Tịch Du câm lặng, sau một hồi chần chừ mới bắt máy. Ngay tức khắc, cậu đã nghe thấy tiếng thở khá nặng nề của đối phương.
"Nghe đây..."
Tịch Du buồn bực mở miệng, cậu vốn dĩ đang làm con lười, nằm lăn trên giường không muốn suy nghĩ, đáng lẽ sắp ngủ đến nơi rồi thì bị "Tên khốn nạn" đánh thức, trong lòng có bao nhiêu phần hậm hực. Vì thế mới hơi gắt gỏng.
Trái với thái độ của cậu, Châu Dương Uất bên đầu dây vừa nghe được giọng nói quen thuộc, giống như chìm vào đồng cỏ xanh man mát, gió heo may, mọi sự khó chịu cũng vơi đi mấy phần. Lúc này, hắn cười đến tít mắt, giọng lè nhè như con nít lên ba, khiến Tịch Du thấy rất khó chịu.
"Anh Du..."
Nhưng ngay sau đó, cậu đã chợt nhận ra, hắn say rồi. Cả lời nói lẫn ngữ điệu đều mang phong thái của mấy tên ma men.
"Châu Dương Uất. Cậu uống rượu đấy à?"
Châu Dương Uất nghe thấy thế, sâu rượu trong người cũng khiến hắn giống những ông chú quen mùi cồn, chối đây đẩy.
"Không có...em không có uống rượu."
Tịch Du cạn lời, giọng điệu của kẻ say này không phải uống rượu thì là gì? Là uống bia à? Cậu nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng lười cãi lý với ma men, mặc hắn muốn nói gì thì nói.
"Được, cậu đúng, cái gì cũng đúng hết. Tôi không so đo với người say xỉn, nếu không có chuyện gì hết thì tôi ngủ đây. Tạm biệt."
Tịch Du đang định tắt máy thì bên đầu dây kia lại vang lên tiếng nói, giọng vừa lè nhè vừa nấc lên, còn thút thít như oan ức lắm.
"Anh, đừng tắt mà, em chỉ muốn nói chuyện với anh thôi mà-"
Loảng xoảng. Châu Dương Uất trượt tay làm ngã mấy chai rượu, âm thanh thủy tinh va vào nhau khá lớn, truyền qua cả cuộc gọi, vô tình bị Tịch Du nghe thấy.
"?!? Gì vậy? Cậu đang làm gì thế? Sao tiếng động to thế? Bị ngã rồi? Có sao không?"
Châu Dương Uất lờ mà lờ mờ, đầu óc không tỉnh táo, tai cũng ù đi, giọng của cậu cũng trở nên không rõ ràng, thứ hắn nghe thấy chỉ là chữ đầu và chữ cuối. Không nghe được gì, hắn không dám trả lời, để lại không gian im phăng phắc. Tịch Du không nghe thấy hồi âm, chẳng biết vì sao lại hoảng hốt, cậu rời khỏi giường, đứng phắt dậy đi tìm áo khoác, vừa khoác lên mình vừa hỏi bên kia.
"Sao không trả lời? Cậu đang ở đâu? Nói cho tôi!"
Châu Dương Uất nghe được chữ có chữ không, chỉ có câu "Cậu ở đâu?" là rõ nhất, hắn ngay tức khắc trả lời.
"Quán bar The Sun..."
Tịch Du hấp tấp đẩy cửa ra ngoài, mang giày cũng trở nên vội vàng hẳn.
"Cậu ở đó đợi tôi."
Tịch Du chạy ra khỏi ký túc xá, trong phút chốc nhớ ra cái gì. Bây giờ là chín giờ tối, cổng trường hiển nhiên đã bị khóa lại, không thể ra ngoài. Tịch Du nghĩ nghĩ, nhanh chân quẹo trái ở khuôn viên trường, tới một góc khuất, cậu chạy thật nhanh, bản năng của một đặc công và quá trình gian khổ luyện tập đã cho cậu khả năng nhảy rào, trèo tường. Nghiễm nhiên, điều đó bây giờ rất hữu ích. Tịch Du thành công nhảy qua tường rào của trường, tiếp đất không hề bị bất cứ sây sát nào.
"Taxi!"
