Từ lúc Tiểu Thiên bước vào bậc thang cuối cùng thì đã trôi qua nửa ngày trời, nhưng trong nửa ngày này thì Tiểu Thiên vẫn ở vị trí cũ, phía sau cậu lúc này cũng đã có vài người bước đến nhưng khi thấy Tiểu Thiên thì họ cũng chưa dám bước lên bậc cuối cùng này.
Tiểu Thiên lúc này đang cố gắng vận sức nhưng dường như vẫn không xi nhê là bao khi so với áp lực này, một tiếng rắc vang lên, bộ giáp từ chín con kim long lúc này đã rơi xuống từng mảnh rồi nó tan rã ra rơi xuống đất.
Khi bộ giáp này biến mất thì Tiểu Thiên liền cảm nhận rõ áp lực của bậc thang này, ngay lập tức cậu quỳ sụp xuống chân còn lại. Những người phía sau nhìn thấy cảnh tượng này thì cũng ngay lập tức hoảng sợ mà không dám bước đến, họ nghe được từng tiếng xương nứt vỡ của Tiểu Thiên.
Mạnh Đức lúc này cũng đang ở phía sau Tiểu Thiên cậu cũng dừng lại ở bậc thang làm từ ngọc lục bảo này
-Tiểu Thiên huynh không sao chứ ?
Tiểu Thiên lúc này đừng nói là mở miệng, ngay cả nghe cậu cũng chưa chắc đã nghe được vì lúc này cậu đang cố hết sức vận chuyển Ngũ Hành thể trong cơ thể để đối kháng lại với áp lực này. Cậu cũng từng lấy lực hút từ Hỗn Độn nhưng nó lại quá yếu so với cái áp lực này hoặc cậu nghĩ do có một thế lực nào đó ngăn chặn nên khi cậu thi triển nó thì ngay lập tức nó liền tan biến.
Mạnh Đức cùng những người đứng bên cạnh đang quan sát Tiểu Thiên, họ nhìn thấy Tiểu Thiên chậc vật như vậy nên họ vẫn chưa bước lên và đành đứng tại đó mà chờ đợi. Mạnh Đức thấy mọi người không bước lên thì cũng đang định bước lên thì Tiểu Thiên cố hết sức dùng tay ra hiệu cho cậu dừng lại, Mạnh Đức thấy Tiểu Thiên ra hiệu cũng liền dừng lại.
-Áp lực lớn đến vậy sao ?
-Làm thế nào Tiểu Thiên cậu ta chịu đựng được đến bây giờ chứ.
Tiếng xương vỡ trong người Tiểu Thiên càng ngày càng nhiều, giống như một chiếc lá khô mà bị một người đạp lên vậy. Áp lực lớn đến mức khiến cho Tiểu Thiên phun ra một ngụm máu tươi, Mạnh Đức thấy vậy thì phóng thẳng lên nhưng Tiểu Thiên phóng linh khí cản ngược Mạnh Đức lùi lại phía sau.
Mạnh Đức liền cảm giác được vì sao lúc trước khi nhìn Tiểu Thiên cậu liền có cảm giác như nhìn các vị tiền bối, cậu liền nghĩ
-Tiểu Thiên huynh đấy mạnh vậy mà áp lực đó vẫn khiến cho huynh đấy trọng thương thì phải biết nó lớn đến mức nào rồi.
-Dù áp lực mỗi người mỗi khác nhưng nó vẫn dựa theo thực lực của bản thân họ mà tăng lên.
Nhưng cũng không vì thế mà cậu sợ hãi
-Cảm tạ Tiểu Thiên huynh !
-Nhưng tại hạ đã quyết để thành đệ tử Vạn Đan Tông rồi nên dù có chết vì ải này cũng là do tại hạ quyết.
Sau đó Mạnh Hạo bước lên về phía bậc thang ngọc lục bảo kia, lần này Tiểu Thiên cũng không ngăn cản, những người bên cạnh kia nghe Mạnh Đức nói vậy thì cũng bước lên. Bậc thang ngọc lục bảo liền hóa to ra để cho nhiều người có thể bước lên nhưng vẫn giữ phạm vị hai bước để vượt qua.
Ngay lập tức họ liền cảm nhận được áp lực của riêng từng người, ngay lập tức áp lực đó liền khiến cho họ quỳ gục xuống tại chổ.
-Áp lực này thật kinh khủng
-Đạo huynh làm sao huynh có thể chịu nó trong thời gian lâu như vậy thế ?
