Chim Khách Ăn Cắp - Tây Lộc Hoàn

Chương 23




Vưu Thụ chỉ kịp phát ra một đơn âm ngắn ngủi, rất sắc bén. Một tiếng sấm tình cờ vang lên đúng lúc đó, át mất tiếng kêu gào cuối cùng của sinh mạng.

Tới tận khi Lê Chỉ tải ký ức của Vưu Thụ, anh vẫn chưa hoàn hồn, tiếng xèo xèo khi acid mạnh ăn mòn da thịt như vẫn luôn bên tai.

Chỗ cổ tay trái truyền tới một tràng rung động, kề sát da thịt. Là thông báo cuộc gọi từ thiết bị đầu cuối.

Lê Chỉ đột nhiên hoàn hồn, phát hiện ra mình đang ngồi trong một căn phòng màu xám, ngoài cửa sổ là nắng ban trưa chói chang, ve kêu inh tai, sự âm u bên bờ vực tử vong trong dinh thự vừa rồi biến mất chỉ trong chớp mắt. Trên bàn làm việc màu trắng có một vũng chất lỏng lớn màu xanh lá, là trà xanh vừa bất cẩn vãi ra, vẫn còn độ ấm.

Vừa rút khăn giấy lau qua cứu vãn mặt bàn, vừa kết nối thiết bị đầu cuối cá nhân.

“Cục trưởng Cao.”

“Tiểu Vưu. Vụ bên đường Đồng Hoa, cậu qua đó xử lý đi.” Giọng nói này không hề xa lạ.

“Vâng.”

“Là Quạ Đen gây án. Cậu… hiểu không?”

“… Hiểu.”

“À phải rồi, tôi biết cậu và cảnh sát Du lớn lên từ bé cùng nhau, quan hệ khăng khít. Cậu ấy đến cục cảnh sát thành phố Cass, mọi người đều rất vui mừng, thế này đi, cậu ấy sẽ theo cậu vào ban Hình sự, cậu rảnh thì dẫn cậu ấy đi làm quen môi trường.”

“Vâng thưa cục trưởng. Ngài cứ yên tâm.”

Lê Chỉ phát hiện ra phong cách ăn nói của Vưu Thụ vốn cực kỳ chín chắn, thoạt nghe hoàn toàn phù hợp với hình tượng cảnh sát chuyên nghiệp đáng tin cậy, khác hẳn gã đàn ông cứ tí là gào thét trong trang viên Bình Minh.

Sau khi cúp máy, Vưu Thụ rời ghế, ra khỏi văn phòng, vừa mở cửa bước ra ngoài một bước, anh ta đã phát hiện một thiếu niên áo đen lặng lẽ đứng cạnh cửa văn phòng mình.

Vưu Thụ mừng rỡ nhìn cậu thiếu niên từ đầu đến chân, Lê Chỉ cảm thấy niềm vui chân thực tích tụ trong lồng ngực.

“Du Phùng! Đã bao lâu chưa gặp rồi? Sao em lại cao lên nhiều thế!”

Giọng điệu câu này đúng là hơi giống người đàn ông vạm vỡ trong ấn tượng của Lê Chỉ.

Mặt mày Du Phùng cũng hơi giãn ra, “Chắc là bốn tháng.”

“Sau đó anh đi làm nên hơi béo,” Vưu Thụ dẫn Du Phùng ra khỏi khu văn phòng, dừng lại ở chỗ cửa sổ sát sàn khổng lồ, anh ta giơ tay chỉ vào một toà chung cư chọc trời rất gần toà nhà cục cảnh sát, “Chung cư riêng, cục trưởng Cao xếp căn hộ của em ở tầng của anh.”

Du Phùng gật đầu, ánh mắt không hề nán lại trên toà kiến trúc kim loại tuyệt đẹp đó.

Cục cảnh sát thành phố Cass là toà nhà cao nhất thành phố này, lúc này Du Phùng đang đứng trên tầng thượng, cứ như đứng ở điểm cao nhất của cả thành phố.

