Cửa sổ kính tích đầy bụi tầng một chắn mất gió hè yếu ớt, nhưng không chắn được tiếng ve kêu.
Ba người nhìn chằm chằm vào dòng chữ “không tìm thấy người này” trên hình chiếu.
Sau thoáng im lặng, Vưu Thụ gọi điện thỉnh cầu cho Cao Hồng đang ngồi mát mẻ ở tận khu trung tâm, chẳng biết ông ta đi đâu làm gì rồi, mãi mới nghe máy.
Vưu Thụ lắp bắp: “Cảnh sát Cao, kết quả ADN của thi thể ở khu Đồng Hoa…”
“Sao?” Giọng Cao Hồng uể oải.
Vưu Thụ nói: “Trong kho dữ liệu hộ tịch không tìm thấy người này.”
“Ồ…” Cao Hồng chẳng ngạc nhiên gì, “Không sao, hộ chui đấy. Trong khu Đồng Hoa đầy rẫy loại người đó, không có gì lạ cả.”
Thi thể không tên trong căn phòng lụp xụp, từ ban đầu vụ án này đã bị bỏ xó, chẳng ai muốn xử lý, cũng chẳng ai coi trọng.
Chỗ đủ loại người như khu Đồng Hoa, mua bán phi pháp, băng đảng bạo lực và ma tuý lộng hành, mức độ còn nặng hơn thế này nhiều, cục cảnh sát thành phố Cass vốn đã khan hiếm nhân lực, an toàn chung của khu trung tâm mới là trọng tâm công việc của họ.
Còn về phần khu Đồng Hoa, hòm hòm là được.
Huống hồ người chết còn là hộ tịch chui, càng không đáng phí sức lực.
Cao Hồng vắt chéo chân, nhấp một ngụm hồng trà Ceylon vừa pha, miệng thì đuổi bọn nhóc, “Không cần điều tra nữa, các cậu đi chơi đi. Lát nữa nhà tang lễ sẽ đến vận chuyển thi thể.”
Cuộc gọi bị ngắt. Ruồi nhặng vẫn đang bay vo ve.
Ba người rời khỏi căn hộ mà chẳng nói lấy một câu, cửa vừa đóng, ngăn cách giòi bọ và mùi thối rữa, Ngôn Dương rất để bụng đến thái độ cẩu thả của Cao Hồng, “Người này sẽ được xử lý ra sao? Không nhận ra bề ngoài, không tìm được thân phận, cứ thế chết trong im lặng, không ai nhớ mong ư?”
Vưu Thụ nói: “Chưa chắc đâu.”
Ngôn Dương nói: “Có người nhớ mong thì sao có thể chết nhiều ngày thế mà không ai báo là mất tích được?”
Vưu Thụ nghẹn họng, nghĩ đến cảnh chết chóc im lìm trong căn phòng, cũng thấy buồn bã lờ mờ.
Du Phùng thì thản nhiên, không hề đồng cảm với vẻ ủ rũ của hai người họ, “Đừng nghĩ nữa, thi thể sẽ được đưa về, vẫn phải làm quy trình xét nghiệm pháp y mà.”
“Ngày mai sẽ có kết quả.”
Trong lòng Ngôn Dương bừng tỉnh, xem ra vẫn có hy vọng xác nhận thân phận của người chết.
Vưu Thụ lấy làm lạ: “Nhưng chả phải cảnh sát Cao bảo không điều tra nữa đấy à?”
Ngôn Dương bĩu môi, giơ chân xuống tầng, “Chắc là vụ mà ông ta không điều tra nhiều lắm.”
Cậu ngoái đầu nhìn Du Phùng, nở nụ cười xấu xa quen thuộc, “Nhìn độ lười biếng của cục cảnh sát thành phố Cass, chắc hẳn hệ thống nội bộ không nghiêm ngặt lắm đâu.”
Du Phùng hiểu ý gật đầu: “Đêm nay nhé.”
Vưu Thụ nghe thấy, trong lòng bắt đầu lo sợ, từ bé đến lớn Ngôn Dương và Du Phùng được gọi là thần đồng thiên tài, dù cho họ có gây hoạ thì cũng thường xuyên được khoan dung vì có năng lực, mặc dù các bài kiểm tra anh ta cũng đạt hạng giỏi, nhưng rốt cuộc vẫn lu mờ hơn nhiều, tuân thủ quy tắc đối với anh ta mà nói sẽ an toàn và yên tâm hơn.