-Tại hạ bái phục đạo huynh !
-...
Mọi người nhìn vào Tiểu Thiên với ánh mắt kính trọng, cũng có những người ganh tỵ, cũng có những người nghĩ rằng Tiểu Thiên có loại pháp bảo nào đó.
Thời gian cứ như vậy trôi qua thêm nửa ngày nữa, sau nhiều lần xương cốt của Tiểu Thiên nứt vỡ rồi lành thì hiện tại trên cơ bản cậu đã có thể chống chịu được áp lực này rồi. Cậu ngay lập tức từ từ nhích từng chút một về phía trước.
Dù chỉ là nhích từng chút một nhưng đối với cậu nó vẫn là một việc hết sức khó khăn, nhưng không vì vậy mà cậu bỏ lỡ lần này vì cậu không biết khi nào áp lực này lại tăng lên nữa. Những người phía sau lúc này đang ngồi xếp để tập làm quen với loại áp lực như thế này, họ nhìn thấy Tiểu Thiên đang từng chút một nhích về phía trước thì sự ngưỡng mộ trong mắt họ càng tăng thêm.
Cứ như vậy lại trôi qua nửa ngày, Tiểu Thiên đã đi về phía trước gần được một bước rồi
-Chỉ có một bước mà lại vất vả như vậy rồi sao ?
-Đây là cái loại tu vi gì mới có thể tạo ra một cái áp lực kinh khủng như vầy chứ ?
Tiểu Thiên vừa cố gắng tiến về phía trước vừa suy nghĩ, một lát sau cậu cũng đã hoàn thành được một bước của bậc thang này và nó vẫn còn một bước nữa. Cậu liền nhắm mắt lại cảm nhận nhưng dường như không có gì xảy ra cả.
-Áp lực nó không tăng lên nữa sao ?
-Nếu nó còn tăng lên nữa thì sợ rằng mình khó mà chịu nổi.
Những người phía sau cũng đã có một vài người bắt đầu tiến về phía trước trong đó cũng có Mạnh Đức. Đột nhiên phía sau Tiểu Thiên có một người đưa tay lên đặt lên vai Tiểu Thiên thì ngay lập tức cánh tay của người này liền tan biến đến phần cổ tay.
Người này kinh hãi mà thu tay về nhưng cũng đã muộn, những người xung quanh thì nghĩ đó không phải là do áp lực mà là một loại cấm chế nào đó không thể cho mọi người đụng chạm vào nhau. Nên họ liền cố giữ khoảng cách với nhau, còn Tiểu Thiên thì biết rõ đây là do áp lực mà cậu đang chịu đựng nó đã khiến cho bàn tay của cậu thanh niên kia tan biến.
Không phải là không có người nghĩ là do áp lực nhưng họ lại cảm thấy điều này quá vô lý.
Tiểu Thiên cũng không quan tâm người vừa rồi mà tiếp tục tiến về phía trước, do cậu đã quen dần với cái áp lực này rồi nên chỉ mất khoảng vài tiếng là cậu đã hoàn thành xong bước cuối cùng. Vừa bước ra khổi bậc thang ngọc lục bảo kia Tiểu Thiên liền nằm dài xuống đất vì mệt mỏi và đau nhức toàn thân
-Cuối cùng cũng vượt qua rồi !
-Vòng thứ ba nào !
Sau đó giọng của một vị lão giả vang lên
-Ngươi còn chưa vượt qua vòng hai mà đã muốn đến vòng ba sao ?
Tiểu Thiên liền ngạc nhiên nhìn về phía vị lão giả kia, người này cũng mặc một bộ đạo bào màu trắng chổ cổ áo thì có một ngọn cỏ năm lá.
-Vòng hai vẫn chưa xong sao tiền bối ?
Vị lão giả này lắc đầu rồi chỉ về phía cai hang động phía bên cạnh lão
-Đây mới thật sự là thử thách của vòng hai
-Vòng vừa rồi chỉ là đang kiểm tra thực lực của các ngươi, các ngươi muốn vươt qua cũng được, không muốn vượt cũng chẳng sao.
-Tuy nói Vạn Đan Tông không chú tâm vào thực lực và tu vi nhưng đó là Tông môn chứ không phải các ngươi, các ngươi vẫn cần phải có thực lực để bảo vệ đan dược, dược liệu của các ngươi nữa chứ.
