Chim Sẻ Ban Mai

Chim Sẻ Ban Mai - Quyển 2 Chương 18





"Ô.........nhất định là quên đè nút chụp rồi, Thu Thu........." Hà Đồng có lỗi nhìn tôi


"Ko sao, cảm ơn anh..........." Tôi hướng Hà Đồng gật gật đầu


"Ông chú, tôi nguyện ý gánh vác hậu quả phòng đọc sách bị phá hư, bồi thường chỗ sách này" Tôi quay đầu nhìn ông chú bình tĩnh nói


"Cô.........nguyện ý bồi thường?!"


Tôi nghiêm túc gật đầu


"Ma Thu Thu, cô có khỏe ko?" Hà Đồng vẻ mặt ko tin nhìn tôi, hắn nhất định đã bị tôi làm cho choáng váng


Luôn luôn phải đối mặt, hiện tại ko ai có thể giúp tôi, chỉ có mình tự giúp mình...........


Dường như tôi cảm giác được ánh mắt kinh dị của Thượng Hà Hi, còn có cả Tử Lôi


"Khụ khụ............nhưng loại sách này về cơ bản đều là những cuốn sách quý giá nhất, tôi thấy ít nhất cũng phải bồi thường một vạn......" Ông chú quản lý thư viện tằng hắng giọng, nghiêm túc nói


Cái gì.........ít nhất 1 vạn?! Sao lại có thể nhiều như vậy?!


"ha ha ha ha................1 vạn!! Ma Thu Thu, cô có đền được ko! Đền ko nổi thì cút khỏi Hayakawa đi!" Hoa Chi đắc ý cười ha hả


"Đại thúc! 1 vạn.........có phải là hơi nhiều rồi ko!! Chỉ là mấy quyển sách thôi mà?!" Hà Đồng bất mãn ồn ào


"Tuyệt ko nhiều!! Sách báo nơi này đều là loại bảo vật, mấy quyển sách ở đây bán ra bên ngoài cũng có giá vài vạn a" Đại thúc lắc lắc đầu trả lời


Một vạn...........mình......mình làm sao mà đền đây?! Mình thật là...........ngay từ đầu nên hỏi trước rồi hãy trả lời!! Đúng là gậy ông đập lưng ông...........cần phải làm gì mới tốt.........??


"Ông chú.............con..............con có thể làm việc ở đây được, lấy tiền lương làm tiền bồi thường?" Tôi nhỏ giọng hỏi


"Này............chúng tôi ở đây ko có cái tiền lệ này................mà một chút tiền công nhỏ nhặt của em cũng ko đủ sức bồi thường tiền cho chỗ sách này!" Ông chú khó xử nhíu mày


"Ông chú, để cho cô ta ở đây làm công đi" Thượng Hà Hi vẫn đứng bên cạnh giữ im lặng bỗng nhiên mở miệng nói chuyện "Để cho cô ta giành nhiều thời gian ở chỗ này 1 chút, lỗ tai của em cũng được yên tĩnh"


"Vậy........nếu như Thượng tiểu thư đã nói, tôi sẽ đi xin chỉ thị từ nhân viên quản lý 1 chút............"


Tôi nghi hoặc nhìn Thượng Hà Hi, nàng đang giúp tôi sao? Hay là vẫn y như lời nàng nói, nàng ko muốn nhìn thấy tôi xuất hiện ở trong phòng?!


Cứ như vậy, suốt 1 ngày, tôi đều ở trong phòng đọc sách của thư viện, trong ánh mắt khác thường và những lời bàn tán đầy khinh bỉ tôi sắp xếp lại đống sách đã bị "tôi" làm rối loạn


úc mệt mỏi đầy người trở về kí túc xá, đã gần 10 giờ tối. Tôi vừa đi đến cửa kí túc xá, liền phát hiện tất cả đống đồ đạc của tôi đều năm vươn vãi dưới đất!


A?Đây..............đây ko phải là vali và sách của tôi sao?! Làm sao có thể............


"Ma Thu Thu, cô đã trở lại?"


Tử Lôi? Còn có cả Hoa Chi! Các nàng đến phòng tôi làm gì


"Ma Thu Thu, từ hôm nay trở đi, cô cút ra khỏi gian phòng này cho tôi, tốt nhất là nên biến khỏi Hayakawa!" Tử Lôi lạnh lùng nhìn tôi nói


"Tại sao............."


