Chìm Trong Nồng Cháy

Chương 27




Ngày hôm sau Hoắc Văn Hứa xuất viện, Tô Hoài học xong tiết đầu tiên thì đi cùng Kiều Niệm tới bệnh viện, định đón anh xuất viện, nhưng được y tá báo cho biết Hoắc Văn Hứa đã rời đi.

"Đi rồi ư?" Tô Hoài ngẩn ra.

"Đúng, người nhà cậu ấy đến đón." Y tá cười nói, "Hình như là ba mẹ và cô nhỏ cậu ấy, trước đó có phải không nói chuyện bị thương với người nhà không? Người nhà còn mắng cậu ấy một trận đấy."

"Cậu ấy không nói với em sao?" Y tá cảm thấy có chút tò mò, mấy ngày qua đều là cô gái này ở đây chăm sóc anh, không có lý do anh xuất viện rồi mà cô không biết.

Nghĩ như vậy, y tá lại nhìn cô thêm lần nữa.

Nói cảm ơn với y tá xong, Tô Hoài có chút thất vọng rời khỏi bệnh viện, chuyện này khiến cô nhớ đến lần đầu tiên bọn họ ở trong bệnh viện, Hoắc Văn Hứa cũng không nói gì mà đã đi mất.

Kiều Niệm bên cạnh cô, càng nghĩ càng thấy không đúng: "Đúng rồi, vì sao anh ấy xuất viện cũng không nói với cậu?"

Tô Hoài không nói chuyện, vùi đầu đi đường.

"Cậu gọi điện thoại hỏi đi."

"Y tá cũng nói người nhà anh ấy đón xuất viện, không cần gọi điện thoại." Tô Hoài nhỏ giọng nói.

"???" Kiều Niệm kéo cánh tay của cô, vẻ mặt khó hiểu, "Hai ngươi đang hẹn hò đúng không? Sao mà ngay cả gọi điện thoại cũng lề mề... Tô Hoài, không phải cậu muốn bỏ đại ca tôi chứ... Không, nhìn như vậy giống như đại ca tôi bỏ cậu."

Tô Hoài dừng bước, mặt không biểu cảm nhìn anh ấy, người này thật phiền phức.

Kiều Niệm không nhận ra ánh mắt "tàn bạo" của cô, suy nghĩ lung tung, mấy năm qua anh ấy và Tô Hoài ngày nào cũng gặp mặt, nhưng trước giờ anh ấy không nhìn thấy Tô Hoài ở trước mặt anh ấy gọi cho Hoắc Văn Hứa, cũng không trò chuyện nhiều.

Mặc dù anh ấy chưa bao giờ hẹn hò, nhưng cũng từng nhìn thấy người khác hẹn hò, loại yêu xa này hận không thể gắn luôn điện thoại di động vào tai, nào có giống Tô Hoài, bạn trai về nước không nói với cô, bạn trai xuất viện cũng không nói với cô.

Kiều Niệm lẩm bẩm cảm khái: "Yêu xa quả nhiên dễ xảy ra vấn đề."

"Tô Hoài, đại ca tôi vẫn rất tốt, nếu không thì cậu cứu vãn một chút đi." Lúc này Kiều Niệm cũng coi là hiểu cảm giác của Tô Hoài khi đứng giữa anh ấy và Lý Nhược Ninh, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, vậy phải làm sao bây giờ.

Mi tâm Tô Hoài nhúc nhích một cái, vô thức hỏi: "Cứu vãn thế nào?"

Kiều Niệm nghe thấy như vậy thì vỗ vào cánh tay, hỏng rồi, quả nhiên tình cảm giữa hai người bọn họ đã xảy ra vấn đề.

Kiều Niệm nghĩ kế sách cho Tô Hoài: "Cậu làm nũng tỏ vẻ dễ thương, quấn lấy anh ấy hết sức có thể, đàn ông đều thích cái này."

"Anh ấy thích điều này?" Tô Hoài nghĩ đến cảnh tượng đấy, cảm thấy có chút kinh khủng.

"Anh ấy có thích điều này hay không thì tôi không biết... Không đúng... Trước kia không phải cậu nói cậu theo đuổi anh ấy sao? Cậu theo đuổi thế nào nói nghe xem."

"Không thèm nói với cậu." Tô Hoài lẩm bẩm, "Là cậu thích làm nũng tỏ vẻ dễ thương chứ gì."