Vừa ra ngoài, cậu đã thấy một chiếc taxi đang chạy trên đường, vội vàng vẫy tay bắt xe.
Tài xế điều khiển xe thấy vậy, chạy tấp vào lề cho cậu bước vào, hỏi.
"Cậu trai trẻ, đi đâu đây?"
Tịch Du hớt ha hớt hải, mọi chuyện dồn dập làm cậu đứt hơi, nghỉ chút rồi nói.
"Quán bar The Sun ạ!"
Đường xá trời đêm tấp nập, các sập hàng treo đầy đèn màu trên vỉa hè, mùi hương từ các món ăn đường phố bay đi khắp nơi, dường như mọi phương tiện trên con lộ đều ngửi thấy, duy chỉ có người trong taxi đóng kín cửa thì chẳng cảm nhận được chút mùi hương nào. Đèn đường không quá sáng, một số cột đã hư hỏng làm đoạn đường trở nên tối đi, ánh trăng trên cao cũng chẳng thể soi sáng hết mọi ngõ ngách. Taxi chạy băng băng không dừng lại, đến một đoạn đường vắng, âm nhạc xập xình của quán bar phía trước vang vọng, xe mới chạy chầm chậm lại, cuối cùng dừng đỗ bên đường.
Tịch Du vốn định xuống xe rồi bắt chuyến khác nhưng khi thấy thanh niên nhậu xỉn đến quên đường về đang mệt mỏi đứng dựa cột đèn trước quán bar, tóc tai luộm thuộm, trạng thái nhếch nhác thì hướng đến tài xế, dặn chờ rồi mới đi tới chỗ Châu Dương Uất. Tịch Du thở cũng thở không ra hơi, mặt mày cau có nhìn Châu Dương Uất mặt đỏ tai hồng vì cồn, muốn mắng cho một trận.
"Anh à?"
Châu Dương Uất nửa tỉnh nửa say, một tay ôm cột đèn, một tay vươn ra sờ mặt Tịch Du.
"Chứ còn ai ở đây lo tàn tích?"
Tịch Du hơi cáu, cậu vừa gỡ hắn khỏi cột đèn, vừa choàng tay hắn qua vai mình, đỡ đi.
"Cậu thì hay rồi, ban ngày kiên quyết uống sữa cai rượu, ban đêm thì chạy tọt ra khỏi trường, trốn đến đây biến thành ma men. Còn hại tôi phải lo lắng dư thừa!"
Tịch Du vừa cằn nhằn vừa đưa hắn vào trong taxi, phút chốc, cả thân toàn mùi rượu của hắn ngập tràn trong không gian kín. Tài xế lái xe vốn đã quen với hiện trạng này, không có gì để nói, còn cậu thì vẫn như cũ, tiếp tục mắng. Nhưng Châu Dương Uất lúc này chú ý đến một chỗ không đúng lắm, lặp lại hai chữ trong câu cảm thán của cậu.
"Lo lắng?"
Tịch Du đóng cửa, quạu quọ đáp.
"Phải! Tôi lo lắng! Lo lắng phải dọn xá.c cho cậu ấy."
Tịch Du vừa nói vừa nhớ lại mấy hành động ngu ngốc của mình ban nãy, tự nhiên khi không hoảng lên, còn vội vàng không suy nghĩ trốn khỏi trường đến xem tên khốn nạn này. Kết quả thì sao? Hắn không có gì cả, chó lành vẫn là chó lành, cũng chưa mất một sợi lông nào. Hại cậu bây giờ ở đây với cục nợ, muốn leo tường trở vô cũng không được.
"Giờ thì hay rồi. Vác theo tên ma men thì tôi chẳng thể vào lại trường được."
Tịch Du tức không nói nên lời, vốn muốn ở đấy chăm chỉ cày thuê cuốc mướn, tìm ra tên tàn trữ năm nhất đại học kia, an phận thủ thường nhận năm bông hồng trong phiếu bé ngoan. Ai mà ngờ, đi đâu cũng bị tên này phá.
Châu Dương Uất lờ đờ dựa người lên ghế không nhúc nhích nhìn cậu, sau đó chậm rãi ngồi dậy, nghiêng người thủ thỉ vào tai Tịch Du.
"Vậy thì đến nhà em đi..."