"Hừ! Thấy người dơ bẩn làm rối loạn thư viện như cô ko xứng ở cùng phòng với Thượng Hà Hi"


".................."


"Ma Thu Thu, cô nên cút khỏi đây nhanh 1 chút" Tử lạnh lùng cười đi tới "Chẳng lẽ cho đến bây giờ, cô vẫn nghĩ là sẽ có người giúp mình sao?"


Bên cạnh truyền lại tiếng cười phóng đại của Hoa Chi, tôi khẽ cắn môi................


"Tôi ko đi!"


"Cô nói cái gì? Ma Thu Thu!"


"Tôi ko đi!"


Chát!


Ko đợi cho tôi kịp phản ứng, mặt của tôi đã bị một cái vết tay hồng hồng của Tử Lôi phủ lên


Nước mắt của tôi ngân ngấn xung quanh khóe mắt, nhưng tôi thà cắn chặt môi chết chứ ko để nước mắt trào ra!


"Ma Thu Thu! Đây là cái tát tôi thay Tiểu Hi đánh cô, cô có muốn nói gì nữa ko?!" Tử Lôi vênh váo kênh kiệu nhìn tôi


"Chát!"


Tôi hít sâu vào 1 hơi, bàn tay nong nóng làm cho tôi kịp ý thức vừa rồi mình đã làm cái gì. Ko ngờ........ko ngờ tôi lại cho Tử Lôi một bạt tai thật mạnh!!


Xung quanh đột nhiên trở nên cực kì im lặng, mọi người đều choáng váng


"Ma Thu Thu, cô dám đánh tôi!" Tử Lôi bưng mặt khó tin nhìn tôi


"Tôi.............."


"Hoa Chi, mau dạy dỗ con nhỏ này thật nghiêm!" Nhìn Hoa Chi càng ngày càng bước đến gần, cơn tức giận và sự khủng hoảng của tôi đã lên đến đỉnh điểm


Tôi ko thể đánh lại các nàng, thừa dịp các nàng còn chưa phản ứng, tim đột ngột đập mạnh, tôi quay đầu bỏ chạy


"Đứng lại! Ma Thu Thu chết tiệt! Cô đứng lại đó cho tôi!" Hoa Chi và Tử Lôi cùng nhau lớn tiếng chửi bậy, ra sức đuổi theo phía sau


Cứu cứu tôi! Ai?! Ai cứu tôi với?!


Nên chạy đi đâu đây...........quên đi, ko suy nghĩ nhiều nữa, sống chết đều phải bỏ chạy!


Nhưng được sự kêu gọi của Hoa Chi và đám người của nàng, phần lớn khu ký túc xa cũng bắt đầu gia nhập chiến dịch tiêu diệt Ma Thu Thu___ Mặc kệ tôi chạy đến đâu, nhưng đâu đâu tôi cũng nhìn thấy sắc mặt hận ko thể đem tôi nuốt sống__


"Ma Thu Thu, đồ nhà nghèo chán ghét............."


"Ma Thu Thu, hồ ly tinh!"


Dù là tôi ra sức chạy cỡ nào, nhưng bên cạnh tôi luôn có một đám nữ sinh đuổi theo___ (Rin: cố lên Thu Thu. Lỡ như sau này được huy chương vàng điền kinh olimpic điền kinh quốc tế, thì đám người này cũng có công rất lớn!)


"Ma Thu Thu đang chạy ở bên kia!" "Ma Thu Thu ở bên kia!"


Mọi người xung quanh đều hướng Tử Lôi và Hoa Chi báo cáo phương hướng chạy của tôi, một khu kí túc xa to như vậy, nhưng đã ko còn chỗ để cho tôi ẩn nấp.............


Từ khu ký túc xá chạy trốn, chạy đến lầu dạy học vẫn có người đuổi theo tôi, chạy đến căn tin thì có người chặn tôi lại............tôi chạy, tôi chạy mãi! Tóc đã rối loạn hết lên, khuôn mặt cũng phát xanh, ngay cả khăn lau cũng bị "vũ khí" vết bẩn đánh trúng, hiện tại nếu có người ở phía trước nhìn thấy bộ dạng của tôi, nhất định sẽ nghĩ ngay đến quỷ!


Bất tri bất giác, tôi trốn đến phía sau khu thư viện!




A? nơi này có một gian phòng nhỏ, hình như ko bị khóa! Tôi nên trốn vào trong đó trước!