"Dĩ nhiên rồi, nào có đàn ông không thích làm nũng tỏ vẻ dễ thương." Gương mặt Kiều Niệm chứa đầy vẻ nhộn nhạo, "Nếu lúc nào đó Ninh Ninh có thể làm nũng với tôi thì tốt rồi."

Tô Hoài lười để ý anh ấy, quay đầu bước đi.

Kiều Niệm say sưa một lúc rồi mới đuổi theo: "Tô Hoài, có phải cậu với đại ca tôi thật sự xảy ra vấn đề không? Cậu còn thích anh ấy không? Nếu cậu vẫn thích anh ấy, tôi giúp cậu theo đuổi anh ấy một lần nữa."

"Không cần." Tô Hoài lắc đầu từ chối, "Bản thân cậu thậm chí còn không theo đuổi được còn muốn giúp người khác sao?"

!!!!!

"Trời ơi, cậu cười nhạo tôi?" Kiều Niệm giậm chân, "Cậu cậu cậu cậu, cậu quá xấu xa, tôi, tôi, tôi tìm đại ca tôi tố cáo cậu."

Kiều Niệm nói xong thì lấy điện thoại ra muốn gọi điện thoại, Tô Hoài vội vàng ngăn anh ấy.

Nói chuyện hồi lâu, Kiều Niệm nóng nảy: "Tôi thật sự cần phải tố cáo sao? Tôi ra mặt thay cậu, hai ngày qua cậu chạy tới chạy lui vì anh ấy, vì sao anh ấy xuất viện không nói với cậu một tiếng?" Đây mới là lời nói chân thành của Kiều Niệm.

Mặc dù anh ấy ở trước mặt Tô Hoài đều nói chuyện cho Hoắc Văn Hứa, nhưng chuyện hôm nay làm trong lòng anh ấy thật sự rất oan ức thay Tô Hoài, càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu.

Mặc dù đó là đại ca anh ấy, nhưng anh ấy và Tô Hoài cũng quen biết nhiều năm như vậy, trừ thân phận chị dâu nhỏ, còn là bạn bè thật, sao anh ấy có thể nhìn thấy bạn bè bị tủi thân được.

Cho nên hôm nay Tô Hoài không gọi cuộc điện thoại này thì anh ấy phải gọi, từ nay về sau anh ấy là người nhà bên mẹ của Tô Hoài.



Kiều Niệm quyết tâm muốn gọi, Tô Hoài thật sự không muốn để cho anh ấy gọi, Kiều Niệm mắng cô: "Cậu có thể cứng rắn hơn không? Sao nào, hẹn hò thì phải hèn mọn như bụi bặm ư?"

Tô Hoài nhìn anh ấy, bàn tay cướp điện thoại di động của anh ấy rốt cuộc cũng buông xuống, thở dài: "Giả, đều là giả."

Tô Hoài mời Kiều Niệm uống trà sữa, nửa tiếng sau, trong quán trà sữa, Kiều Niệm trợn mắt há mồm nuốt xuống một viên trân châu tròn vo.

Giả? Hẹn hò yêu đương này còn có giả sao?

Tô Hoài cúi đầu cắn ống hút, trong lòng có chút buồn bã.

Kiều Niệm giống như một cây cầu nối giữa cô và Hoắc Văn Hứa, cho dù cô và Hoắc Văn Hứa không gặp mặt, chỉ cần thấy Kiều Niệm, trong lòng cô liền yên tâm, người này giống như đại diện cho Hoắc Văn Hứa.

Mỗi lần nghe thấy Kiều Niệm trêu chọc cô gọi cô chị dâu nhỏ, cô bèn có một loại vui mừng thầm kín, đó là bí mật nhỏ thuộc về cô.

Cho nên cho dù toàn thế giới đều biết cô và Hoắc Văn Hứa là giả, chỉ cần Kiều Niệm không biết, thì loại vui mừng nhỏ bé của cô có thể tồn tại thêm một ngày, nhưng khi Kiều Niệm biết được bí mật này, Tô Hoài liền cảm giác tiêu rồi, sau này loại vui mừng nhỏ bé này sẽ không còn nữa.

