Ô cửa hẹp trên cửa sắt mở một nửa, ánh đèn trong hành lang trắng toát, lọt vào vài tia nắng ít ỏi, chiếu sáng nửa khuôn mặt của người trước giường.
Người này sắc mặt rất tệ, môi cắt không một giọt máu, trên khuôn mặt nhợt nhạt chẳng có vui buồn, cặp mắt xám tựa thuỷ tinh vô cơ, nhìn Ngôn Dương không có tình cảm gì.
Vẻ mặt Ngôn Dương ngơ ngác, giờ dù là hổ dữ há mồm bên cạnh, cậu cũng không muốn chống cự.
Còn giãy giụa làm gì nữa?
Chết đi cho xong.
“Cậu không được chết.”
Người đó cất tiếng, chất giọng khàn như vừa qua cơn say.
“Cậu cam lòng à? Tư Bác vẫn còn chưa trả giá mà.”
Cam lòng ư? Ngôn Dương nghiến quai hàm, nhớ tới nỗi tuyệt vọng và im lìm chết chóc đầm đìa máu ấy, nỗi hận thù thấu xương lập tức bùng cháy trong mắt cậu.
Nhưng cậu chẳng làm được gì cả, ngay cả bố mẹ trong trí nhớ cũng sắp không giữ được nữa rồi, khi ngay cả bản thân mình cậu cũng quên lãng, ý nghĩa của việc sống sót đã là gì?
“Chỉ có sống thì sự việc mới có bước ngoặt, nếu chết đi, mọi chuyện đều sẽ chấm dứt ở đây.”
Hình như người này đọc được suy nghĩ của Ngôn Dương, cậu chẳng nói chẳng rằng, cậu ta bèn nói chuyện với suy nghĩ của cậu.
Răng miệng khép khép mở mở, đáy mắt chẳng có chút cảm xúc nào, Ngôn Dương nhớ đến trí tuệ nhân tạo mô phỏng sinh học cho đến nay có số lượng hiếm hoi, cảm giác người này gây cho cậu rất giống máy móc tinh vi đó.
Ngôn Dương vất vả lên tiếng, “Cậu… là ai?”
“Tôi không có tên,” người đó nói bằng giọng lãnh đạm, “Nhưng tôi là người mà cậu có thể tin cậy.”
Ngôn Dương im lặng nhìn anh ta, hồi lâu sau, cậu rời mắt chậm rãi, nhìn chằm chằm trần nhà bụi bặm, lúc cất tiếng lần nữa chỉ là đáp lời qua loa, “Thế à? Thế lý do tôi tin cậu là gì?”
“Bước ngoặt.” Người đó nói rất vắn tắt.
Từ này có sức cám dỗ quá lớn đối với cậu hiện tại, Ngôn Dương chớp mắt, đang định cất tiếng.
Trong hành lang lại vang vọng tiếng bước chân, tiếng giày da đế cứng va chạm với sàn nhà.
Người đó cũng nghe thấy, anh ta khom lưng, ghé sát tai Ngôn Dương nói nhanh một câu.
Giây tiếp theo, cánh cửa sắt của căn phòng bật mở, hai gã đàn ông bước vào, chính là hai kẻ mặc áo da màu đen vừa nãy.
Hai kẻ đó bước tới, túm chặt người nãy giờ đang nói chuyện bên giường, kéo ra tường.
Ngôn Dương muốn ngăn cản, nhưng một cơn đau dữ dội nhanh chóng tấn công trong đầu, sau chút tỉnh táo ngắn ngủi, nhận thức của cậu lại trở nên mơ hồ.
Cậu gắng gượng chứng kiến tất cả mọi thứ xảy ra trước mắt, dường như bên tai vẫn còn vang vọng giọng nói của người đó, chất giọng ấy như bị đá sỏi cọ xát hung tợn, nhưng nhả chữ rõ ràng khác lạ.
Ghé sát tai cậu, là một câu cảnh cáo, cũng là cái gọi là “bước ngoặt”.
“Cậu đừng nói gì.”
Người đó bị đè lên tường, cơ thể gầy gò chẳng có bao nhiêu thịt phủ trên xương, thậm chí Ngôn Dương có thể nghe thấy tiếng vang khẽ khi xương va vào tường.
“Sao dao động chỉ số thần kinh của nó lại cao thế này? Anh kết nối trực tiếp với chip, xoá lần nữa đi.” Ngôn Dương nghe thấy một gã áo đen trong số đó nói, nhưng trước mắt mình bắt đầu loè loẹt sắc màu, cậu nhìn thấy vườn hoa ở nhà mình trong thành phố Fyl, nhìn thấy nước ngọt dưới gốc cây sung, nhìn thấy pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm.
Giác quan bắt đầu trở nên mơ hồ, cảm giác thời gian chảy chậm dần. Nhận thức của Ngôn Dương như bị nhúng vào thuốc độc nóng hổi.
Chẳng biết hai gã áo đen đó đi mất lúc nào, cậu cũng chẳng nghe thấy âm thanh cửa đóng lại lần nữa.
Con người yếu ớt ở cạnh tường, mái tóc mềm mại ướt sũng dính sát trán, hơi thở không đều cho thấy anh ta vừa phải chịu đau đớn, Ngôn Dương cố nhịn cơn đau đầu, suy nghĩ.
Có bề ngoài giống y hệt, khả năng đọc suy nghĩ và cảnh cáo kỳ quái, còn là mục tiêu bị xóa nhân thức.
Cuối cùng đầu óc chịu đựng giày vò của Ngôn Dương cũng khôi phục một phần khả năng suy nghĩ. Cậu bỗng biết được rốt cuộc người này là ai.
Cậu dốc hết sức lực cử động tứ chi, ngã từ trên giường xuống, rồi lảo đảo đi tới chỗ người đó, nâng khuôn mặt đẫm mồ hôi của người đó lên, “Tôi biết cậu là ai rồi.”
Trên mặt người đó hoàn toàn mù mịt, ký ức trống rỗng.
Còn Ngôn Dương thì nhớ tất cả mọi thứ.