Vưu Thụ sốt sắng đi tới, lên tiếng ngăn cản, “Hai đứa định làm gì? Bị phát hiện thì sao? Chúng ta đến thực tập đấy, đừng có làm loạn!”
“Rảnh rỗi nên tò mò xem thử thôi, yên tâm, không phát hiện được đâu.” Ngôn Dương rất tự tin, suy cho cùng thì việc xâm nhập hệ thống cậu và Du Phùng đã làm không biết bao nhiêu lần, kinh nghiệm dày dạn, đảm bảo không để lại dấu vết.
Lúc ba người ra khỏi cửa chung cư, trời đã chập tối.
“Ngửi xem. Có phải em bị hôi rồi không?” Ngôn Dương cầm cổ áo cộc tay màu trắng của mình, đưa sát mũi Du Phùng.
Du Phùng cúi đầu ngửi, “Ừ.” Thực ra khứu giác của hắn đã tê dại, chẳng ngửi được gì.
Mặt trời lặn, trong con ngõ chật hẹp trở nên ồn ào, nắng chiều dát cho nhân gian một lớp vàng ấm áp, ngay cả lá cây sung cũng trở nên dịu dàng.
Một cơn gió mang hơi ấm ùa tới, xua đi sự u ám mà hiện trường vừa để lại.
Mọi người tan làm hối hả về nhà, trẻ con tan học khoác cặp vui vẻ, một bé gái buộc tóc đuôi ngựa kéo bóng bay chạy trong ngõ, vô tình giẫm phải Ngôn Dương, “Ấy giày anh màu trắng đấy!”
“Ha ha ha xin lỗi anh nhé!” Một tràng cười giòn tan rớt lại, cô bé đã chạy xa.
Nụ cười loé qua trên mặt Du Phùng, “Tối hôm đầu tiên đã phải làm cậu bé cô đơn tự giặt giày rồi.”
Ngôn Dương hừ mũi, “Giặt giày đã sao.” Rồi cảm thán, “Trẻ con ở đây đông qua, giàu sức sống hơn hẳn thành phố Fyl. May mà có hai người, nếu không thì chẳng biết em hồi bé chơi được với ai.”
Vưu Thụ sau lưng đuổi kịp, đi sóng vai với hai người, “Tỉ lệ sinh của cả đế quốc hiện nay thấp vậy, chúng ta được chào đời đã là may mắn rồi.”
Ngôn Dương cãi: “Tỉ lệ sinh thấp nữa thì chẳng phải trẻ con khu Đồng Hoa vẫn đầy ra đấy ư? Em đầu thai ở đây chẳng phải là tỉ lệ sinh sẽ tăng vọt sao?”
Vưu Thụ nghe bèn mỉa mai: “Em chào đời ở đây mà mười sáu tuổi thực tập ở cục cảnh sát được chắc? Người sinh ra ở đây đều rất khó được đi học, ngu dốt đến hai mươi mấy tuổi cũng chỉ có thể làm nghề thấp kém thôi.”
Ngôn Dương phá ra cười, “Chưa chắc đâu!”, cậu giơ tay túm trong không trung, “Em chính là con cá lọt lướt trong bàn tay của số phận!”
Ánh nắng chiều tà kéo dài bóng ba người, vừa nói chuyện vừa ra khỏi ngõ.
Trên đường cái của khu Đồng Hoa, các tiểu thương đều đã mở hàng, tự dưng biến thành một con phố ăn vặt.
Thành phố Fyl là thủ đô đế quốc, quản lý công cộng nghiêm ngặt, ba người lớn lên ở đó từ bé, chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh bày quán tuỳ tiện và mùi thơm ngào ngạt này, vừa mới mẻ vừa náo nhiệt. Hiện trường tử vong vừa rồi trong chung cư bị tiếng ồn ã đuổi xa.
“Ấy bên kia có bán kem kìa! Vị sầu riêng cay, thử không?” Ngôn Dương huých cánh tay Du Phùng.
“Lúc nãy cậu nôn chưa đủ à?” Du Phùng từ chối.
Ngôn Dương tiếp tục cố gắng: “Ò em không ăn, anh ăn thay em.”
Du Phùng giữ vững lý trí: “Không ăn, nghe tên đã thấy có độc. Bảo Vưu Thụ ăn thay cậu đi.”