Tô Hoài phiền muộn thở dài, Kiều Niệm cũng thở dài theo, còn thông cảm vỗ bả vai Tô Hoài: "Không ngờ trước kia cậu sống khổ như vậy, đại ca tôi thật tốt bụng, ngay cả danh tiếng của bản thân cũng đền cho cậu." Giờ khắc này, hình tượng Hoắc Văn Hứa ở trong lòng Kiều Niệm càng cao lớn hơn.

Tô Hoài không muốn quan tâm Kiều Niệm, thừa dịp Kiều Niệm bắt xe thì tự lên xe buýt, bỏ mặc Kiều Niệm.

Thật ra sớm muộn cũng phải nói, dù sao thì cũng không thể thật sự chiếm luôn thân phận bạn gái của Hoắc Văn Hứa, Hoắc Văn Hứa cũng nên hẹn hò rồi.

Chỉ là... Quả thật rất khó chịu.

Bởi vì Hoắc Văn Hứa xuất viện không nói với cô, cũng bởi vì sau này Kiều Niệm cũng không bao giờ gọi cô là chị dâu nhỏ nữa.

Lúc thấy tên Hoắc Văn Hứa hiển thị trên điện thoại di động, hốc mắt Tô Hoài đỏ hoe, nước mắt muốn rơi nhưng chưa rơi được.

Sau một hồi sửng sốt, vội hít mũi một cái rồi nghe điện thoại.

"Tô Hoài." Giọng nói của Hoắc Văn Hứa nghe có chút gấp gáp, hơn nữa dường như âm thanh nền rất ồn ào.

"Ừm." Tô Hoài không dám nói nhiều, cố gắng hết sức áp chế cảm xúc đa sầu đa cảm của bản thân.

"Em đến bệnh viện chưa?" Hoắc Văn Hứa hỏi.

Tô Hoài mấp máy môi, bình tĩnh nói: "Ừ, y tá nói anh xuất viện rồi."

"Xin lỗi, ba mẹ tôi biết chuyện tôi về nước, cho nên tới bệnh viện đón tôi, tôi không kịp nói với em..."

"Hoắc Văn Hứa, con có nghe ba nói chuyện không, lấy điện thoại di động từ đâu ra đấy? Còn lén gọi điện thoại, thằng nhóc thối này..."

Tô Hoài: "..." Một chút cảm xúc trong lòng hình như tan đi rất nhiều.

"Trong nhà mở tivi, âm thanh hơi lớn." Hoắc Văn Hứa giải thích.

Anh tận lực đè thấp giọng nói, bàn tay che micro, cho nên hơi thở có chút nặng, lỗ tai Tô Hoài cũng đỏ lên.

Lỗ tai đỏ là một loại phản ứng sinh lý bản năng, nội tâm của Tô Hoài vẫn rất bình tĩnh, cô thậm chí còn có gan nói đùa: "Nhân vật chính của phim nào có cùng tên với anh vậy?"

Hoắc Văn Hứa dừng một chút, khóe miệng hơi cong lên: "... Có lẽ là tên tôi dễ nghe."

Ba Hoắc bên này đang mắng chửi người, nhìn thấy con trai mỉm cười thì cầm gối ôm rồi đập sang đó, trách mắng: "Ba bảo con không tim không phổi."

Hoắc Văn Hứa bất đắc dĩ thu lại nụ cười, nhìn ba Hoắc tức giận sắp bốc khói: "... Ba, ba có thể ngừng chút không? Nếu không ba đánh gãy luôn cánh tay còn lại của con đi."

"Con còn dám nói chuyện? Con biết mẹ con nghe nói con vào viện thì thiếu chút nữa ngất xỉu không? Con còn đùa giỡn thế này..."

Tô Hoài đưa điện thoại di động ra xa: "Cái gì đó, anh bận việc trước, phim truyền hình tương đối quan trọng, anh cẩn thận cánh tay của anh, tạm biệt."

Hoắc Văn Hứa nghe thấy tiếng tút tút cúp điện thoại, thầm nghĩ, miệng cô gái này rất biết cách tổn thương người khác.

Mẹ Hoắc đi qua ngăn ba Hoắc: "Con trai không có chuyện gì là được, anh nổi nóng như vậy làm gì."

Ba Hoắc tức giận: "Nó về nước không nói thì thôi, vừa quay về liền đi tham gia cứu hộ gì đó rồi bị thương cũng thôi, không nói với trong nhà thì tính sao đây?"



