Chìm Trong Cuộc Yêu

Chương 114: Cô là uy hiếp của hắn




Hắn không thể nhớ rõ, Mạch Sanh Tiêu đối với hắn cười như vậy, là vào lúc nào.

Duật Tôn đi đến sau lưng Sanh Tiêu, trong phòng điều hòa mở ra, tại cửa sổ thủy tinh còn đọng lại một tầng hơi nước.

Hắn giương mắt nhìn lên, trông thấy Mạch Sanh Tiêu dùng ngón tay ghi ra hai chữ "Đào Thần", trong lòng Duật Tôn như bị một nhát dao đâm vào.

Cô đã học được như thế nào là bắt lấy từng đau đớn của mình, Sanh Tiêu thu tay lại, nhìn chằm chằm vào cái tên đó đến mất hồn.

Duật Tôn đi vào bên cạnh người cô, muốn nhìn trộm sự vui vẻ vừa rồi.

Mạch Sanh Tiêu hơi xoay người lại: "Anh đoán xem, vừa rồi tôi là vì cái gì mà đối với anh lại cười như thế?”

Người đàn ông trong lòng yên tĩnh bởi vì những lời này mà dâng lên mãnh liệt, Sanh Tiêu xuất thần nhìn về phía cửa ra vào: "Lúc anh đứng đó, tôi suýt nữa nhìn nhầm, tưởng Đào Thần đã trở lại.”

Cô để lại câu nói rồi muốn rời đi.

Duật Tôn nắm chặt lấy cổ tay của cô, năm ngón tay ra sức đến mức có thể đem xương cổ tay Mạch Sanh Tiêu bóp nát, Sanh Tiêu cắn răng nhịn đau, Duật Tôn hất tay một cái đè cô lên cửa sổ thủy tinh: "Mạch Sanh Tiêu, em thật cho rằng tôi đây dễ trêu chọc sao?”

"Nhìn đi, ác quỷ vĩnh viễn sẽ không biến thành thiên sứ được.” Mạch Sanh Tiêu nụ cười chứa đựng sự lạnh lùng: "Tôi thật sự rất tò mò, anh trước kia không phải như thế này, tôi trong tay anh nếm qua nhiều ít đau khổ nên tôi biết rõ, tôi hết lần này đến lần khác khiêu khích sự chịu đựng của anh, dựa vào tính tình của anh thì đã sớm đem tôi xé nát ra mới đúng, anh cần gì làm ra bộ mặt ôn nhu săn sóc, Duật Tôn, tôi cũng muốn hỏi anh, anh có phải hay không đã yêu tôi?”

Cô mở ra một đôi mắt to rõ rằng nhìn thẳng buộc hắn đến đường cùng.

Duật Tôn nhìn qua môi cô hé mở ra nụ cười, cô cười châm chọc bén nhọn, giống như là đang chờ hắn diễn ra trò hay.

"Anh đối với em như vậy không tốt sao?”

"Rất tốt.” Mạch Sanh Tiêu vuốt tóc ngắn: "Duật Tôn, anh tốt nhất có thể tiếp tục như vậy, tôi sẽ hưởng thụ rất tốt.”

"Sanh Tiêu, anh nghĩ cùng em sẽ vui vẻ với nhau mà sống, không phải cho em nắm bắt lấy điểm đó mà uy hiếp anh.”

"Anh cũng sợ bị uy hiếp sao?” Mạch Sanh Tiêu ánh mắt trào phúng: "Tôi cứ nghĩ anh là bách độc bất xâm.”

"Uy hiếp của anh chính là em, em không biết sao?”

Sanh Tiêu thần sắc rõ ràng cứng đờ, cô nhân tiện cùng hắn ánh mắt gặp thoáng qua: "Tôi thiếu chút nữa lại bị anh lừa gạt lần nữa, Duật Tôn, anh là cao thủ tình trường, những lời này còn không phải là đặc bút xuống là thành văn sao?”

Mạch Sanh Tiêu đi tới, Duật Tôn nhanh chân tiến lên tự đằng sau ôm eo của cô, Sanh Tiêu không thể đi tiếp nên dừng chân lại: "Anh lại muốn như thế nào?”

"Sanh Tiêu, em nên nghe lọt tai lời của anh chút ít đi.”

Cô làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ, so với bạo lực những câu nói này còn khó có thể tha thứ hơn.