Ngôn Dương xấu xa khuyên nhủ, “Ăn đi, em chưa bao giờ nghe nói đến vị này, có khi là đặc sản thành phố Cass đấy, không ăn thì phí!”
“Rừng Tebet tri ân khuyến mại lớn! Rượu đồng loạt giảm giá 40%! Người anh em đừng bỏ lỡ nhé!” Một người đàn ông đầu đinh đang phát tờ rơi trên phố, mái tóc ngắn cũn nhuộm màu đỏ thẫm.
Ngôn Dương nhìn sang, thì ra thời đại này vẫn còn người rao miệng tuyên truyền trên phố, cậu nhận tờ rơi, “Muốn đi không? Nghe nói quán rượu kiểu phố dân nghèo này không giới hạn độ tuổi, rượu còn cực mạnh!”
Du Phùng túm gáy áo Ngôn Dương, như thể túm một con thỏ trắng nhảy lung tung khắp nơi, “Yên nào tổ tông ơi.”
Ngôn Dương chân thành: “Đi thử đi, em chưa bao giờ đi quán bar.”
Du Phùng nhìn vào cặp mắt long lanh đó, không nói gì.
Ba người cầm kem vị sầu riêng cay, đón gió đêm, đứng bên ngoài Rừng Tebet, đèn dây móc thành hình hoa tử đằng không đúng màu, sắc tím kỳ quái, khăng khăng lại làm tôn lên bầu không khí cuối ngõ cũ nát này.
“Đi thôi, còn chần chừ gì nữa?” Ngôn Dương đi mau, mở cánh cửa Rừng Tebet.
Nhịp trống sôi động hoà cùng ánh đèn kỳ ảo màu xanh tím nhấn chìm cậu trong nháy mắt.
Thân hình yểu điệu uốn éo trên sàn nhảy, reo hò theo nhịp nhạc thăng trầm.
Du Phùng và Vưu Thụ tìm thấy Ngôn Dương ở quầy bar.
Nhìn nhân viên pha chế đưa cho cậu một ly chất lỏng màu đỏ tía, ánh đèn mờ ám trên ly đế cao, như đựng màu máu xoay chuyển không ngừng.
Du Phùng hơi sốt ruột, lách qua đám đông trước mặt rảo bước đi về phía Ngôn Dương.
Ngôn Dương đang nhìn bong bóng trong ly, cảm thấy mới mẻ, bỗng dưng một bàn tay nổi rõ khớp xương túm chặt mép ly thuỷ tinh, cướp mất ly cocktail cậu vừa nhận được.
“Đừng uống.” Du Phùng nói.
“Em không định uống…”
Ngôn Dương còn chưa dứt lời, phát hiện ra ánh mắt Du Phùng vượt qua mình, nhìn ra sau lưng cậu.
Ngôn Dương quay mình, nhìn thấy một người bị ấn lên tường một cách thô bạo, thân mình bị che khuất quá nửa, không rõ là nam hay nữ.
Trong góc tối, chỉ có thể nhìn thấy cổ tay mảnh dẻ víu cổ gã đàn ông, khớp ngón tay co quắp, lông mày nhíu chặt để lộ vẻ đau đớn không rõ, mái tóc ngắn màu đay ẩm ướt.
Thắt lưng của gã đàn ông trên người đó tăng tốc nhún, chẳng được bao lâu thì dừng động tác, thở hổn hển một lúc như chó chết, rồi đứng thẳng người, móc một xấp tiền mặt màu bạc ném lên mặt người đó, chúng rơi vãi dưới đất, như một mớ giấy vụn.
Người phía trên tránh ra, Ngôn Dương mới nhìn rõ, đó là một cậu trai.
Nom như cùng tuổi với họ.
Y chỉnh lại quần áo rối tung trên người, quỳ một chân dưới đất không vững lắm, đanh mặt nhặt từng tờ giấy bạc.
Ngôn Dương sững sờ, lúc nãy cậu tập trung đi thẳng tới quầy bar, không chú ý đến trong góc ánh đèn lắc lư có giao dịch trần trụi thế này.
Cậu ngoảnh đầu trầm giọng hỏi nhân viên pha chế.
Nhân viên pha chế nhìn theo phía cậu chỉ, “À nó à, tên là Nhạc Nhan, tôi thấy nó mấy lần liền rồi.”