Lê Chỉ cảm thấy cực kỳ tệ.
Cuộc đuổi bắt dữ dội và việc tập trung cao độ trong thời gian ngắn đã rút cạn thể lực của anh, anh vốn chưa được nghỉ ngơi. Tình hình hiện tại càng khiến tinh thần anh mệt mỏi.
Đi mãi theo hành lang tối mịt mù, Lê Chỉ phát hiện ra nơi này chẳng khác nào mê cung ngầm phong cách Trung Cổ, mặt đất bê tông quanh co sinh sôi vô số ngã rẽ, mỗi con đường đều như được nhân bản, bố cục y hệt nhau.
Lê Chỉ nảy sinh ảo giác bị “ma dẫn lối”. Dường như anh đang đi mãi trên cùng một con đường.
Nhưng thực tế thì mỗi ngã rẽ đều thay đổi một đồ vật gì đó, hòm hoặc nến trên tường, để tránh lạc đường đi về chỗ cũ.
Xung quanh đều là lồng sắt khổng lồ, phủ đầy vải lanh trắng bẩn thỉu, toàn bộ nơi này quái dị như chỗ hiến tế của một giáo phái.
Phía trước lại là lối rẽ, Lê Chỉ không biết mình đã đi bao lâu, cơn buồn ngủ nặng trĩu ập tới, nhưng anh không thể dừng lại.
Bởi sau lưng thi thoảng lại vang tiếng bước chân loáng thoáng.
Lúc thì gần ngay góc ngoặt, lúc thì xa đến mức gần như không nghe thấy được.
Cũng như bây giờ, tiếng bước chân sau lưng đã biến mất. Lê Chỉ thầm thở phào nhẹ nhõm, thằng bé đó chắc hẳn đã đi xa.
Anh hơi lười biếng đi chậm lại, đang định rẽ vào góc ngoặt trăm lần như một.
Nhưng anh nhìn thấy một cái bóng khổng lồ, nhảy múa trên bức tường gạch màu đỏ.
Cổ cái bóng trống không, trong lòng thì ôm một thứ tròn vo.
Là thằng bé đó.
Lê Chỉ nín thở lùi lại nhanh chóng, bước chân lặng lẽ, cái bóng thằng bé được ánh nến phản chiếu trên tường cũng to dần, mảng bóng tối lan tràn trên mặt tường đỏ gạch.
Nó sắp đi qua ngã rẽ đó.
Lê Chỉ sắp bị lộ.
Không còn cách nào, trong thời gian ngắn ngủi, Lê Chỉ xoay người, vén tấm vải trùm màu trắng, trốn vào lồng sắt bên cạnh, tầm nhìn càng trở nên mịt mù.
Anh nín thở lắng nghe tiếng bước chân của thằng bé càng lúc càng gần.
Tiếng động đột ngột dừng lại trước cái lồng.
Giây phút ấy Lê Chỉ chấp nhận số phận.
Anh vào thế chờ đợi, quyết định đánh đòn phủ đầu khi thứ sinh vật không phải người đó vén vải trùm.
Chẳng biết đã đợi bao lâu, cảm giác thời gian trôi qua mất hiệu lực trong nỗi căng thẳng tột độ.
Nhưng ánh sáng trong dự đoán không xuất hiện, vải trùm màu trắng vẫn phủ trên đỉnh lồng sắt yên lành không nhúc nhích.
Tiếng bước chân lại vang lên, thằng bé đi xa dần.
Tới tận khi hoàn toàn không nghe thấy tiếng bước chân nữa, Lê Chỉ mới thở phào nhẹ nhõm, tỳ trán lên trụ lồng lạnh băng để hạ nhiệt, thầm nghĩ chẳng biết bây giờ Du Phùng ra sao rồi.
Thể lực quả thật đã sắp đến giới hạn, cảm giác nặng trĩu trong đầu còn dày đặc hơn cả bóng tối trước mặt.
Bên bờ vực sắp mất nhận thức, Lê Chỉ đột ngột phát hiện ra chỗ không đúng.
Có tiếng hít thở.
Ở ngay bên cạnh anh. Trong lồng.
Tiếng hít thở đó vốn rất nông, nhưng càng lúc càng nặng nề, trong hơi thở hòa lẫn mùi thối rữa buồn nôn, hơi thở đó gần như phả ngay bên tai.
Có thứ gì đó lạnh toát, trơn bóng chạm vào mắt cá chân Lê Chỉ.
Lê Chỉ co rúm chân vào theo phản xạ có điều kiện. Nhưng cái thứ trơn bóng đó không tha cho, nó tự quấn quanh mắt cá chân anh, đấy còn không phải kết thúc, nó uốn éo chui vào quần dài dính đầy bụi của Lê Chỉ, cọ vào làn da trắng nhợt đầy ác ý.
Cảm giác này là vảy của động vật máu lạnh. Lê Chỉ đã có thể chắc chắn.
Anh chẳng thể nhẫn nhịn thêm giây lát nào nữa, dùng hết chút sức cuối cùng kéo văng cái thứ trơn bóng đó xuống, trở mình chui ra ngoài lồng, đầu ngón tay trắng bệch, hai tay anh giật tấm vải trùm màu trắng xuống.
Thứ bên trong bị vạch trần dưới ánh nến tù mù.
Đúng là động vật máu lạnh.
Nói chính xác hơn là chỉ có một nửa. Đuôi rắn trắng toát đầy vết máu, vắt trên lồng sắt, tỏa ra một lớp màu máu lấp lánh dưới ánh nến. Tuy nhiên phần trên thân rắn thì không phù hợp với hiểu biết của người thường.
