Chim Sẻ Ban Mai

Chim Sẻ Ban Mai - Quyển 1 Chương 27: Rắc rối bức hình phát sinh 2





Trong phòng học không có……….


Sân thể dục cũng không……….


“Thầy…….thầy Trầm!!” Tôi liều mạng xông vào phòng giáo viên, giáo viên trong văn phòng bị tôi bất ngờ xông tới đều giật mình. Tôi liều mình nuốt nước miệng trong miệng , nói:


“Thầy trầm, Kim Ánh Minh ở đâu?”


“Em ấy vừa đến văn phòng hiệu trưởng………..bạn học Ma Thu Thu, đã gần đến giờ vào lớp, em…………….”


Không đợi cho thầy Trầm nói hết, tôi đã như hỏa tiển phóng như bay đến văn phòng hiệu trưởng. Kim Ánh Minh, chờ tôi, nhất định phải chờ tôi giải thích, không phải do tôi………….


“Hiệu trưởng, em rõ ràng đã nhìn thấy Kim Ánh Minh bước vào………….” Giọng nói của Tử Lôi từ trong phòng hiệu trưởng truyền ra


“Bạn học Tử Lôi! Kim Ánh Minh đã được người nhà em ấy đưa đi rồi……………”


“Vậy là có ý gì? Hiệu trưởng, nhất định là có người hãm hại bạn ấy! Nhất định là hãm hại!!!” Tử Lôi kích động nói


“Trường học sẽ điều tra rõ ràng chuyện này, em về trước đi………………”


“nhưng mà……….nhưng mà………..” Tử Lôi tựa hồ vẫn còn lưỡng lự


“Bạn học Tử Lôi! Đã gần đến giờ vào lớp! Mời em trở về lớp ngay lập tức!” Hiệu trưởng tức giận lặp lại lời mình


Cửa phòng hiệu trưởng bị Tử Lôi thô bảo đẩy ra, Tử Lôi ra khỏi cửa cũng vừa vặn đụng phải tôi


“Cô có biết tấm ảnh kia là ai chụp không?”


Đầu của tôi cúi thấp lại cúi thấp


“Là cô?!!” Tử Lôi vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ


“Ảnh chụp………….là là tôi chụp…….nhưng…………..không phải…………” Tôi cố giải thích


“Chát!!” Một cái tát nặng nề giáng vào mặt tôi ” Cô tốt nhất là nên cầu nguyện cho Kim Ánh Minh không xảy ra chuyện gì đi!”


Tử Lôi một tay đẩy tôi ra, nổi giận đùng đùng đi qua


Nhiệt độ nóng rát từ trên mặt truyền tới khiến cho tôi mất đi năng lực suy nghĩ, đầu óc chỉ còn vang vong một câu


Kim ÁNh Minh đã ra về……………….không có cách nào giải thích………..làm sao bây giờ……………..


Tôi lảo đảo lảo đảo trở về phòng học


“Ma Thu Thu! Đã đến muộn còn dám ngông nghênh vào lớp! Ra ngoài đứng cho tôi” Thầy toán tức giận quay về phía tôi la to


Bọn học trong lớp đều cười trộm, các bạn học nữ miệt thị trợn trắng mắt nhìn tôi, vài người còn làm ra vài cái mặt quỷ. Tôi vẻ mặt đờ đẫn xoay người hướng ra ngoài lớp mà đi


“Đợi chút!” Mông Thái Nhất đột ngột từ trên chỗ ngồi đứng dậy, một phen túm lấy tay tôi “thưa thầy, Ma Thu Thu không khỏe, em mang bạn ấy đến phòng y tế!”




Mông Thái Nhất không thèm quan tâm đến ông thầy tức giận đang ở trên giảng đường quát tháo, đã lôi kéo tôi ra khỏi phòng. Mà tôi lại giống như người máy không có cảm giác cứ đi theo phía sau hắn, hai mắt đều dại ra


“Sẻ con, cô hãy nghe tôi nói, cái tấm hình kia không phải tôi dán…………” Mông Thái Nhất lo lắng nói


“…………………..” Tôi trừng to mắt nhìn Mông Thái Nhất


Không phải anh làm? thì còn có ai? Chỉ có mình anh tịch thu điện thoại của tôi…………chuyện này cũng chỉ có mình anh biết………….


“Sẻ con! Sẻ con!!”


Không để ý Mông Thái Nhất ở phía sau không ngừng gọi tôi, tôi vẫn chết lặng theo hướng cửa trường mà đi


Mình đã thất hứa…………….mình đã thất hứa…………..