Bùm bùm! Bùm bùm!


Tôi lủi vào góc khuất trong căn phòng nhỏ, ra sức thở hổn hển! Bởi vì sợ hãy, mà tim tôi ko ngừng đập mạnh


Thời gian chậm chạp trôi qua..............Qua hồi lâu, vẫn ko nghe thấy âm thanh đuổi bắt của Hoa Chi và Tử Lôi


Chắc là các nàng đuổi người quá mệt mỏi nên đã ra về nghỉ ngơi


Phù.............tôi thở dài nhẹ nhõm 1 hơi, bắt đầu đánh giá căn phòng nhử trước mắt, căn phòng nhỏ này có vẻ như thật lâu đã ko có người quét dọn, trong phòng bám rất nhiều bụi lại có chút thoang thoảng mùi mốc


Nương theo ánh trăng, tôi phát hiện căn phòng này ko lớn, ngoài một cá giường nhỏ, còn có rất nhiều bàn gỗ bị hỏng, cơ hồ không gian chỉ đủ cho 2 người đứng. Trên giường nhỏ cà bản gỗ lại có rất nhiều gỗ khối và đinh. Phòng này trước kia chắc là được dùng để cho nhân viên trong thư viên sử dụng


Phù........mặc kệt, dù sao các nàng cũng ko tìm tới


Nghĩ đến đây, tôi đột nhiên thả lỏng người, toàn thân vô lực ngồi phịch trên giường. Nhìn ánh trăng nhỏ xuyên qua lổ hổng trên nóc nhà chiếu xuống, tầm mắt tôi dần dần mơ hồ............Hình ảnh căn nhà đã từng được Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất trang hoàng toát lên ánh sáng xanh vàng rực rỡ, đồ vật bài trí xinh đẹp, cảm giác ấm áp, còn có cả sự quan tâm của hai người bọn họ.............


Cả Hồng Kiều Động Thiên..........hình ảnh Bắc Nguyên Ái tỷ dựng lều lớn, cả hình ảnh cười đùa của Mông Thái Nhất và Bính Thúc..........những hình ảnh ấy sao mà thật đẹp, thật vui........


Nhưng hiện tại...........ở căn phòng nhỏ cũ nát này...........chỉ còn một mình tôi cô đơn


Bắc Nguyên Ái tỷ...............Mộc tiên sinh.............Mông Thái Nhất...............Kim Ánh Minh............


Hiện tại tôi rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ?! 1 kẻ tứ cố vô thân như tôi có thể chống đỡ đến khi nào? Tôi thật sự ko biết, những thử thách này đến khi nào mới chấm dứt


Nước mắt của tôi ko thể kềm chế trào ra................


Khóc khóc, tôi bất tri bất giác tựa lưng vào tường ngủ khì. Chờ cho đến khi tôi tỉnh lại.......thì trời đã sáng bạch!


Trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng gay gắt cho đến trưa, buổi chiều, tôi rốt cuộc cũng cố gắng thu dũng khí trở về lớp học, bởi vì buổi sáng vô cơ nghỉ tiết, nên tôi bị thầy chủ nhiêm mang lên văn phòng quở trách. Có lẽ vì nguyên nhân này, mà Tử Lôi và đám người của nàng ko có cơ hội làm phiền tôi


Buổi chiều giờ tan học, tôi "lưu luyến ko rời" văn phòng của thầy chủ nhiệm


Trăm lần ngàn lần đừng cho tôi gặp các nàng...............trăm lần ngàn lần đừng cho tôi gặp các nàng


Tinh thần của tôi căng thẳng cực độ, trong lòng thầm ra sức lẩm nhẩm niệm kinh


"Ma Thu Thu!"


Một giọng nói đột nhiên vang lên từ phía sau lưng tôi! Tôi cả người chấn động, chân chưa chạy nhưng lòng đã nghĩ muốn trốn


"Ma Thu Thu, con đứng ở đó làm gì?!"


A? Đây ko phải là giọng nói của Tử Lôi và đám người của nàng.............giọng nói này là của........Tôi quay đầu nhìn lại!


"Mẹ.............mẹ? Có cả Trịnh Thái?!" Tôi vừa hưng phấn lại vừa hoang mang


"Thu Thu,con làm sao vậy? Sao lại là lạ a? Ai nha! Trên người con sao lại có nhiều vết bẩn như vậy?" Mẹ khó hiểu nhìn tôi


"Con..........con khỏe lắm, ko có gì, con vừa mới trực nhật xong...........mẹ, sao mẹ lại đột ngột đến đây?"