Mạch Sanh Tiêu dùng sức tránh ra cánh tay của Duật Tôn, người đàn ông lấn người đè cô đặt xuống giường: "Cũng đã trở về hơn một tháng, em hoặc là đối với anh nói ra những lời độc ác, hoặc là một câu cũng không nói, Sanh Tiêu, em còn có vẻ mặt nào khác không?”

"Không được đụng vào tôi! "

"Em cuối cùng cũng nói được một câu khác rồi.”

Mạch Sanh Tiêu mắt thấy hắn đè người xuống: "Anh muốn làm cái gì?”

Duật Tôn lấy tay kéo đi áo lông trên người cô: "Nếu anh làm em chán ghét đến như vậy, em cũng không có khả năng đối với anh có cái nhìn khác, anh cuối cùng sẽ dứt khoát cường bạo, dù sao trong mắt em, anh cùng với cầm thú không khác gì nhau.”

Sanh Tiêu vội vàng đẩy ra hai tay: "Anh đừng động vào tôi, Duật Tôn, anh tránh ra đi! "

Người đàn ông trong mắt hiện rõ lang tính, Mạch Sanh Tiêu nâng lên hai đầu gối, cô không thể nào chóng lại sức lực của hắn: "Thả tôi ra, ngực tôi đau quá. . .”

Duật Tôn hai tay đặt tại bên cạnh người cô, Sanh Tiêu che trước ngực: "Vết thương của tôi hình như lại bị rách ra rồi! "

Người đàn ông vội vàng xoay người ngồi ở mép giường, thần sắc hắn cấp bách: "Không có sao chứ?”

Mạch Sanh Tiêu cuộn tròn thân thể lại, đầu gối cơ hồ cong lên trước ngực, Duật Tôn nắm chặt hai vai của cô, tay kia đã tiến vào trong áo lông của cô.

"Anh chỉ là muốn nhìn xem vết thương của em một chút.”

Mạch Sanh Tiêu như đang tự cầm đá đập vào chân mình, hai tay cô giao nhau ngăn cản động tác Duật Tôn: "Tôi hiện tại cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, anh để cho tôi nằm yên tĩnh một mình đi.”

Cô lòng dạ đơn giản không thể gạt được người đàn ông.

Duật Tôn gối đầu lên cánh tay của mình nằm lại trên giường, Mạch Sanh Tiêu duy trì cùng một cái tư thế ngủ, cô căng thẳng phía sau lưng, sau một hồi lâu cũng không thấy sau lưng mình có động tĩnh gì, cô cẩn thận nghiêng đầu lại, lại phát hiện gương mặt phóng đại của hắn gần như sắp chạm đến chóp mũi của cô, cô gắp rút dừng lại quay trở về: "Tôi muốn nằm một mình.”

"Anh sẽ không động đến em.” Hắn đúng là không có động vào cô, chỉ là Sanh Tiêu tinh thần căng thẳng, sao mà ngủ được.

Mạch Sanh Tiêu kéo qua chăn mền bên cạnh sang, buồn bực trùm kín cả đầu tóc vào trong.

******************

Cố Tiêu Tây ở lại bên ngoài đến rất khuya, trên người cô lại không có tiền, sau khi tạm biệt Nghiêm Trạm Thanh cô rẽ sang đường dành riêng cho người đi bộ đi đến bên công viên ngồi một lúc, nhìn thấy thời gian đã đã khuya, cô lúc này mới bắt xe đi về nhà.

Đi đến cái đầu hẻm kia, cô đứng thẳng lại không dám bước đi thêm một bước nào.

Cô sợ bên cạnh lại xuất hiện ra mấy người chụp ảnh đáng ghét, cô từ sau khi vào tù, ba mẹ còn muốn tiếp tục sinh sống tại nơi này, khẳng định chịu qua không ít khổ sở, nghe qua rất nhiều khinh bỉ.

Người ta đang lúc gặp rủi ro, chịu vươn tay giúp đỡ thì ít mà lại không thiếu người chê cười.

Cố Tiêu Tây thở sâu một cái, cúi mặt ở trước ngực sau đó bước nhanh qua ngõ.

Cô căng chặt khăn quàng cổ, che khuất đi nữa khuôn mặt.

May mà giờ này sắc trời đã tối, không có người trông thấy, cô như con chuột chạy nhanh qua đường bước đến đầu hành lang, vừa bước lên bậc thang, đã có người từ phía sau bước nhanh đi qua, đụng phải bờ vai của cô.

Cố Tiêu Tây bị đau, bàn tay vịn lấy vách tường.

"Ui, đây không phải là sinh viên giỏi Cố Tiêu Tây của trường Mỹ Thuật là sao?”