Trong đầu tôi liên tục lặp lại những lời này, không biết đi bao lâu, rốt cuộc tôi cũng trở về nhà


“Ma Thu Thu, hôm nay sao con lại về sớm như vậy? Túi xách của con đâu?” Mẹ vừa nghe thấy tiếng mở cửa, đã từ trong bếp đi ra, kinh ngạc nhìn tôi hỗn loạn


Tôi một câu cũng không nói, trực tiếp trở về phòng. Mẹ gõ cửa phòng một lúc, nhưng không thấy tôi phản ứng, liền lầm bầm, lẩm bẩm trở về nhà bếp


Nước mắt rốt cuộc cũng không kềm được, từ nhỏ đến lớn, mặc dù luôn gặp phải chuyện khó chịu thường xuyên, nhưng chưa bao giờ tôi lại khóc như thế này, nhớ đến chiếc bảng thông báo, trong đầu tôi liền hiện lên hình ảnh Kim Ánh Minh, tôi đã đối với hắn hứa hẹn, tôi phải gặp được hắn, tôi không biết chính mình sợ hãi cái gì, tôi dường như cũng cảm giác được hắn sẽ không đối xử với tôi như trước nữa, tôi sợ, tôi rất sợ………………..


Kim Ánh Minh nhất định phải tin tưởng tôi!Kim Ánh Minh nhất định phải tin tưởng tôi! Tinh thần mệt mõi, tôi ngã lên giường, di động không ngừng vang lên, tiếng chuông đặc biệt của Mông Thái Nhất khiến tôi có chút chết lặng………………..


Suốt một ngày, tôi chỉ nhốt mình trong phòng, tự an ủi vật lộn qua một đêm dài


Sáng ngày thứ hai, bị ác mộng làm tỉnh lại


Nói không chừng, ngày hôm nay Kim Ánh Minh đã quay về, hắn dù sao cũng rất khác bạn học bình thường………..


Nói không chừng,hôm nay chân tướng mọi chuyện đã được làm rõ, thủ phạm dán tấm hình chắc đã bị bắt……………..


Nói không chừng chuyện ngày hôm qua căn bản chỉ là giấc mộng, căn bản không có xảy ra…………….


Tôi ôm cái tâm lý mong chờ cùng sợ hãi đầy lòng đi đến trường học…………


Nhưng thời điểm đi đến phòng học, đầu của tôi lại trống trơn, trong lòng cũng trống trơn, bởi vì cái vị trí bên phải kia…..cũng trống trơn


Tôi vô lực yên vị tại vị trí, đầu óc hoàn toàn không để ý ánh mắt bốn phía, tất cả mọi chuyện vẫn diễn ra một cách bình thường, đi học lại tan học


Chỉ khác một chỗ là Kim Ánh Minh đã biến mất, chỗ ngồi bên phải vẫn trống trơn, Mông Thái Nhất cũng trở nên thật im lặng. Không biết tại sao, trong lúc này tôi thật sự nhớ đến cái khoảnh khắc Mông Thái Nhất và Kim Ánh Minh ngày ngày đấu đá


Bầu không khí trong toàn lớp học cũng trở nên thực quỷ dị


Tiết thứ hai kết thúc, tôi đi toi let


“Các cậu có biết Ma Thu Thu không!? Nó là người hại Kim Ánh Minh bị đuổi học!”


Tôi ở trong buồng vệ sinh đúng lúc nghe thấy đám nữ sinh ở bên ngoài nghị luận


“Chính là con nhỏ xấu xí ngồi giữa Kim Ánh Minh và Mông Thái Nhất, nghe nói nó ngang nhiên một chân đạp hai thuyền………” (*một chân đạp 2 thuyền : bắt cá hai tay)


“Đúng vậy a! Bình thường thì đối với Kim Ánh Minh liếc mắt đưa tình, yêu thương nhung nhớ, người ta không để ý đến nó thì nó lại trả thù!”


“Đúng a! Hayakawa sao lại có loại người như thế, thật đáng ghét” (Rin: =.=!!. Đám con gái trường này thật là…..Vì hotboy mà nói xấu đồng loại….aiz….mặc dù ta cũng mê mỹ nam , nhưng nhất định sẽ không vì mỹ nam mà bán đứng đồng loại)


“Nghe nói nó còn theo dõi Kim Ánh Minh, mỗi ngày lại cùng Mông Thái Nhất thông đồng………….”


“Con nhỏ này thật đáng ghét nha!”


Tôi suy sụp ngồi yên, gắt gao căn môi, không cho mình phát ra tiếng. Mãi cho đến lúc giọng nói kia càng ngày càng nhỏ dần rồi biến mất………….


Tôi mới mệt mỏi , chậm rãi trở về lớp. Bàn học của mình đã bị người làm cho lộn xộn, túi xách bị xé nát vứt trên mặt đất, sách cũng bị rách……..


Còn có một phong thư để lại, tôi mờ mịt mỏ phong thư , lấy thư ra đọc………….


Dĩ nhiên là một bức thư đe dọa!!


“Ma Thu Thu! Trả Kim Ánh Minh lại cho bọn tôi!! Cô cút trở về cho tôi!!”


“Đừng để bọn tôi nhìn thấy cô ở Hayakawa nữa, nếu không cô sẽ bị chết rất khó coi!”


……………………….


Tôi ngẩng đầu, đám nữ sinh chung quanh đều dùng ánh mắt căm hận nhìn tôi, tốp năm tốp ba tụm lại một chỗ nói chuyện, Tôi bị ánh mắt các nàng đâm vào đến cả người đều đau…………………


“A, đây không phải là đại anh hùng Ma Thu Thu sao?”