"À. là thế này, mẹ có việc gấp phải về nhà bà ngoại 1 chuyến, ba con và anh cả lại vừa vặn đi công tác, anh ba của con cũng bận bịu làm đề cương luận văn, trong nhà chỉ còn mỗi Đông Đông, cho nên mẹ mới đem nó đến đây, nhờ con đưa nó về nhà của nó đi!"


"Nhà của nó?" Tôi sững sốt 1 chút


A...............đúng rồi, khi đó tôi đã lừa người nhà nói Trịnh Thái là con của một giáo viên..........


"Được..............được!" Tôi gật đầu đáp ứng


Mẹ dặn dò xong vài câu lại vội vàng bỏ đi


Hết cách rồi.......Xem ra hiện tại tôi chỉ có thể đem Trịnh Thái đến căn phòng nhỏ


"Oa! Chỗ ở của mẹ tuyệt quá" Trịnh Thái vừa đi vào căn phòng nhỏ đã hưng phấn kêu to


Tuyệt sao? thằng nhóc này thật là..........chỗ này có cái gì tuyệt chứ................


"Mẹ! Trong cổ tích,ko phải công chúa Bạch Tuyết và các chú lùn đều ở trong căn phòng nhỏ như thế này sao?" Trịnh Thái chớp to đôi mắt hỏi


"Công chúa Bạch Tuyết? Ha ha, có lẽ vậy.........." Tôi ỉu xìu trả lời


"Oa! Nếu nói như vậy thì mẹ, mẹ chẳng phải đã trở thành công chúa Bạch Tuyết sao?!"


"Xì! Đồ ngốc..............."


"A! Ko được rồi! Công chua Bạch Tuyết cuối cùng sẽ bị hoàng tử bạch mã đưa đi! Mẹ, mẹ ko thể bị người khác đưa đi nha! Mẹ nhất định phải đợi cho Trịnh Thái lớn lên, sau đó con sẽ cưỡi ngựa trắng đến đón người!" Trịnh Thái làm nũng nhào vào lòng tôi


Đồ ngốc! Chờ thời điểm nhóc lớn lên cưỡi ngựa trắng, chỉ sợ chị lúc đó chỉ có thể diễn vai phù thủy! Ha ha!


Nhưng mà, bị Trịnh Thái náo loạn như vậy, tâm tình của tôi đã trở nên tốt hơn rất nhiều


Tai họa liên tiếp xảy ra, nhưng dù là thế nào, tôi vẫn một mực kiên định giữ vững niềm tin, tôi nhất định phải chờ bọn họ quay về...........ngày qua ngày ngày tôi kiên trì vượt qua gian nan


Hôm nay là một ngày đáng chúc mừng trong cái kiếp sống cực khổ của chúng tôi - sinh nhật Trịnh Thái. Vì Trịnh Thái rất ngoan ngoãn ở trong phòng vài ngày nay, nên tôi đã mang nó từ phòng nhỏ đi dạo qua một vòng trên đường cái, dùng một ít tiền tiêu vặt đáng thương còn lại của tôi mua cho nó một lọ kẹo hoa quả


"Mẹ, lọ kẹo mẹ mua cho con ăn thật ngon nha..........." Trịnh thái cầm hộp nhựa xinh đẹp, nhét 1 viên kẹo vào miệng mình, đột ngột nó chợt nghĩ nghĩ cái gì sau đó mới đưa hộp kẹo đến trước mặt tôi "Mẹ, mẹ mệt mỏi, mẹ ăn đi)


Tôi chua sót cười sờ đầu Trịnh Thái "Trịnh Thái ngoan, đây là quà mẹ tặng con, con ăn đi"


"A! là Ma Thu Thu! Mày còn chưa biến khỏi Hayakawa sao?!"


Là Tử Lôi, Việt Mỹ............còn có cả Hoa Chi và một đám FANS của Kim Ánh Minh...........


"Ma Thu Thu! Thật đúng là khéo nha!"


"Ma Thu Thu! Cô hại Kim Ánh Minh của chúng tôi bị thương, chúng tôi hận cô chết đi được"


"Nói rất đúng nha! Cô thật sự rất đáng ghét!"