Một cặp mắt tròn to tướng nhìn chằm chằm Lê Chỉ đứng trước lồng, võng mạc màu cam dưới ánh nến toát ra vẻ uể oải buồn ngủ, cả cái đầu quay 270 độ, là một cái mặt cú mọc trên mình rắn.
Cái đuôi rắn nhòn nhọn màu trắng còn đang thò ra ngoài, muốn chạm vào vạt áo sơ mi của Lê Chỉ, nhưng như bị thứ gì giam cầm, chỉ có thể miễn cưỡng chạm tới mép lồng.
Lê Chỉ mượn ánh sáng có hạn, bình tĩnh quan sát, mười mấy cây đinh sắt cỡ ngón cái xuyên thủng cơ thể nó, găm cứng nó trên tấm sắt đáy lồng. Chỉ có một đoạn chóp đuôi bé xíu và phần đầu phủ lông là tự do.
Chỗ bị đóng đinh máu thịt be bét, sau thời gian dài hóa thành một vũng hỗn hợp máu và mủ. Sinh vật kết hợp giữa rắn và cú cứ thế nằm sõng soài trong vũng bẩn, nhọc nhằn vẫy đuôi.
Lê Chỉ nhìn quái vật trong lồng uổng công phí sức, nỗi đau buồn khổng lồ đột ngột bóp nghẹt anh.
Anh run rẩy nhè nhẹ mà không kiềm chế được.
Thế này là thế nào? Cảm giác này lạ lẫm quá.
Đây là một thứ cảm xúc tiêu cực mà anh chưa bao giờ trải nghiệm trong hiện thực, chỉ có trong cơn ác mộng lặp lại không ngừng đó, trong tiếng thét gào cuồng loạn ấy mới tràn ngập cảm xúc này.
Có tiếng bước chân cực nhỏ đang chần chừ xung quanh, nhưng đầu óc Lê Chỉ như bị bóng đè, thể lực cạn kiệt, không tài nào di chuyển được.
“Cậu vẫn ổn chứ?” Có người vỗ nhẹ vai anh.
May quá. Là Du Phùng.
Lê Chỉ thở phào nhẹ nhõm, “Hơi mệt.”
“Hai lối đi thông nhau ở phía trước, bên đó có mấy căn phòng.” Du Phùng cũng nhìn thấy sinh vật quái dị trước mặt Lê Chỉ, “Có điều vẫn triển vọng hơn bên này của cậu.”
Lê Chỉ không thể không nói rõ sự thật: “Thằng bé đó đang ở gần đây.”
Du Phùng gật đầu: “Tôi biết. Vừa nhìn thấy nó, cứ để nó quanh quẩn ở đây tiếp đi. Đi thôi, đi bên kia, phòng bên kia nom hơi kỳ lạ.”
Lúc Lê Chỉ đứng trước căn phòng, không thể không nghi ngờ có phải “hơi kỳ lạ” mà Du Phùng nói bị nhẹ quá không.
Anh nửa hé cặp mắt mệt mỏi, nhìn hai chữ viết bằng sơn đỏ chất lượng kém trên cửa sắt, “Nhà xác?”
“Thế mà trang viên này có cả nhà xác, chức năng đầy đủ quá nhỉ.” Du Phùng liếc nhìn căn phòng bên phải nhà xác, “Bên kia còn có lò hỏa táng.”
Đúng là không tin nổi.
Nhà kiểu gì mà lại có cơ sở xử lý xác chết hoàn chỉnh thế.
Lê Chỉ: “Nghe đúng là giống một trang viên chuyên dùng để giết người.”
Du Phùng nghe xong phì cười không thành tiếng, hàng mi màu đen nhánh cong cong, hắn giơ tay mở cánh cửa sắt trước mặt, “Vào xem đi.”
Nếu nói ánh nến trong hành lang tối tăm có thể miễn cưỡng nhìn thấy đường đi, thì trong nhà xác chính là giơ tay không nhìn thấy năm ngón, nằm dưới đất nên không có cửa sổ, trên mặt tường gạch đỏ cũng không có bất cứ nguồn sáng nào, bóng tối đặc quánh tựa thực thể, đè ép người ta đến mức khó thở, chỉ có một ngọn nến cháy leo lét trên mặt bàn con nằm chéo cánh cửa.
Lê Chỉ cầm ngọn nến lên, phát hiện ra đường kính vùng được chiếu sáng chỉ đến một mét.
Hai người co cụm trong vùng sáng bé xíu này, vai kề vai.
Tiến lên từng bước một, phát hiện ra căn phòng này rộng kinh hồn, chỗ nguồn sáng đến được chỉ có mặt sàn bê tông bằng phẳng.
“Trong phòng này có đồ đạc thật à? Không phải là chủ nhà cố tình vẽ vời đấy chứ.” Du Phùng rõ ràng là thấy chán nên kiếm chuyện nói.
Lê Chỉ đang định đáp lời, đột nhiên mũi chân đau điếng, cơn đau nhói đánh thức đầu óc nặng trĩu của anh.
“Đừng đi tiếp nữa. Tôi đá phải cái gì đó.”
Lê Chỉ rọi nến xuống, phát hiện ra là một cái kệ sắt đầy gỉ sét.
Quầng sáng bé tí của ngọn nến bò lên theo kệ sắt.
Kệ sắt gỉ sét, thanh xà bằng sắt, tóc đen sì…
Sau đó là…
Mặt người đã bị may ghép.
Lê Chỉ vô thức lùi lại một bước. Ánh nến leo lét chập chờn dữ dội trong bóng tối.
Du Phùng: “Là Tề Hạo Hiên.”