Chim Khách Ăn Cắp - Tây Lộc Hoàn

Chương 17




Họ lại bị cưỡng chế lôi vào trải nghiệm môi trường của thiết bị đầu cuối cá nhân, ký ức mô phỏng cao độ khiến Lê Chỉ thấy choáng váng.

Trước mắt là tầm nhìn khi vừa đỗ xe.

Chỉ nhìn thấy người đàn ông trung niên mở cửa ô tô, tay cầm cà phê đen, đi về phía cửa kính tự động.

Tám giờ sáng, những người mặc đồng phục màu xanh sẫm đã bắt đầu băng qua toà kiến trúc này, tiếng trò chuyện huyên náo cũng thức tỉnh dần dần, nhiệt độ không khí thấp cũng không thể giảm bớt lòng nhiệt tình hóng hớt.

“Khó tin quá! Thế mà cậu ta lại đến cục chúng ta!”

“Đúng thế, rõ ràng ở lại thủ đô là lựa chọn tốt hơn.”

Người trung niên vừa bước vào cửa, hai người đó lập tức đứng nghiêm, vội vàng nuốt bánh mỳ kẹp xúc xích trong miệng.

Họ đồng thanh: “Chào cục trưởng!”

Thì ra người đàn ông trung niên là cục trưởng cục cảnh sát thành phố Cass, nom còn rất có danh tiếng.

Ông ta mỉm cười gật đầu chào, đi về phía thang máy, dọc đường tiếng rì rầm bàn tán trong hành lang vẫn không đứt quãng.

“Nghe nói thiên tài này khó gần lắm, lạnh như băng, chưa bao giờ thấy cậu ta cười.”

“Không phải bảo cậu ta toàn cầm một quyển sổ màu đen à? Đó là cái gì?”

“Sổ? Giờ ai còn dùng sổ giấy nữa? … Có điều người ta giỏi giang, nên có tật lạ cũng không sao.”

Có người phản bác ngay: “Đâu chỉ thế, tôi nghe người khác bảo, mắt cao quá đầu thật đấy…”

“Đúng thế đúng thế…”

Giọng nói đó tràn ngập nỗi lo âu vô cớ.

“Đấy là thiên tài nổi tiếng quá mức… mới 16 tuổi thôi, lúc 16 tuổi chúng ta còn đang sống nhờ bố mẹ nuôi lận…”

“Ôi khoảng cách giữa người với người, ông trời chẳng công bằng gì cả.”

“Ha ha ha ha ông trời cho anh đầu óc rồi thì biết ơn đi, còn đòi so bì với người ta!”

Nội dung trò chuyện lọt vào tai ông ta. Thực ra nội tâm bản thân ông ta hơi mừng rỡ, đêm hôm qua không ngủ ngon cho lắm, cười đến nỗi nếp nhăn khoé mắt xếp đống.

Ông ta thong thả đi vào thang máy riêng của mình, cửa thang máy còn chưa khép hẳn, thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay bèn dao động…

Có người gọi điện tới.

Ông ta bấm nghe máy, tiếng cười cởi mở vọng tới từ đầu bên kia, độ tái hiện âm thanh rất cao, cứ như ở ngay bên cạnh.

“Chúc mừng ông nhé cục trưởng Cao! Giành được cậu ta, thành tích năm của cục cảnh sát thành phố Cass cũng đủ cho ông thăng chức!”

“Đâu có đâu có, đâu thể gọi là giành được, là người ta tự nguyện thuyên chuyển đến mà.” Ý cười trong giọng ông ta không giảm bớt chút nào.

“Cục trưởng Cao tốt tính giỏi giang. Nhân tài ngưỡng mộ kéo tới cũng là bình thường, lần này như hổ thêm cánh, phải ăn mừng chứ nhỉ… Tối nay nhé! Mấy anh em ta tụ tập một bữa!”

Cục trưởng Cao vốn đang mừng rỡ bị khó xử, ông ta tặc lưỡi khe khẽ, “Tối nay… tối nay không được rồi, tối nay con gái tôi có hoạt động ở trường mầm non, về muộn quá, tôi phải lái xe đi đón nó.”

“Đinh…”

Âm báo thang máy đã đến tầng thượng.

Lúc Cục trưởng Cao đi tới văn phòng, thư kỹ đã trang điểm tỉ mỉ đứng trước cửa.

“Cục trưởng, cậu ấy đến rồi.”

Cục trưởng Cao gật đầu, giơ tay chỉnh cà vạt: “Mở cửa đi.” Thư ký nghiêng người, mở cánh cửa kính mờ cho ông ta.

Trong văn phòng sáng sủa và sạch bong, ánh nắng ấm áp chiếu vào, sạch sẽ thoải mái. Một người ngồi trên sofa bằng da thật, chờ đợi trong yên lặng, cốc trà hoạ tiết mây mù màu xám trên đầu gối bốc hơi nóng thấp thoáng, quẩn quanh đường nét nửa mặt nghiêng mượt mà của hắn.