"................." Sớm quen với loại tình huống này, tôi cúi đầu không nói gì


"Ko được nói xấu mẹ tôi, mấy người đều là người xấu" Trịnh Thái cương trực vọt tới trước mặt tôi


Tử Lôi lạnh lùng nhìn tôi cười cười "A? Đây ko phải là thằng oắt con kia sao?! Sao lại xuất hiện ở chỗ này?"


Tiêu rồi! Hi vọng bọn họ không có chủ ý đánh Trịnh Thái.......


"Oắt con, lọ kẹo này ăn ngon ko? Chia cho mấy chị đây một ít đi!"


"Ko được! Đây là quà tặng của mẹ cho tôi!" Trịnh Thái vội vàng đem hộp nhựa ôm vào lòng thật chặt


"Đã là quà thì phải chia sẻ cùng mọi người nha, mau đưa hộp kẹo cho tao!" Tử Lôi một phen đoạt lấy hộp kẹo từ trong tay Trịnh Thái!


"Trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi!" Trịnh Thái một mực kêu to, khuôn mặt nhỏ nhắn đã ửng hồng


"Trả lại cho mày? Được.........tao trả lại cho mày.............."


Tách tách tách tách...............


Tử Lôi tao nhã mở nắp hộp nhựa ra, toàn bộ kẹo trong hộp đều rơi ra ngoài


"Trịnh Thái................."


Mắt thấy Trịnh Thái đang phóng về phía Tử Lôi rất nhanh, tôi chưa kịp giữ nó lại thì đã bị đám nữ sinh kia hung dữ đẩy ra ngoài


"Trả lại kẹo, trả lại kẹo cho tôi!" Trịnh Thái gắng hết sức bắt lấy góc váy Tử Lôi, ra sức giật giật


"Tiểu tử thối, cút ngay cho tao!" Tử Lôi vẻ mặt chán ghét, dùng sức ngoan độc đá thật mạnh làm Trịnh Thái ngã xuống đất


"Dừng tay! Tử Lôi!" Tôi dùng sức giảy dụa, nhưng ko thể thoát khỏi sự trói buộc của mấy bàn tay đang đặt trên người, trơ mắt nhìn Trịnh Thái quỳ rạp dưới đất, tôi có cảm giác chính mình đang sắp điên lên!


Ko được rồi, một người, hai người vô tội đã vì tôi mà bị hại thảm, tôi ko thể để cho Trịnh Thái nhỏ bé cũng vì tôi mà chịu tổn thương!


"Tử Lôi, nếu Trịnh Thái gặp phải bất cứ chuyện gì, tôi sẽ ko bỏ qua cho cô!" Tôi dũng cảm nói, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, tôi lập tức lại hối hận


"Ma Thu Thu, mày nói cái gì?! Xem ra ko dạy dỗ mày đàng hoàng một chút, mày sẽ ko biết hối cãi!" Khuôn mặt Tử Lôi lộ vẻ phẫn nộ, nàng đá mắt với 1 vài nữ sinh khác "Ma Thu Thu! Hôm nay tao sẽ cho mày chết thật khó coi!"


"Tao đánh chết mày!"


"Tao đá chết mày!"


"Ha ha ha! cho mày chết...! Mày chết....!"


Nắm đấm, cước đá của Hoa Chi và các nữ sinh khác tựa như hạt mưa trên trời rơi tới tấp lên người tôi. Tôi ko còn cách nào đánh trả lại, chỉ biết ôm đầu khuỵ người trên mặt đất, ra sức cắn răng chịu đau, không cho phép mình phát ra tiếng khóc!


Đau quá............đau quá............tôi............tôi đau đến sắp chết rồi..........


"Đừng đánh mẹ! Đừng đánh mẹ!" Trịnh Thái ở một bên bất lực khóc lớn


Trịnh Thái.............Trịnh Thái..............


Phịch! Bịch bịch bịch! Phịch phịch!


Đau quá..............đau quá................


"Các chị! Các chị!Van cầu các chị...........đừng đánh mẹ tôi............"


Ô............... Trịnh Thái...........tôi cảm thấy ý thức của tôi đang dần dần trở nên mơ hồ............giọng nói của Trịnh Thái cũng càng ngày cách tôi càng xa.............tôi sắp chết rồi sao..............


"Tiểu tử thối, mày tránh ra cho tao!" Tử Lôi nói xong lại đột ngột giơ 1 chân lên thật cao!


Đừng............đửng tổn hại đến Trịnh Thái!


"Đủ rồi! Dừng tay!"