"Nó chỉ là... Không kịp báo thôi, đúng không, Nhiễm Nhiễm?" Mẹ Hoắc nhìn cô nhỏ Hoắc ngồi ở một bên ghế sô pha nhàn nhã uống cà phê, dùng ánh mắt ý bảo cô ấy ra giảng hòa.

Hoắc Nhiễm cười một tiếng: "Chị dâu, nó cố ý, cố ý giấu giếm anh chị, đáng đánh."

Hoắc Văn Hứa vô cảm nhìn Hoắc Nhiễm, Hoắc Nhiễm cười thân thiện với anh.

*

Kể từ khi nhận được cuộc gọi của Hoắc Văn Hứa, tâm trạng của Tô Hoài vẫn rất tốt, so với mấy năm trước ở trong bệnh viện, Hoắc Văn Hứa không nói gì mà đã đi mất, đối với Tô Hoài mà nói, cuộc gọi lần này của Hoắc Văn Hứa rất khiến cho người ta yên tâm.

Tâm trạng tốt này vẫn kéo dài đến ngày hôm sau, mà trong cuộc thi người mẫu ngày thứ hai, chọn năm mươi người trong số hơn hai trăm người, Lý Nhược Ninh thuận lợi vào vòng trong, Tô Hoài càng vui vẻ hơn.

Lý Nhược Ninh cũng rất vui vẻ, về phần Kiều Niệm, anh ấy cũng rất vui, là thật lòng mừng cho Lý Nhược Ninh.

Vòng tuyển chọn trôi qua, bảy ngày sau cuộc thi sẽ được phát sóng trực tiếp trên mạng, đến lúc đó trừ giám khảo tại hiện trường ra, còn tùy thuộc vào tình hình bình chọn trực tuyến, tỷ lệ bình chọn trực tuyến ảnh hưởng khá lớn, cái này chính là so sánh mức độ nổi tiếng.

Tô Hoài đã so sánh qua, trong năm mươi người này có mấy người cũng được coi là người nổi tiếng trên mạng, người hâm mộ cũng không phải là ít.

Còn về Ninh Ninh nhà cô, tài khoản cũng chỉ có mấy chục ngàn người hâm mộ, thế này không được.

Tô Hoài so sánh video trong tài khoản của mình và video của những người khác, thật ra cô quay phim tạm được, nhưng giai đoạn hậu kỳ thật sự quá cẩu thả.

Trước kia cô quay video đều lấy nấu ăn và cuộc sống hàng ngày làm chủ đề chính, cho nên nội dung quan trọng hơn giai đoạn hậu kỳ nhiều, nhưng của Ninh Ninh thì khác, phải cần bầu không khí, nói thẳng thừng một chút chính là phải cao cấp hơn.

Tô Hoài hiểu ra thì lập tức hành động, định đăng ký đi học lớp biên tập chỉnh sửa.

Kiều Niệm nghe xong thì trợn tròn mắt: "Cậu đây không phải là nước đến chân mới nhảy sao? Chờ cậu học xong, cuộc thi người mẫu của người ta đã sớm kết thúc, chờ đi, tôi tìm cho cậu một người."

Kiều Niệm đi sang khoa nhiếp ảnh tìm một đàn anh, đàn anh này rất nổi danh ở trong khoa bọn họ, Kiều Niệm quen biết lúc chơi bóng rổ.

Ngày dẫn Tô Hoài và Lý Nhược Ninh gặp mặt đàn anh, Kiều Niệm cố ý đặt phòng bao mời người ta ăn cơm.

Kiều Niệm không ngờ đàn anh dẫn theo Nhiếp Thành đến.

Nhiếp Thành là học cùng một ngành với Tô Hoài, chỉ khác lớp.

Kiều Niệm không chung ngành với Tô Hoài, nhưng đôi khi Lý Nhược Ninh sẽ đi học chung với Tô Hoài, anh ấy cũng đi theo, cho nên lúc đi học thỉnh thoảng sẽ gặp Nhiếp Thành.

Nhiếp Thành chưa bao giờ tỏ tình với Tô Hoài, nhưng động một chút là đến trước mặt Tô Hoài, đều là đàn ông, Kiều Niệm làm sao không nhìn ra tâm tư của anh ta?