-Những ai không muốn vượt bậc thang này nữa thì hô lên hủy bỏ.
Tiểu Thiên nghe vị lão giả này nói có thể hủy bỏ việc chịu áp lực đó để lên được đây thì cậu quay lại nhìn những người đang cố gắng vượt qua bậc ngọc lục bảo kia rồi nhìn xuống những người phía sau.
Một loạt các tiếng từ bỏ vang lên, sau khi họ nói từ bỏ thì áp lực mà họ phải chịu đựng liền biến mất. Bọn họ nhanh chóng phóng lên đỉnh núi, họ đi ngang qua những người đang đứng ở bậc ngọc lục bảo rồi bước lên đỉnh núi một cách dễ dàng.
Tại bậc ngọc lục bảo này có khoảng tầm trăm người, những người đang ngồi để tập làm quen với áp lực kia cũng đứng lên và tiến về phía trước. Những người đã tiến về phía trước được một đoạn rồi thì họ cũng tiếp tục tiến về trước mà không từ bỏ.
Số người từ bỏ lúc này đã được tám phần, một số thì đang suy nghĩ mình có nên từ bỏ hay không, một số thì vẫn tiến về phía trước với áp lực đang đè nặng trên người họ.
Tiểu Thiên quay sang vị lão giả kia và hỏi
-Vòng hai này có thơi gian là bao lâu ?
-Một năm kể từ lúc kẻ đầu tiên bước lên bậc thang.
Sau đó Tiểu Thiên tìm một tảng đá rồi ngồi xuống trên đó, cậu đang chờ, chờ những người không chịu bỏ cuộc kia. Còn những người từ bỏ kia cũng đang dần tiến vào hang động kia để kiểm tra vòng hai.
Mạnh Đức lúc này đang di chuyển về phía trước, áp lực mà cậu phải chịu mặc dù nó kém xa so với Tiểu Thiên nhưng đối với cậu thì nó cũng đã vượt giới hạn mà cậu có khả năng chịu đựng.
Mạnh Đức thì không được như Tiểu Thiên bản thân Mạnh Đức dường như cũng hiểu rõ điều này, nên câu nhích được một chút thì ngừng lại lấy sức và tập quen dần với áp lực này rồi.
Tiểu Thiên lúc này đang ngồi thiền thì mở mắt ra, Mạnh Đức cậu ta đã vượt qua được. Theo đó là những người kia cũng đang dần bước qua bậc thang ngọc lục bảo này.
Những người vượt qua được bật ngọc lục bảo thì cũng đi tìm chổ riêng ngồi tại đó mà không đi đến chổ hang động để vượt qua vòng hai, mà họ ngồi chờ đợi những người không bỏ cuộc giống như cách mà Tiểu Thiên chờ họ.
Thời gian cứ như vậy trôi qua hai ngày, người cuối cùng cũng đã thành công vượt qua được bậc thang ngọc lục bảo và bước lên đỉnh núi thành công.
Những người đi vô hang động tham gia vòng hai nhưng rồi lại đi ra, trong mấy ngày vừa rồi mỗi một người đều đã lập đi lập lại rất nhiều lần rồi. Tiểu Thiên lúc này cũng đứng dậy và bước đến chổ hang động kia, những người kia cũng đã đứng dậy và bước đến chổ hang động.
Cửa động là một hình bán nguyệt có cao hơn mười mét, rộng đến ba mươi mét. Cửa động được bao phủ một tấm màn nước mỏng, nhưng lại đủ cho những người khác không nhìn thấy được bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Tiểu Thiên cũng đã thử dùng thần thức của mình mạnh mẽ xâm nhập nhưng kết quả vẫn là không nhìn thấy được gì.
-Các ngươi khi bước vô thì hãy chọn lấy cho mình một tiểu động phủ, nơi đó là phòng thi của các ngươi.
-Động nào đã có người rồi thì các ngươi không được bước vào, khi họ ra thì ngươi mới được bước vào.
-Nghiêm cấm dùng vũ lực tranh dành, không được giết chóc, không quấy rầy. Kẻ nào vi phạm “ Chết".
Từ chết từ miệng của vị lão giả này nói ra kèm theo một áp lực vô cùng kinh khủng, ngay cả Tiểu Thiên cũng cảm thấy một chút áp lực từ nó. Sau đó mọi người tiến vào bên trong hang động và chọn cho mình một động phủ hợp ý để kiểm tra tại vòng hai này.