Giọng nói này là...của Thượng Hà Hi!


"Ma Thu Thu, tất cả mọi chuyện này đều là do cô tự làm tự gánh, chẳng thể trách được người khác! Tôi chỉ là muốn lấy lại công bằng!"


Giọng nói của Thượng Hà Hi truyền vào lỗ tai tôi, khiến cho ý thức của tôi đột nhiên trở nên thanh tĩnh, ko biết vì sao, giờ phút này, lời nói của Thượng Hà Hi lại khiến cho tôi cực kì tức giận!


"Tự làm tự gánh?! Thượng Hà Hi, tôi đã làm chuyện gì sai? Tôi đã tổn thương qua ai? Mông Thái Nhất? Cậu ấy bởi vì ai mà bị giam ở nhà? Kim Ánh Minh? Cậu ấy bởi vì ai mà bị phỏng ở lưng?" Tôi ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt ko thay đổi của Thượng Hà Hi và vẻ mặt kiêu ngạo của Tử Lôi "Các người đã làm ra những thứ gì, trong lòng các người tự rõ! các người ko sợ một ngày nào đó sẽ bị báo ứng sao?! Thượng Hà Hi, ko phải cô thích Mông Thái Nhất sao? Là do cô ko thể đối mặt hay ko dám đối mặt với hắn?! Chẳng lẽ đem tức giận trút lên người tôi là cái thứ công bằng mà các người muốn nói đến?"


"Còn nữa Tử Lôi, cô nhớ kĩ cho tôi, bắt đầu từ hôm nay, nếu như cô còn làm tổn thương đến Trịnh Thái, tôi sẽ bắt cô phải trả giá!" Tôi hổn hển nói một hơi, nghiến chặt răng chăm chăm trừng mắt nhìn Tử Lôi trước mắt


Có lẽ là do sự phẫn nộ và giọng nói kiên định của tôi mà khuôn mặt của Thượng Hà Hi đã trở nên trắng bệch, ngay cả ánh mắt của Tử Lôi cũng có 1 chút hoảng hốt


Tôi đột nhiên cảm giác được mấy cái tay đang kềm chặt tôi có vẻ đã buông lỏng ra một chút, tôi dùng hết sức lực toàn thân giãy ra khỏi sự trói buộc của các nàng, lảo đảo lao nhanh đến bên cạnh Trịnh Thái, một tay ôm nó vào lòng


"Ma.......Ma Thu Thu chết tiệt, mày còn dám kiêu ngạo!" Hoa Chi bỗng dưng hồi phục lại tinh thần, nhe răng trợn mắt cho tôi một cước


Chát!Chát! Phịch________phịch!


Bàn tay và nắm đấm của Tử Lôi ko chút lưu tình nào giáng xuống mặt của tôi


Tôi cắn chắt răng, cả thân người ra sức bảo vệ Trịnh Thái trong lòng! Tử Lôi, tôi bị đánh cũng ko sao, nhưng tôi ko thể để những người bên cạnh tôi lại bị chịu thương tổn!


"Dừng tay! Các người đang làm gì?!"


Giọng nói này............giọng nói này hình như là của Kim Ánh Minh, chắc là ảo giác rồi............


Ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ dần dần............


Chát!


Vừa rồi...........vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra...........hình.......hình như tôi vừa nghe thấy tiếng tát tay..........nhưng lại ko có bàn tay nào vỗ vào mặt tôi............


"Kim Ánh Minh..........cậu..............cậu đánh tôi.........." Khóe mắt Tử Lôi hoe đỏ (Rin:chát chát *ôm dép chạy vào đánh ké* ta nực bạn này lâu rồi..hừ hừ....!! Tiểu Minh muôn năm!! Tiểu Minh vạn tuế!! Ha ha....đánh nữa đi Tiểu Minh)


"Kim Ánh Minh.............cậu vì con nhỏ Ma Thu Thu kia mà đánh tôi! Cậu có biết tôi là ai ko?! Ba tôi là một trong những cổ đông của tập đoàn công ty tứ đại gia tộc nha!" Tử Lôi có vẻ cuồng loạn kêu to! Kim Ánh Minh đã đánh nàng?!


................................


Đây là sự thật sao? Kim Ánh Minh?! Thật sự là hắn? Hắn đã động tay đánh Tử Lôi.............


Ko kịp tự hỏi, tôi đã lâm vào sâu trong bóng đêm khôn cùng.................


