Chim Khách Ăn Cắp - Tây Lộc Hoàn

Chương 53




Ngôn Dương chưa bao giờ nghĩ, thanh kiếm dài dính đầy tội ác này sẽ có một ngày tỳ lên cổ Du Phùng.

Bầu trời ngoài cửa sổ xám xịt, chiều không gian này như dừng ở tảng sáng, ánh nắng không thể xuyên qua tầng mây u ám.

Trong lò sưởi là một nhúm tro tàn.

Bàn tay cầm chuôi kiếm của Ngôn Dương run lẩy bẩy. Không phải giằng co, không phải sợ hãi.

Mà là hưng phấn tột cùng chưa từng có.

Cậu bật cười vài tiếng ấp úng không rõ, “Tôi đã từng tưởng tượng cảnh gặp lại anh vô số lần.”

Một tiếng “cạch”.

Họng súng đen ngòm chỉ vào giữa lông mày Ngôn Dương.

Du Phùng nhìn vào mắt Ngôn Dương với vẻ mặt vô cảm, trong lòng lại là hỗn loạn. Hắn điều tra Quạ Đen đúng là để tìm Ngôn Dương, để tìm lại ký ức bị khuyết thiếu của mình, chắp ghép chân tướng là động lực.

Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ rằng Quạ Đen chính là Ngôn Dương.

Họng súng lên nòng có mùi thuốc súng, kẻ giết người hàng loạt bị đe doạ tính mạng lại nở nụ cười rạng rỡ, điên cuồng nhảy múa trong cặp mắt màu xám đó, “Anh nghĩ anh nổ súng nhanh hơn hay tôi vung kiếm nhanh hơn?”

Lưỡi kiếm nhuốm đầy máu đã cứa rách làn da Du Phùng, Du Phùng nhanh chóng quay báng súng, đột ngột đập trên cổ tay cầm kiếm của Ngôn Dương.

Cú va đập mạnh giữa xương cổ tay và súng làm dấy lên đau đớn cách da thịt.

Ngôn Dương bị mất lực theo phản xạ có điều kiện, chỉ trong nháy mắt, chỗ hiểm động mạch của Du Phùng đã thoát khỏi lưỡi kiếm.

Cơn đau trong nháy mắt khiến mức độ vui sướng của Ngôn Dương tăng vọt, cậu phải nghiến lưỡi mình mới nhịn được cơn run rẩy tinh thần dữ dội đó.

Tệ quá.

Cậu hoàn toàn chưa thoát khỏi trạng thái kích hoạt, lúc này lẫn lộn giữa đau đớn và sung sướng, toàn bộ tình cảm đều bị biến thành ham muốn giết chóc.

Cảm xúc càng dao động, ham muốn giết chóc càng dữ dội.

Hai người giằng co không ngừng, Ngôn Dương nhìn ngón tay đặt trên cò súng của Du Phùng, trong lúc né, cậu bảo hắn, giọng nói ngọt ngào quái gở.

“Anh muốn chơi với tôi à?” Cậu nhả chữ thong thả rành mạch, “Anh Du Phùng ơi.”

“Cậu muốn giết tôi.” Du Phùng nói.

Nụ cười của Ngôn Dương chưa bao giờ tắt, “Chẳng phải anh cũng đang giữ cò súng đấy à?”

Sàn nhà bằng gỗ của phòng khách thấm đẫm máu của Tây Trì và Nhạc Nhan, đã nguội lạnh nhưng chưa khô hẳn, nơi hai người đặt chân bắn toé đầy hoa máu nho nhỏ.

Trong lúc giao chiến, máy hát cạnh lò sưởi bị rung, kim rơi xuống đĩa hát cổ, bản nhạc cổ điển trang trọng hào hùng vang lên đột ngột.

Trong tiếng đàn và kèn mạnh mẽ, Ngôn Dương giẫm phải một miếng nội tạng, không to nhưng trơn tuột, cảm giác dính trên đế giày làm người ta buồn nôn.

Trong giây phút đó, Du Phùng có thể bóp cò, thử nhắm vào sự yếu đuối trong khoảng trống này, tài bắn súng của hắn, một viên đạn là có thể chế ngự được chân tướng sắc bén, đầy rẫy nguy hiểm trước mặt.

