Vưu Thụ xuống xe, hớt hải băng qua cửa lớn, bắt kịp thang máy sắp đóng cửa.
Trong thang máy ngoài anh ta ra thì chỉ có một y tá mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang, và một cái xác.
“Cái này đang đưa tới nhà xác à?” Vưu Thụ hỏi.
Y tá liếc nhìn anh ta một cách kỳ quái, gật đầu.
Chuyến thang máy này đang đi xuống, anh ta phải đợi thêm lát nữa.
Cái xác nằm trong yên tĩnh, không nói rõ được là người hay là vật, tóm lại là không có sự sống, được trùm ga giường màu trắng.
Như ma xui quỷ khiến, Vưu Thụ không kiểm soát được mình buột miệng hỏi, “Chết như thế nào vậy?”
“Ung thư phổi.” Y tá đáp, giọng nói bị khẩu trang bịt kín nghe hơi ngột ngạt.
“Tinh…”
Đến tầng B1 rồi.
Vưu Thụ nhìn theo y tá đẩy thi thể ra khỏi thang máy, đi về phía cánh cửa đôi màu trắng, hai chữ to màu xanh trên đó sáng chói vô tình.
“Một ngày nào đó mẹ được nhìn thấy con vượt trội hơn người, là mẹ mãn nguyện rồi.”
“Đáng tiếc, mẹ không đợi được đến ngày đó…”
Vưu Thụ bỗng hoàn hồn, cảnh vừa nhìn thấy trong thang máy vẫn chiếm cứ đầu óc, anh ta lập tức thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía giường bệnh trước mặt.
“Mẹ vừa nói gì ạ?”
“Con xem con kìa, lớn đùng thế này rồi mà vẫn hay lơ đễnh. Hồi trước đi học cũng thế, con nói xem nếu thông minh được bằng một nửa Du Phùng nhà người ta, thì con không nghe giáo viên giảng bài cũng được…”
Bài ca bới móc quá khứ lại sắp bắt đầu, Vưu Thụ nóng nảy: “Mẹ…”
“Phải rồi dạo này nó thế nào? Lần trước nó đến thăm mẹ, mẹ thấy nó gầy hẳn…”
Vưu Thụ lại nhớ đến ánh mắt khinh miệt lãnh đạm của Du Phùng, bỗng hơi mệt mỏi, “… Ổn lắm ạ.”
Kể từ sau lần trước giải tán trong buồn bực, Du Phùng và anh ta không còn nói chuyện riêng nữa, có cũng chỉ là trao đổi cần thiết về công việc mà thôi, dù là tình cờ gặp phải trong hành lang chung cư, Du Phùng cũng tự động lọc anh ta khỏi tầm nhìn của mình.
Tiếng gõ cửa vang lên, bác sĩ đứng ở cửa phòng nhìn vào, “Người nhà à? Mời ra đây.”
Linh cảm chẳng lành ập tới, Vưu Thụ đứng dậy, trong lòng thấy hơi sợ hãi, đi ra ngoài phòng.
“Tế bào ung thư của mẹ anh đã lan rộng ra khắp phổi, xin hãy chuẩn bị tâm lý.” Giọng bác sĩ rất trầm.
Quả nhiên là vậy. Lúc vừa nhìn thấy dáng vẻ tiều tuỵ của mẹ Vưu Thụ, Lê Chỉ đã hiểu thời gian không còn nhiều.
Vưu Thụ chậm rãi ngoái đầu, cửa phòng không đóng hẳn, một kẽ hở hẹp, ánh sáng lọt ra từ bên trong, bao bọc người phụ nữ ốm yếu trên giường bệnh.
Anh ta lại nhớ tới thi thể trong thang máy.
Nỗi đau buồn như ở tang lễ vượt qua thời gian, ghé thăm trước đầu óc anh ta.
Cổ tay truyền tới cơn rung, lại là thông báo cuộc gọi của thiết bị đầu cuối, Vưu Thụ liếc nhìn tên người liên hệ, rảo bước đi tới cầu thang không người rồi mới bấm nghe máy.
“Cục trưởng Cao. Chuyện gì ạ?”