A? Nơi này là chỗ nào? Tôi cố gắng mở to mắt, nhìn nhìn xung quanh...............vách tường màu trắng, giường màu trắng...........là bệnh viện sao? Sao lại là bệnh viện?!


A! Kim Ánh Minh! Sao hắn lại tựa vào giường tôi? Thật là hắn sao?


Tôi xác định nhìn lại người trước mắt, đôi mày hơi cau lại, lông mi rung động, đôi môi mỏng manh, thật đúng là hắn? Thương thế của hắn đã tốt hơn sao? Hắn thật sự ko bị sao chứ? Sao hắn lại xuất hiện ở trong này?!


Trong khóe mắt hình như còn ngân ngấn chất lỏng, ô..........cơ thể của tôi đau quá..............



"Còn đau ko?" Ko biết là do bị cử động nho nhỏ của tôi làm cho bừng tỉnh hay căn bản ko ngủ, mà Kim Ánh Minh đột ngột bừng tỉnh ngẩng đầu nghiêm túc nhìn tôi hỏi


"Khá tốt..........." Tôi miễn cưỡng nở nụ cười, cố gắng làm cho nước mắt nơi khóe mắt ko trào ra!


"Đúng rồi! Trịnh Thái đâu?!" Tôi lo lắng hỏi


"Nguyệt dẫn nó đi mua đồ ăn rồi!"


"Nguyệt?!" Người hắn muốn nhắc đến chắc là Hà Ảnh Nguyệt rồi!


"Đau?" Kim Ánh Minh lo lắng hỏi


"Ko.........ko có, sao anh lại đột nhiên xuất hiện? Thương thế của anh đã khá lên sao?"


"Là Hà Đồng gọi đến, vết thương ko có việc gì!"


.......................


"Tôi không tốt"


"A..............." Không tốt?! Hắn nói hắn không tốt sao? Hắn muốn nói cho tôi biết cái gì sao?


"Tôi không bảo vệ em tốt!"


Ý không tốt của hắn là muốn nói đến việc này? Ko biết tại sao tôi thở dài nhẹ nhàng một hơi!


"Lần này chỉ là ngoài ý muốn! Ko sao mà"


Không muốn làm cho hắn lo lắng, tôi nói dối, Kim Ánh Minh đột nhiên nâng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương nơi khóe miệng của tôi, cảm xúc phức tạp trong ánh mắt của hắn khiến cho tôi có chút sợ hãi!


Hắn rốt cuộc là làm sao vậy, ánh mắt kiên định mỗi khi hắn nói muốn bảo vệ tôi đa đi đâu rồi................


"Tôi................" Kim Ánh Minh vừa muốn nói nhưng lại thôi, hôm nay hắn có vẻ rất u buồn.


"Ma Thu Thu, cô có khỏe không?"


Đang lâm vào bầu không khí xấu hổ không biết nên làm như thế nào cho phải thì bóng dáng Bắc Thần Tinh và Hà Ảnh Nguyệt đã xuất hiện trong phòng bệnh.............


"Tốt hơn rồi, cảm ơn..........." Mỗi lần nhìn thấy Hà Ảnh Nguyệt, tôi luôn cảm thấy xấu hổ vì mình chỉ là một cô bé lọ lem, có lẽ so với một thiên thần như nàng mà nói, tôi vĩnh viễn cũng chỉ là một con se sẽ!


"Thu Thu, bọn Tử Lôi lần này thật quá đáng! Nhưng mà cô đừng lo, Minh đem bọn họ giao cho phòng giám thị dạy dỗ đi!"


"Tinh!" giọng nói của Hà Ảnh Nguyệt ngăn cản lời nói tiếp theo của Bắc Thần Tinh "Thu Thu, tôi đã phái người lo lắng cho Trịnh Thái, đợi lát nữa sẽ đem nó vào đây, cô nghỉ ngơi trươc! Minh, thân thể của cậu vẫn chưa hồi phục, chúng ta về nhà sớm một chút đí!"


"................" Kim Ánh Minh có vẻ như đang suy ngẫm vấn đề gì, ánh mắt ko nhúc nhích nhìn tôi chăm chăm, nhưng ko đứng dậy


"Kim Ánh Minh, tôi ko sao, anh về trước đi!"


Tôi ngượng ngùng níu níu ống tay áo của hắn, đột ngột phát hiện hành động này có chút thân mật, khóe miệng Kim Ánh Minh nâng lên nụ cười nhàn nhạt


"Được, mai tôi lại đến!"