Vưu Thụ thấy bạn thân từ tấm bé của mình nhìn xuống thành phố này, ánh mắt săm soi, cuối cùng dừng lại ở một điểm rất xa.

“Đó là đâu?” Du Phùng giơ tay chỉ về phía đó.

Vưu Thụ nhìn theo hướng ngón tay hắn chỉ, đó là ngoại ô thành phố Cass, náu mình giữa một khoảnh rừng lá sum suê là một toà kiến trúc phong cách phục cổ đứng sừng sững, nổi bật khỏi đống bê tông, thuỷ tinh và sắt thép trước mặt anh ta.

“Đó à… là trang viên Bình Minh.” Vưu Thụ nói.

“Có phải… chúng ta từng đến đó không?”

“Sao có thể?” Rõ ràng Vưu Thụ cảm thấy lời Du Phùng nói quá đỗi phi thực tế, “Đó là chỗ đón tiếp quốc vương đến thăm, hệ thống an ninh làm theo tiêu chuẩn cao nhất của đế quốc, hồi bé chưa bao giờ chúng ta làm trò nghịch dại chấn động thế phải không?”

“Cũng có thể là nhìn qua vài lần từ xa bên ngoài hàng rào mà.” Du Phùng nhếch khoé môi như nói đùa.

Vưu Thụ ngơ ngác.

“Em…” Anh ta không tin nổi, nhìn Du Phùng, khuôn mặt rắn rỏi bị chiếm trọn bởi biểu cảm cường điệu, “Trước đây anh chưa bao giờ nhìn thấy em cười. Trước đây em…”

Toàn mặt vô cảm xa cách người khác. Vưu Thụ thầm bổ sung.

Nụ cười đó thoáng qua rồi vụt tắt, “Trước đây em làm sao?”

“… Không có gì. Chỉ là cảm giác em không giống trước đây cho lắm.”

“Bản thân em lại cảm thấy chẳng có gì khác cả.” Giọng điệu của Du Phùng lại khôi phục vẻ lãnh đạm.

Nhất định là có gì đó khác. Vưu Thụ nghĩ thầm, nhận thấy bầu không khí nói chuyện lạnh dần, anh ta ăn ý chuyển chủ đề.

“Em thuyên chuyển đến đây, cách thủ đô xa thế, cô chú bảo gì?”

Du Phùng cụp mi mắt, thiếu niên mười sáu tuổi mặt vô cảm, nhưng thấp thoáng toát ra chút mù mịt.

“Bố mẹ em biến mất rồi.”

“Biến mất rồi?”

“Phải. Mất tích rồi.” Du Phùng hơi nhíu mày, “Một tháng trước, hai người họ ra ngoài rồi không quay về nữa.”

“Cục cảnh sát bảo gì?”

“Chẳng có bất cứ manh mối nào. Camera giám sát trên đường phố không lưu lại bất cứ dấu vết hình ảnh nào, chức năng định vị của thiết bị cá nhân cũng mất hiệu lực.”

Vưu Thụ chỉ mong chờ việc Du Phùng đến, hoàn toàn không lường trước được cuộc sống của đối phương lại xảy ra biến cố lớn như vậy.

“Em yên tâm.” Lê Chỉ cảm nhận được Vưu Thụ muốn an ủi tâm trạng của Du Phùng, “Nhất định sẽ có manh mối…”

“Đúng là có manh mối.” Du Phùng bỗng cắt ngang lời an ủi uổng phí của Vưu Thụ, “Nhưng chỉ có một.”

“Em tìm thấy được trong phòng đọc sách ở nhà.”

Du Phùng chậm rãi rút ra một vật từ trong túi áo hoodie, bày ra trước mắt Vưu Thụ.

Ngòi bút kim loại màu đỏ thẫm, cán bút thuôn và nhẵn, hình dáng mảnh mai, đó là một cây bút lông làm từ lông quạ.