“Tôi gửi một tài liệu cho cậu đấy. Nếu chuyện lần này làm tốt, sau này bên lãnh đạo chắc chắn sẽ nhớ được tên cậu, cơ hội hiếm có đấy.”
“Tôi biết cậu là người biết điều, người như thế mới làm việc lớn được.” Cục trưởng Cao tự độc thoại.
Vưu Thụ mở hình chiếu giao diện gửi tài liệu, lúc bắt đầu đọc, toàn thân anh ta như chìm xuống hố băng. Lê Chỉ đọc lời lẽ ra vẻ đạo mạo trong tài liệu, sự thù địch âm u toát ra cuồn cuộn không dứt từ từng câu chữ.
“Thế nào?”
Thời gian ngưng tụ thành dây cung hiểm hóc, căng thít khô khốc.
“… Được.” Vưu Thụ nói.
Giây phút này, hắn nghe thấy một tiếng nứt vỡ li ti. Chắc là ảo thính.
“Tội phạm có thân phận gì?”
“Hai mươi bảy tuổi, nam, làm phát sóng trực tiếp ở STV.”
“Tại sao tự dưng lại làm việc mạo hiểm thế?”
“Y bảo là vì anh trai mình, nhưng…”
Câu nói của cảnh sát trẻ tuổi dừng lại.
Vưu Thụ không rõ là mất kiên nhẫn hay không đợi được, “Có gì nói mau! Lúc nào rồi mà còn lề mà lề mề!”
Viên cảnh sát trẻ rùng mình: “Nhưng không tìm thấy người này!”
“Đã tìm trong kho dữ liệu lý lịch dân sự, tội phạm không có anh em ruột thịt máu mủ. Cái tên mà y nói cũng chẳng có bất cứ thông tin gì!”
“Thế là thế nào… Thế con tin đâu?”
“Học sinh tiểu học bị bắt cóc trên phố Hill, đang trên đường tan học về nhà.”
Sau khi trao đổi thông tin, cuối cùng bọn Vưu Thụ cũng đến địa điểm IP của tài khoản phát sóng trực tiếp đó, là một toà dân cư cũ kỹ, không còn thấy nhiều ở thành phố Cass nữa.
Nút mạng phát sóng trực tiếp được tăng cường bảo mật, không thể bị gián đoạn, toàn bộ báo chí truyền thông và diễn đàn ảo đều đã nháo nhào, người dân cả đế quốc đều đang theo dõi diễn biến của sự kiện xã hội hiểm ác này.
Không chỉ có lo âu, tập trung, còn có chút hưng phấn rõ ràng, tựa một liều thuốc cấm gây kích thích trong cuộc sống vô vị.
“Ôi chà! Biết chơi đấy!”
“Trời ơi sao phải cực đoan thế!”
“Nó muốn cho cả nước nhìn thấy mà…”
“Mau cứu con bé đi.”
Vưu Thụ dẫn người phá cửa vào.
Trong phòng đổ nát, rõ ràng là bị bỏ hoang không ai ở, có một mùi bụi bặm đặc trưng.
Nhưng thiết bị quay phim chính giữa phòng thì mới toanh, thiết bị đầu cuối cá nhân của tội phạm kết nối với trang mạng video lớn nhất cả nước, ống kính ghi hình đặt rất khéo, họng súng tỳ lên cô bé của gã thanh niên nằm ở chính giữa khung hình.
Phát sóng trực tuyến cũng liên quan đến mặt lấy hình sao? Lê Chỉ nghĩ là có thể.
Cảm xúc của tội phạm mất ổn định tột độ, nói liến thoắng với ống kính, như thể đang đối diện với quan toà có thể phô trương chính nghĩa thay y.
“Mọi người phải tin tôi! Tôi nói thật!”
Việc cảnh sát đột ngột xông vào hoàn toàn không cắt ngang lời kể kích động của y.
“Anh tôi bị bắt mất!” Họng súng của tên tội phạm tạm thời rời khỏi cô bé, chỉ vào cảnh sát giơ súng xông vào, “Lời nói của đám chó săn chính phủ ra vẻ đạo mạo này đáng tin ư?!”