Hắn đang cười? Nụ cười lần trước từ một quá khứ xa xăm chợt hiện về, tôi ngơ ngác đắm chìm trong nụ cười kia, ko để ý đến biểu tình của người bên ngoài, mãi cho đến khi Kim Ánh Minh đi mất............


..................................


Thời gian chầm chậm trôi, Kim Ánh Minh có nói hôm nay sẽ đến, đôi mắt của tôi hướng ra bên ngoài cửa sổ nhìn


"Hôm nay Minh sẽ ko đến đây!"


Giọng nói của Bắc Thần Tinh đập vào lỗ tai tôi, tôi quay đầu lại.............


"Chủ nhật tuần sau chính là lễ trưởng thành của Minh, chỉ sợ sau này cậu ta cũng ko có thời gian đến!"


Lễ trưởng thành? Hay nói cách khác chính là sinh nhật lần thứ 16 của Kim Ánh Minh!


"Có điều, cậu ta muốn tôi mời cô đi tham dự lễ trưởng thành của cậu ấy!"


Tham dự lễ trưởng thành của Kim Ánh Minh, tôi nên đi sao? Cái thế giới đó không phải là thế giới của tôi, hơn nữa.......


"Thu Thu, thật xin lỗi"


A? Bắc Thần Tinh sao lại đột ngột nói tiếng xin lỗi với tôi "Bắc Thần Tinh, anh, sao lại..............."


"Thu Thu, có lẽ, là do tôi sai lầm, tôi ko nên nói với cô.................." Bắc Thần Tinh nghiêng mặt, ko nhìn tôi


Nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của hắn, tôi lại mờ mịt "Bắc Thần Tinh, rốt cuộc là sao? Anh nói cái gì?"


"Vào lễ trưởng thành, Minh và Nguyệt cũng sẽ đính hôn................"


Đính hôn?! Kim Ánh Minh và Hà Ảnh Nguyệt?! Tôi có cảm chính như chính mình đang rơi vào một vực thẳm không đáy, trong lòng một mảng trống rỗng mênh mang..............


"....................Thi đậu vào Hayakawa, có lẽ cô sẽ có được thứ cô muốn..............."


A?! Tại sao Bắc Thần Tinh lại biết những lời nói này?! Tôi vẻ mặt đầy nghi hoặc nhìn về phía hắn


"Chẳng lẽ người..............cổ vũ tôi thi và Hayakawa.....tối hôm đó.........là anh?!"


"Thu Thu, tôi thật không ngờ, để cô bước vào Hayakawa chẳng những ko thể giúp cô tìm được hạnh phúc của mình, mà còn khiến cho cô gặp nhiều tai họa như vậy. Thật xin lỗi.........." Bắc Thần Tinh vẻ mặt hối lỗi nhìn về phía tôi


Tôi đột nhiên cảm thấy Bắc Thần Tinh trước mắt dần dần trở nên mơ hồ, đừng! Đừng nói gì thêm nữa!


"Tuy rằng tôi đã ra sức giúp cô và Kim Ánh Minh có nhiều cơ hội ở bên nhau, nhưng mà...............tôi ko có cách nào làm cho Kim Ánh Minh ở bên cạnh cô, ko có cách nào giúp cô có được thứ hạnh phúc mình muốn"


Thì ra, thì ra Bắc Thần Tinh luôn luôn âm thầm giúp đỡ tôi! Vậy mà tôi lại ko phát hiện!


Đột nhiên, Bắc Thần Tình giữ chặt vai tôi "Thu Thu, chủ nhật tuần sau cùng tôi tham dự lễ trưởng thành đi, tôi nhất định sẽ tận lực cố gắng cho cô thứ hạnh phúc cô muốn!"


"Tôi.............tôi thật sự phải đi sao?" Tôi u buồn nhìn Bắc Thần Tinh bên cạnh


"Là Kim Ánh Minh nói nhất định phải mang cô đi cùng!" Hắn lập lại lời nói vừa rồi" Hơn nữa, vào cái lễ trưởng thành đó, Nguyệt nhất định rất đẹp................"


Bắc Thần Tinh............hắn làm sao vậy? Tại sao lại có vẻ rất lo lắng?


Trong mơ hồ, tôi cảm thấy có chỗ nào ko đúng, nhưng tôi ko thể nói ra là chỗ nào............