Chim Sơn Ca Trong Túi Áo

Chương 74: 74: Mập Mờ 08 Phản Bội





Tuần trước, Dương Nhiêu hẹn Nguyễn Ngụy Chi đến nhà của anh ta chơi.

Căn nhà đó nằm ở ngoại thành, là nơi anh ta hay tụ tập đám hồ bằng cẩu hữu.

Mấy tên đàn ông thường thường dẫn theo vài người con gái, con trai đến góp vui.

Thấy Nguyễn Ngụy Chi đi một mình, Dương Nhiêu liền đẩy cậu con trai ở gần đó: "Qua kia chăm sóc anh Nguyễn đi."

Cô gái ở bên anh ta tỏ ra ngây thơ hỏi: "Em nghe đồn ông chủ Nguyễn quen diễn viên nào trong showbiz kìa, sao chẳng thấy anh dắt theo bao giờ? Em còn tính xin chữ ký."

Y mỉm cười nhìn cô gái, ánh mắt rét lạnh, khoát tay.

Chơi tới nửa đêm, Nguyễn Ngụy Chi đã say khướt, huyệt thái dương ong ong, không biết quẳng điện thoại đi đâu mất rồi.

Y nhờ Dương Nhiêu lấy điện thoại cho mình.

Anh ta đáp ờ, nhưng vẫn ngồi trêu chọc người đẹp một lúc.

Y đi vào nhà vệ sinh hắt nước cho tỉnh, lúc trở ra thì chợt thấy trong phòng có thêm một người.

Anh khoác áo dạ dài, đeo khẩu trang, sững sờ đứng ở cửa.

Nguyễn Ngụy Chi sửng sốt.

Như nhận ra gì đó, y rảo mắt tìm kiếm, giọng gằn xuống: "Điện thoại của tôi đâu?"

Không ai đáp lại.

Y bước đến cầm điện thoại, đoạn kéo tay Ôn Dữ rời khỏi đây.

Nguyễn Ngụy Chi mạnh tay giật cửa xe, tống Ôn Dữ vào ghế phụ.

Anh lo lắng níu y lại: "Khoan đã.

Chú say rồi, để cháu lái.

Để cháu lái xe."

Y im lặng chốc lát rồi làm theo.

Ôn Dữ chậm rãi lái xe ra khỏi khuôn viên, ngập ngừng liếc nhìn gương mặt người đàn ông in trên kính.

Chú Nguyễn đọc một địa chỉ: "Ghé vào đây đi."

Ôn Dữ đỗ xe, vòng qua ghế phụ gọi y dậy.

Nguyễn Ngụy Chi ậm ừ, có vẻ mệt tới mức không dậy nổi.

Anh dìu y lên phòng, đặt ngả lưng ra giường, nới lỏng cà vạt cho y.

Nguyễn Ngụy Chi mở choàng đôi mắt vằn tơ máu.

Anh khựng lại rồi nhẹ nhàng nói: "Cháu rót nước cho chú."

Anh lấy nước về thì thấy người trên giường đã ngồi dậy.

Y gác khuỷu tay lên gối day thái dương, hai cúc áo đầu tiên cởi bung ra, tóc tai hơi rối bời.

Ôn Dữ chườm khăn ướt cho y.

Y gật đầu, qua loa lau mặt.

Anh giúp y cởi áo khoác nồng nặc mùi rượu và thuốc lá, vuốt lại cổ áo sơ mi: "Sao chú lại uống nhiều như vậy? Bọn họ -..."

"Lỗi của tôi." Nguyễn Ngụy Chi cắt lời: "Bọn họ đùa quá trớn.

Bắt cậu lặn lội trong đêm đến tận đây, xin lỗi."

Dứt lời, y cầm áo khoác đứng lên, có phần loạng choạng tiến về phía ghế bành: "Cậu ngủ trên giường, tôi sẽ nghỉ ở đây."

Ôn Dữ nhíu mày cản lại: "Chú nói gì vậy?"

Nguyễn Ngụy Chi bị kéo nghiêng ngả dựa vào vai anh, khàn giọng: "Cậu cố ý phải không? Lảng vảng quanh tôi suốt thời gian qua...!và khiến mọi người hiểu lầm?"

Người con trai ngẩn ra rồi tiếp tục đỡ y về giường, đáp: "Chú say rồi."

"Phải không?" Y nhắm nghiền mắt lầm bầm gì đó mà Ôn Dữ nghe không rõ.

Anh nhẹ tay nhẹ chân trải chăn cho y, tắt đèn rồi nấn ná ở bên giường nhìn vào người đàn ông.

Chắc chắn là y đã ngủ say rồi anh mới dám chạm vào sống mũi sắc nét, gấp mắt kính cho y.

Anh chà nhẹ vết chai trong lòng bàn tay y, từ từ, chậm rãi dời lên những nếp áo sơ mi nhăn nhúm, chóp mũi chợt chua xót.

Nỗi chua xót vây bủa, rấm rứt thấm vào tận tim gan.

Người ở ngay trước mặt anh nhưng lại xa xôi biết mấy...

Tờ mờ sáng, Nguyễn Ngụy Chi giật mình thức giấc, đầu đau như búa bổ.

Y thấy trong phòng không có ai.

Rửa mặt, chỉnh trang lại, Nguyễn Ngụy Chi nhắn tin cho trợ lý rồi móc bao thuốc.

Y sờ tới sờ lui không thấy bật lửa, chắc là để quên ở chỗ Dương Nhiêu, đá đá lưỡi vào má, đi ra ngoài.



"Người tối qua ở với tôi đi từ bao giờ?" Nguyễn Ngụy Chi hỏi lễ tân.

Lễ tân đáp: "Tầm một tiếng trước ạ.

Có một chiếc xe van đón anh ấy."

Y gật đầu, hút thuốc chờ trợ lý tới rồi rời khỏi.

Nguyễn Ngụy Chi không gặp lại Ôn Dữ cho đến khi bức ảnh bị chụp trộm trong đêm đó xuất hiện.

Y tối sầm mắt, gọi điện cho Dương Nhiêu.

Đầu bên kia hơi vang tiếng micro, "A-lô? Nguyễn, có chuyện gì không?"

"Tối tuần trước, cậu đã đưa điện thoại của tôi cho ai?"

Giọng điệu của y trầm thấp, rét lạnh.

Dương Nhiêu khựng lại rồi cười đáp: "Cậu nói gì vậy? Tôi chả đưa điện thoại của cậu cho ai cả.

Tôi không biết họ dò ra số của cậu Ôn như thế nào nhưng đó chỉ là một trò đùa thôi mà.

Bọn họ tưởng minh tinh Ôn là tiểu tình nhân cậu nhớ mãi không quên nên muốn trêu chọc cậu chút..."

"Dương Nhiêu, biết không?" Nguyễn Ngụy Chi rút thước dây xuống, cởi kính ra: "Cho tới trước ngày hôm nay, tôi vẫn xem cậu là bạn."

Đầu dây bên kia im lặng.

"Chỉ có cậu mới biết tôi sẽ không về nhà mà chọn nghỉ qua đêm ở khách sạn đó." Y hờ hững tiếp tục: "Cậu sắp xếp phải không? Cố ý gọi Ôn Dữ tới rồi thuê paparazzi chụp bức ảnh này?"

Dương Nhiêu nuốt một tiếng, không hé răng.