Tử Lôi cùng đám người hầu của nàng………….”Hoa Chi Tổ” cùng một đám nữ sinh lớp khác đem tôi vây lại. Tôi cúi đầu, căn môi, nhẫn nại chờ đợi phong ba kéo đến


“Cô thật dũng cảm a! Dám chụp ra cái bức ảnh này hơn nữa còn dám đi tuyên truyền? Cô không sợ chết à!?” Tử Lôi vừa dùng sức đẩy tôi, vừa ra sức nói


“……………………” Tôi cúi đầu không nói


“Giờ tôi mới thấy rõ bộ mặt thật của cô, đúng là lẳng lơ từ trong xương!” Một bạn học nữ to lớn dụng quyền đánh vào đầu tôi, tôi đau đến mức ngay cả nước cũng trào ra


“Đừng giả vờ đáng thương! Cái trò này chỉ dùng được với nam sinh thôi!” Tử Lôi càng nói càng tức giận.


“………………..”


“Tôi cho cô biết Ma Thu Thu! Nếu Kim Ánh Minh có xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ làm cho cô chết rất khỏ coi!!!” Tử Lôi thấy tôi không nói không rằng trở nên tức giận không thể kềm chế


“…………………”


“Ma Thu Thu! Cô…………….” Tử Lôi giơ tay định đánh vào đầu tôi, nhưng quyền không có rơi xuống……………(Rin: hic, bạn Thu Thu hiền quá!! Chuyện ko phải mình gây ra sao lại phải để cho người đánh a!!? Nó đánh mình 1 mình phải đánh trả lại mười chứ *lườm lườm Tử Lôi, cười man rợ* há há…………)



“Ha! Là anh! Mông Thái Nhất! Xem ra anh vẫn che chở cho nó!” Tử Lôi cười lạnh giật bàn tay ra khỏi tay Mông Thái Nhất


“Tử Lôi, đừng!” Mông Thái Nhất vẻ mặt bình tĩnh nói


“Ha…….!” Tử Lôi lớn tiếng cười lạnh, quay đầu nhìn tôi “Ma Thu Thu, không ngờ sức quyến rũ của cô thật lớn a! Dụ dỗ Kim Ánh Minh xong lại đi dụ dỗ Mông Thái Nhất! Cô thật đáng ghê tởm!”


“Tử Lôi! Cô câm mồm cho tôi!” Mông Thái Nhất gầm to đứng lên


Nhưng Tử Lôi căn bản lại không nhìn đến Mông Thái Nhất, mà chỉ xách tai tôi lên đối với bạn học xung quanh nói


“Các bạn nhìn xem! Các bạn nhìn xem! Mặt mũi thế này mà còn dám học người đi làm hồ ly tinh?!”


Nữ sinh xung quanh bùng lên trận cười khinh miệt


“Tử Lôi! Tôi đã nói không được chạm nào cô ấy! muốn chết a!” Mông Thái Nhất hổn hển đem tôi từ trong tay Tử Lôi đoạt lại. Tôi thất tha thất thểu bị Mông Thái Nhất đẩy về phía sau


haha, hiện tại lại còn giả vờ làm người tốt. Mông Thái Nhất, nếu không phải vì anh, thì tôi làm sao lại lưu lạc đến cái tình trạng này…………….


“Mông Thái Nhất, tôi không tin anh có thể bảo vệ nó cả đời, hiện tại , mọi người trong trường học đều đối địch với nó, nó đi đến đâu cũng không có kết cục tốt. Đây là quả báo cho người vô đạo đức………………” Tử Lôi hung tợn nhìn chằm chằm tôi.


“Đúng!!! Biến đi!!!!”


“Ma Thu Thu, biến đi!!!!”


” Ma Thu Thu mau cút khỏi trung học Hayakawa!!!”


“Ma Thu Thu……………….”


Đám đông nữ sinh càng ngày càng nhiều, tụ lại phía trước phía sau, đem tôi và Mông Thái nhất vây chặt


Ha ha, Ma Thu Thu, cho tới bây giờ mày cũng không ngờ đến có một ngày mày lại trở nên nổi danh như vậy đi………………..


Trong mông lung, tôi nhìn thoáng qua Việt Mỹ, tôi định kêu nàng , nhung lại không thể phát ra tiếng


Khả năng bảo vệ của Mông Thái Nhất càng ngày càng trở nên yếu ớt ” Trương Khải Chấn! Tôi ở trường học, cậu lập tức gọi người lại đây! Đúng, ngay lúc này…………..”


Mông Thái Nhất vừa nói xong liến cúp máy. Đem thân thể bao bọc lấy xung quanh tôi……………


Tôi chỉ nhìn thấy nhưng khuông mặt dữ tợn, bên tai là tiếng nói ầm ỹ cùng tiếng thở mạnh của Mông Thái Nhất


…………………………….


Hình như ở đây có rất nhiều người, có thầy, có cả người do Mông Thái Nhất gọi đến…………….


Bốn phía rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại…………