Nhưng hắn chần chừ.

Sự do dự này cũng kỳ lạ như cảm xúc trước đó, hắn không tìm được nguồn sinh ra cảm xúc, chỉ cảm thấy mình không thể nổ súng với người trước mặt theo bản năng.

Dù là không bắn chết, chỉ khiến cậu tạm thời mất một phần khả năng hành động, hắn cũng không muốn nổ súng; dù cho bên cạnh vẫn là xác người đẫm máu, mà kẻ đầu sỏ đang ở trước họng súng, hắn cũng không thể nổ súng.

Thực ra thời gian lưỡng lự của Du Phùng rất ngắn, không đầy một giây, nhưng đủ cho Ngôn Dương chiến thắng trong cuộc chiến này.

Cơ thể va đập mạnh với sàn nhà, phát ra một tiếng vang trầm.

Lưỡi kiếm sắc bén lao tới thẳng mặt, Du Phùng vô thức ngoảnh đầu.

Mũi kiếm của Ngôn Dương gần như dán vào tai Du Phùng, cắm xuống sàn nhà, vài sợi tóc đen nhánh bị cắt đứt đồng loạt, rơi xuống vũng máu.

Biển sương mù dấy lên bên ngoài cửa sổ, màu trắng mênh mang đua nhau muốn chui vào kẽ hở cửa sổ, thấm ướt bầu không khí vốn đã lạnh toát trong phòng.

Du Phùng nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt đầy sát khí trước mắt, giữa hai đầu gối của Ngôn Dương là eo Du Phùng, cậu cúi đầu, hai người bốn mắt chạm nhau.

Khoảng cách giữa họ rất gần, thanh kiếm dài nằm chéo ở giữa giống như dải ngân hà bao la.

Ngôn Dương cưỡi trên người hắn, rõ ràng là đang cười, nhưng chỗ gần khoé mắt vừa bị cứa rách, máu tươi rỉ ra chảy theo má cậu, nhìn qua như một hàng lệ máu chói mắt.

Cậu nom như đang khóc. Du Phùng nghĩ.

Hắn chán ghét những suy nghĩ tự dưng có kỳ lạ này, chiếm lĩnh đầu óc một cách vô lý, bên cạnh lưỡi kiếm hắn bỗng nhớ tới lần nói chuyện đầu tiên với chuyên gia tội phạm học mắt xám mới tới này lúc ở cục cảnh sát thành phố Cass.

Chuyên gia tội phạm học hỏi tên hắn, hỏi xong lại hỏi ngụ ý.

“Anh tên gì?”

“Du Phùng.”

“Cái tên này có ngụ ý gì? “Du” có nghĩa là vui vẻ tốt đẹp trong văn cổ, còn “Phùng”…”

“Cuộc trùng phùng tốt đẹp?” Chuyên gia tội phạm học dò đoán bằng lòng nhiệt tình vừa phải.

Lúc đó hắn chỉ nghĩ là giải nghĩa như thế rất kỳ quái, “Tôi chưa bao giờ hỏi cả. Tôi không rõ.”

Sự việc không thể xoá nhoà vượt qua thời gian đánh trúng hắn, dường như toàn bộ lời bâng quơ và chi tiết nhỏ nhặt tự dưng đều có ẩn ý.

Lưỡi kiếm bắt đầu ép ngang, cắm vào làn da hắn, hắn nhìn khuôn mặt nhuốm máu trước mắt, đáy lòng bắt đầu lầm bầm vô thức: “Cuộc trùng phùng tốt đẹp… ư?”

“Raman!”

Ngôn Dương bỗng hét lên, âm cuối run lẩy bẩy gần như mất kiểm soát.

“Phắn ra đây ngay!”

Du Phùng ngạc nhiên, nhưng Ngôn Dương vốn chẳng rảnh để ý tới phản ứng của hắn.

Ba giây sau, vẫn im lìm.

Ngôn Dương cười khẩy thành tiếng, nói với không khí, “Raman, tôi biết anh đang tính toán làm gì.”

“Ngăn cản tôi. Hoặc là tôi giết anh ấy,” cậu chảy lệ máu, vẻ mặt tàn nhẫn, “Kẻ chết tiếp theo sẽ là anh.”