Hai chữ Mỹ Thuật làm cho Cố Tiêu Tây xấu hổ vô cùng, cô cũng không nói gì, con mắt rủ xuống bước nhanh đi đến cửa nhà.

"Đừng đi mà, Cố Tiêu Tây, cô không phải ngồi tù sao?” Người thanh niên bộ dạng cũng mới hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, đầu nhuộm một màu vàng, là tiểu côn đồ lưu manh nổi tiếng ở nơi này, hắn nắm chặt cổ tay của Cố Tiêu Tây không cho cô di chuyển: "Như thế nào ra tù lại cũng không nói một tiếng vậy, đi, để anh dẫn em đi ăn mừng một bữa.”

"Anh buông tôi ra! " Cố Tiêu Tây không thể nhịn được nữa, hất tay một cái.

"Hê hê, lại làm ra bộ mặt không biết xấu hổ, người nào ở đây lại không biết cô làm gì, ở đây còn giả vờ thanh cao, cũng không phải việc gì mới lạ, tôi cũng không phải không trả tiền! "

"Anh. . . . . . . . .”

Trong nhà của đột nhiên mở ra, đã nhìn thấy Cố cha cầm lấy cây chổi lao ra: "Thằng nhãi ranh này, xem ông đây có đánh không chết mày không! "

"Ông dám! Lão già chết tiệt! "

Cố cha lộ ra vẻ mặt tàn ác, vung cái chổi đánh qua, gã kia thấy thế, gấp rút chạy mất.

"Cha.” Cố Tiêu Tây giữ chặt lấy cổ tay của Cố cha: "Thân thể cha không được tốt, đừng có tức giận.”

Cố cha hạ xuống cây chổi trong tay, ông ngắm nhìn Cố Tiêu Tây, rồi xoay người đi vào trong nhà.

Cửa cũng vì đóng kín, cô chỉ đứng ở bên ngoài cũng không dám đi theo vào nhà.

Cố cha đem cây chổi đặt xuống bên cạnh, thấy Cố Tiêu Tây còn đứng ở ngoài kia: "Còn không vào đứng đó làm gì?”

Cô bước vào lấy tay đóng cửa lại.

Trong nhà so với lúc trước khi cô rời đi gần như là không có gì thay đổi, trên vách tường, vẫn còn treo kín mít những bức tranh của cô vẽ đã nhiều năm về trước, kỳ thật nhìn lại thấy vẫn còn rất đẹp, nhưng lại nhìn người cha, rõ ràng cho thấy đã già đi rất nhiều rồi.

"Sao đến giờ này mới về đến nhà?”

Cố Tiêu Tây yên lặng đứng ở trước tủ giày, tại chính ngôi nhà của mình, bộ dáng cũng rất câu nệ: "Con nghĩ nên chờ trời tối rồi mới trở về.”

Cố cha thở dài: "Tây Tây, con cũng đã vì phạm sai lầm mà phải chuộc tội, từ nay về sau đừng tiếp tục sai lầm nữa, con còn trẻ, ba mẹ còn trông cậy vào con rất nhiều.”

"Cha.” Cố Tiêu Tây trong cổ họng nghẹn ngào: "Mẹ của con đâu, còn chưa tìm thấy sao?”

Cố cha chống tay lên trán, lắc đầu, đồng hồ treo trên tường chỉ 10 giờ tối.

Cố Tiêu Tây biết rõ cha là vì đợi cô mới đến giờ này còn chưa đi ngủ: "Cha, cha đi nghỉ trước đi.”

"Tây Tây, mẹ con không có ở nhà, cha cũng không ngủ được.”

"Cha yên tâm đi, đã có bạn giúp đỡ đi tìm, nhất định là có thể tìm thấy.”

"Tây Tây, con từ hôm nay về sau, có nghĩ qua làm cái gì chưa?”

Cố Tiêu Tây nhìn vòng quanh bốn phía, Cố mẹ đúng là bị chuyện kia là cho kích động mà phát bệnh tâm thần, lúc bị thất lạc không khí còn chưa hoan toàn lạnh như này, nhưng hôm nay, cũng không biết đang ở đâu chịu đựng ăn đói mặc rách. Cố Tiêu Tây trong mắt ướt át, giơ tay lên xoa xoa khóe mắt: "Cha, con ngày mai sẽ đi thị trường nhân tài tìm xem sao.”