Y lại hung hãn dí súng vào huyệt thái dương của cô bé, tiếng gào khóc của cô khiến người ta phải lo sợ.
“Tôi không bị điên. Là mọi người trước giờ bị lừa, trí nhớ của mọi người có thể bị thao túng tuỳ ý! Bị xoá! Bị bóp méo!”
“Thiết bị đầu cuối cá nhân? Lưu trữ ký ức cả đời? Đúng là cơ hội giám sát tuyệt vời!”
“Anh tôi đâu? Ngay cả dấu vết từng tồn tại cũng đã bị xoá sạch sành sanh rồi!”
Trực giác Lê Chỉ mách bảo người này có thể biết gì đó thật, cảm xúc đau khổ của y chân thực quá, nước mắt đan xen với tuyệt vọng trên gương mặt, cảnh sát trong phòng và hàng triệu cặp mắt trên mạng đang nhìn y, nghe y nghẹn ngào như một con thú bị nhốt.
“Mọi người nhất định phải tin tôi…”
Du Phùng ở ngay bên cạnh Vưu Thụ, vẻ mặt của hắn hôm nay hơi khác thường, rõ ràng là hơi ngơ ngác, Vưu Thụ có thể nghe thấy hắn lầm bầm vô thức, “Xoá trí nhớ?”
Vưu Thụ liếc nhìn Du Phùng bên cạnh, anh ta nghĩ đến lúc rồi.
“Thả con tin ra!” Một cảnh sát sẵng giọng hét.
Kẻ đó vẫn mặc kệ, tố cáo tuyệt vọng trong tiếng khóc chói tai của cô bé, “Lẽ nào mọi người không thấy trong đầu mình bị thiếu gì sao?”
“Nực cười. Quốc gia yên bình biết bao.” Y như đã quyết tâm, điều chỉnh tư thế cầm súng, “Đừng sống trong giả dối nữa, tôi sẽ giúp mọi người thức tỉnh!”
Y bỗng nhếch mép cười: “Bao nhiêu người đang xem, hành động quy mô lớn này mọi người có làm được không?”
Câu cuối cùng chẳng biết là y đang nói với ai.
Lê Chỉ không kịp suy nghĩ, chỉ nghe thấy tiếng cò súng lên nòng.
Y sắp nổ súng.
Cô bé đó giãy giụa càng lúc càng mạnh. Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, mọi người trong phòng đều cử động.
“Đoàng!”
Một tiếng súng nổ. Không kịp đề phòng.
Mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì.
Bình luận trên giao diện phát sóng đã dừng lại, cảnh sát trong phòng cũng thừ người tại chỗ.
Cả thế giới đều chìm vào im lìm trong giây phút ấy.
Chỉ có hoa máu bung nở đột ngột trong hàng triệu ánh nhìn.
Trong lòng Vưu Thụ bật thốt một tiếng hoàn hô, một mũi tên trúng hai đích, còn việc gì tốt hơn? Nhưng biểu cảm trên mặt anh ta thì cũng ngạc nhiên như những người khác, anh ta giả vờ trợn mắt há mồm ngoái đầu, nhìn sang Du Phùng cầm súng.
Lê Chỉ bất bình nghĩ, nếu không phải Du Phùng vẫn chưa đề phòng anh ta, sao Vưu Thụ có thể có cơ hội đặt thiết bị điều khiển lên người Du Phùng cơ chứ.
Thứ đó rất nhỏ, rất nhẹ, chỉ cần chạm vào da là sẽ hoà vào trong, bám vào dây thần kinh như nhọt bám trên xương.
Một cái lỗ máu nở ra giữa lông mày cô bé đó, máu tươi tuôn chảy ra ngoài. Toàn bộ tiếng hét và khóc lóc đóng băng trên khuôn mặt non nớt. Cô bé chết ngay lập tức.
Viên đạn đó xuyên qua xương sọ cô bé, bắn trúng tội phạm đằng sau.
Y yên lặng gục xuống, mang theo nỗi đau đớn và không cam lòng, vất vả bò dưới đất.
