung một câu: Nếu anh ấy mặc quần lót màu đỏ, tôi vẫn sẽ tiếp tục thích anh ấy.