"Các em đừng nhìn Nhiếp Thành không phải khoa Nhiếp ảnh bọn anh, nhưng hiện tại cậu ấy là chủ nhiệm câu lạc bộ nhiếp ảnh đấy, ghê gớm chưa." Đàn anh giơ ngón cái với Nhiếp Thành, "Anh sắp tốt nghiệp rồi, đang đi thực tập, sợ chậm trễ công việc của các em, nếu bình thường không có thời gian, tìm Nhiếp Thành cũng giống nhau."

Đàn anh không phải nói dối, anh ấy quả thật rất bận rộn, một bên đang viết luận văn tốt nghiệp, một bên là công việc thực tập, nếu người ngoài tìm anh ấy hỗ trợ thì anh ấy cũng không muốn quan tâm, nhưng người tìm anh ấy là Kiều Niệm, khoan nói đến mối quan hệ giữa hai người không tồi, mà nói tới việc Kiều Niệm đi cứu hộ thì đàn anh đã rất bội phục, cho nên không hề nghĩ ngợi mà đồng ý, nhưng đồng ý xong thì mới nghĩ đến mình có thể không có thời gian, cho nên anh ấy mới tìm Nhiếp Thành đến.

Vốn đang sợ Nhiếp Thành không vui, dù sao thì câu lạc bộ cũng rất bận rộn, nhưng không ngờ Nhiếp Thành nghe nói là hỗ trợ Kiều Niệm thì lập tức đồng ý.

Kiều Niệm biết đàn anh có ý tốt, cho nên đành cắn răng cười giả tạo với Nhiếp Thành: "Vậy làm phiền cậu rồi."

"Không phiền, không phiền." Nhiếp Thành cũng miễn cưỡng cười đáp lại.

Nhiếp Thành luôn cho rằng Kiều Niệm là bạn trai của Tô Hoài, nhưng sau nhiều lần gặp nhau và tìm hiểu một số chuyện của Kiều Niệm, anh ta nhận ra bản thân đã hiểu lầm, Kiều Niệm không phải bạn trai của Tô Hoài.

Tuy nhiên Kiều Niệm đề phòng nghiêm ngặt khi có người tiếp cận Tô Hoài, Nhiếp Thành cho rằng Kiều Niệm không theo đuổi được, nhưng dù không theo đuổi được, Kiều Niệm cũng có thể xuất hiện ở bên cạnh Tô Hoài, hiển nhiên Kiều Niệm vẫn là một người bạn rất quan trọng đối với Tô Hoài, cho nên Nhiếp Thành có chút hâm mộ đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm, ít nhất anh ta có cơ hội theo đuổi Tô Hoài, kết quả cuối cùng như thế nào thì còn phải xem ai có bản lĩnh.

Cô gái nhỏ Tô Hoài không biết suy tính trong lòng hai người đàn ông, hiện tại cô chỉ quan tâm cuộc thi của Lý Nhược Ninh.

Đàn anh quá bận, Tô Hoài cũng không làm phiền anh ấy, bản thân quay video xong thì gửi cho Nhiếp Thành, đúng rồi, ngày đó ăn cơm, cô và Nhiếp Thành thêm WeChat nhau trước ánh mắt sâu thẳm của Kiều Niệm.

Gửi video cho anh ta còn chưa đủ, mà còn phải liên lạc, mà liên lạc trong WeChat quá phiền, vì vậy phải gặp mặt, bình thường là hẹn ăn cơm trưa ở căn tin, bao gồm Lý Nhược Ninh, ba người thành một đoàn đội nhỏ cùng nhau thảo luận.

Kiều Niệm khoanh tay ngồi ở một bên nhìn ba cái đầu trò chuyện nhiệt liệt, ánh mắt có chút bốc lửa.

Biết rõ Nhiếp Thành "không có ý tốt ", nhưng anh ấy lại không thể nói thêm cái gì, trước kia anh ấy quang minh chính đại, dù sao thì Tô Hoài là bạn gái của đại ca anh ấy, nhưng hiện tại đều là giả, anh ấy còn có thể làm gì đây?

Nhưng... Kiều Niệm rất bực bội, bản thân trông chừng bạn gái thay đại ca năm năm, đột nhiên lại không phải là bạn gái của đại ca, này... Quá sai lầm rồi, nhìn Tô Hoài trò chuyện với người đàn ông khác, trước mắt anh ấy luôn xuất hiện khuôn mặt của Hoắc Văn Hứa, hơn nữa mặt còn là màu xanh, trên đầu đội thêm một chiếc mũ lớn màu xanh lá cây.