Y bò đến trước ống kính, ấn mặt lên nhãn cầu của tất cả mọi người trên mạng, trước khi chết vẫn là câu đó: “Xin… hãy tin tôi…”
Nhưng trong phòng chẳng ai nhìn hành động trước khi chết của y, mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào người vừa nổ súng, người vừa nã một phát đồng thời bắn chết cả con tin và tội phạm.
Bàn tay cầm súng của Du Phùng run rẩy trong cơn loạn thần kinh.
Vưu Thụ ở ngay bên cạnh hắn, rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy rõ đồng tử lay động điên cuồng của Du Phùng, trong đó toàn là bối rối. Nỗi bối rối khiến Vưu Thụ cảm thấy vui vẻ.
Ống kính lạnh lùng quan sát tất thảy.
Giống như cặp mắt lạnh băng đằng sau màn hình.
“Phát sóng trực tiếp bắn chết con tin”.
Độ nổi tiếng của Du Phùng lại vọt đến độ cao mà người thường chẳng dám nghĩ tới lần nữa, diễn đàn ảo bị phát súng của hắn thống trị ba ngày liền, thậm chí đến tận năm năm sau, chủ đề này vẫn là chuyện người ta thi thoảng lấy ra than thở lúc rảnh rỗi.
“Đã bảo rồi, loại người như nó chẳng tôn trọng tính mạng chút nào…”
“Lúc đó nó đang phê thuốc phải không.”
“Suốt ngày được tâng bốc đến mức chẳng coi ai ra gì, nhưng thực ra cũng chỉ thế thôi.”
Còn có người thẳng thừng cực đoan hơn.
“Xin thi hành án tử hình.”
“Mơ đi. Bố mẹ nó là công tố viên cục cảnh sát thủ đô đấy, quan hệ bên trong bạn hiểu phải không.”
“Có khi thám tử thiên tài trước kia đều là được lăng xê nhờ quan hệ đấy.”
Lê Chỉ đọc những câu từ rối rắm nhức mắt đó, nội tâm vô cớ bừng lửa giận, nhưng trải nghiệm cảm xúc của Vưu Thụ lại là vừa nhẹ nhõm vừa chua xót mâu thuẫn, hai luồng cảm xúc phức tạp quấn quýt trong lồng ngực Lê Chỉ, cảm giác giằng xé ăn mòn tâm hồn anh.
Trong lúc ngẩn ngơ ký ức đang đọc của Vưu Thụ lại chuyển cảnh, hình như mức độ nhảy cóc thời gian lần này rất lớn, anh lại trở về văn phòng có giấy dán tường màu xám kia, nhưng một số nội thất trong phòng đã thay đổi.
Đối diện anh là một đồng nghiệp, rõ ràng hai người đang trò chuyện.
“Chẳng phải quy hoạch thành phố Cass hôm nay lại khoanh thêm một phạm vi lớn đấy sao, cục cảnh sát phải cử thêm nhân lực, anh nhìn đây này.” Đồng nghiệp vừa nói, vừa gửi hồ sơ nhân viên mới đến thiết bị đầu cuối cá nhân của Vưu Thụ.
“Sao toàn trẻ măng thế này?” Vưu Thụ vừa xem lướt vừa than.
“Toàn là tuổi trẻ tài cao. Hầy… tre già măng mọc…”
“Người này…” Vưu Thụ bỗng dừng lại ở một giao diện thông tin.
Đồng nghiệp thò đầu liếc nhìn, “À cậu này, đây là nhà tội phạm học mới.”
Tấm ảnh trên sơ yếu lí lịch là một thanh niên mỉm cười vừa phải, rõ ràng là đang cười, nhưng khuôn mặt tinh xảo quá mức khiến Vưu Thụ nảy sinh ngờ vực.
Cặp mắt màu xám đó quả thật khiến người ta nhìn qua một lần là không quên nổi, làm người ta nghĩ đến cầu tuyết tuổi thơ.
“Đây là AI sinh học cao cấp à?” Vưu Thụ hỏi.
Ánh mắt của anh ta chuyển sang mục họ tên, nét chữ ngay ngắn phi phàm – “Lê Chỉ”.