"Ai, con chỉ có bằng cao trung, hiện tại ngay cả đứng bán hàng ở siêu thị đều tốt nghiệp đại học.” Cố cha nhíu chặt lông mày, nhớ tới Cố Tiêu Tây thi đậu vào trường đại hoc Mỹ Thuật mà không thể tiếp tục học, liền cảm thấy hối tiếc: "Đúng rồi, cái thẻ này trả lại cho con.”

"Cái thẻ gì thế?”

"Nếu như có thể, chính con tìm thử xem có thể có việc nào khác phù hợp hay không?” Cố cha lấy trong túi quần ra tờ chi phiếu, đưa cho Cố Tiêu Tây: "Đây là do bạn của con đưa tới, bên trong có mười vạn đồng tiền, ba mẹ một phần cũng không động, ba đã nghĩ, chờ con ra tù có thể lấy nó mà làm ăn.”

"Cha, cái thẻ này là ai đưa cho cha?” Cố Tiêu Tây mặt mũi tràn đầy kinh ngạc.

"Không phải con cùng với người luật sư kia là bạn thân sao? Hắn nói sẽ nghĩ ra cách để cứu con.”

Bạn là luật sư?

"Hình dáng anh ta như thế nào?”

"Cao cao, mặc quần áo rất đẹp, có nhuộm tóc, màu nâu thì phải.”

Nghiêm Trạm Thanh.

Người mà Cố Tiêu Tây

nghĩ đến đầu tiên chính là hắn.

"Tây Tây, con làm sao vậy?”

"Dạ, không sao.” Cố Tiêu Tây nắm chặt trong tay tờ chi phiếu, tấm thẻ bị ghìm chặt trong lòng bàn tay của cô, tạo thành vết hằn nhỏ màu đỏ.

"Lúc anh ta đến đây, đã nói những gì?”

"Liền hỏi cha mẹ một ít chuyện của con, còn hỏi con trước khi gặp chuyện có phải đã trở lại nhà.”

Cố Tiêu Tây càng khẳng định đó là Nghiêm Trạm Thanh.

"Cha, bắt đầu ngày mai con cùng với cha đi một vòng tìm mẹ, con tin chắc mẹ sẽ không đi được quá xa, nhất định có thể trở lại bên cạnh chúng ta.”

Cố Tiêu Tây an ủi xong Cố cha, trở về đến trong phòng mình, thì ra khung vẽ tranh của cô vẫn còn đặt ở vị trí cũ, cô khóa trái cửa phòng, ngủ không được, cầm bút lên tại trên giấy Tuyên Thành nhẹ nhàng vẽ ra vài đường, học giỏi vẽ tranh cũng không đơn giản, chỉ là màu vẽ cùng giấy Tuyên Thành, bút chính là đối với cô mà nói là con số không nhỏ. Cố Tiêu Tây ánh mắt nhìn chăm chú vào trên ngón út, lúc trước, Duật Tôn vì ép cô đi cục cảnh sát tự thú, thiếu chút nữa đã phế bỏ một ngón tay của cô.

Nếu không phải Mạch Sanh Tiêu cầu xin. . . . . .

Cố Tiêu Tây tập trung tinh thần, đợi đến khi dừng bút, trên giấy bức tranh rõ ràng hiện ra bức họa là một người đàn ông.

Cô đầu ngón tay lướt qua mặt người đàn ông, khóe miệng kìm lòng không được giương lên.

******************

Mạch Sanh Tiêu ngồi trong phòng khách, dì Hà một phút cũng không rời mắt khỏi cô, cô biết là do Duật Tôn cố ý sai bảo, Sanh Tiêu xuất thần nhìn chằm chằm ngoài vườn, ánh mặt trời chiếu vào từng góc sân, sắp đến lễ mừng năm mới, bên ngoài khẳng định mười phần náo nhiệt.

Lúc này cô lại nhớ tới năm trước, Đào Thần ở nhà chuẩn bị lễ mừng năm mới, còn có ba Đào cùng với mẹ Đào, cho cô một cảm giác ấm áp như đang ở nhà.

Mạch Sanh Tiêu đứng dậy đi đến phòng bếp, dì Hà đang chiên sủi cảo, nhìn thấy cô, liền đem một đĩa sủi cảo đến trước mặt cô: "Sanh Tiêu, nếm thử một cái đi, cô thích nhất là làm bằng cải trắng.”

Mạch Sanh Tiêu vội vàng quay đi, trong cổ họng truyền đến một trận buồn nôn, cô vịn khung cửa kìm chế không được mà nôn khan.