Người đó nghe thấy tiếng cửa mở, ánh mắt vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ bèn quay sang, hắn đặt cốc trà xuống, đứng dậy.

Cặp mắt đen bình tĩnh không gợn sóng, trên khuôn mặt trẻ măng chẳng có biểu cảm gì, giữa mắt mày có sự chín chắn mà lứa tuổi này không nên có.

“Xin chào, tôi tên là Du Phùng.”

Cục trưởng Cao bắt tay cậu thiếu niên, “Xin chào xin chào, đi đường vất vả, ngồi đi.”

Lê Chỉ cảm nhận được cảm giác ấm áp mịn màng đó, trong lòng thầm cảm thán: “Du Phùng lúc này nom bé quá.”

“Sao lại xin đến thành phố Cass? Không phải ở thủ đô có không gian phát triển rộng lớn hơn ư?” Cục trưởng Cao buông tay Du Phùng ra, cùng ngồi xuống ghế sofa với hắn.

“Ở đây có biển.”

Hoàn toàn là nói qua loa. Không ngờ cậu thiếu niên Du Phùng còn chẳng buồn nói dối giữ thể diện cho đối phương.

“… Thế tôi sắp xếp cuộc họp tuyên bố cậu nhậm chức nhé. Khi nào cậu có thể làm việc chính thức?”

“Không cần tuyên bố. Hôm nay là được.”

Lê Chỉ ngạc nhiên, người ăn nói súc tích này là tên Du Phùng liến thoắng không ngừng đó ư?

Trong đầu anh xuất hiện khuôn mặt cười xấu xa của thanh niên áo đen, hoàn toàn không ăn khớp với khuôn mặt lãnh đạm và non trẻ trước mắt. E rằng đây không phải anh em sinh đôi của Du Phùng chứ?

Lòng nhiệt tình của cục trưởng Cao bị dập tắt, nghĩ đến việc tốt xấu gì mình cũng là cấp trên, cảm giác hơi gượng gạo: “… Thế thì được, văn phòng của cậu đã được sắp xếp xong từ trước rồi.”

“Vâng, cảm ơn.”

Ông ta còn muốn đế thêm vài câu, nhưng thiết bị đầu cuối cá nhân trên cổ tay bỗng rung như điên.

“Cục trưởng! Số 542 đường Đồng Hoa! Quạ Đen lại xuất hiện!”

Lại là Quạ Đen.

Đây là một đoạn ký ức của cục trưởng Cao, thời điểm này e rằng chính là cái năm Quạ Đen giết liền 11 người mà mảnh báo nhắc đến.

Lê Chỉ cảm thấy trái tim mình lơ lửng, không phân biệt được rõ là nỗi giật mình của bản thân hay là của cục trưởng Cao.

Cậu thiếu niên Du Phùng lặng lẽ đứng xem bên cạnh, không nghe thấy nội dung trò chuyện trong thiết bị đầu cuối, vì âm thanh truyền tới qua thiết bị đến thẳng giác quan điện tử cỡ nhỏ được cấy ghép nhân tạo trong tai, bất kể âm thanh to cỡ nào, người khác đều không nghe thấy.

Cục trưởng Cao thấy hoảng hốt, ông lặng lẽ liếc nhìn Du Phùng vài lần, giọng nói bình thản, “Giao cho Vưu Thụ xử lý là được.”

Nhưng người đối diện vẫn không chịu thôi: “Đây đã là vụ thứ tám trong năm nay rồi, ngài mà vẫn không chú trọng thì sẽ có thêm người bị giết!”

Câu này nói hơi khó nghe.

“Tất nhiên là tôi có chú trọng rồi,” Lê Chỉ cảm nhận được nỗi mất vui lờ mờ trong lòng cục trưởng Cao, “Chiều họp rồi nói tiếp.”

“Cục trưởng! Cục…”

Cuộc điện thoại bị ông ta cắt ngang. Ông ta không muốn lo vụ phiền phức này nữa, vả lại ông ta cũng không lo nổi.

“Xin lỗi,” ông ta cúp máy, tâm trạng vốn tốt đẹp bị xáo trộn, “Phải rồi, bảo thư ký dẫn cậu đi xem văn phòng cái đã.”

“Tôi có thể làm việc luôn hôm nay.” Du Phùng không tiếp lời.

“Hả?”

“Vụ án vừa rồi, tôi xử lý.”

Cục trưởng Cao nghi ngờ có phải mình vừa thể hiện hiền hòa quá không, dù cho cậu thiếu niên trước mặt đã từng được tâng bốc ra sao, mình vẫn là cấp trên của cậu ta, giờ cậu ta lại dám thẳng thừng như thế. Ông ép mình hiểu cho sự bốc đồng tuổi trẻ của thanh niên, “Vụ án này không phải thứ cậu điều tra được đâu.”

Du Phùng cười khẩy thành tiếng, liếc nhìn ông ta sâu sắc, không cố chấp nữa, chẳng nói gì, quay người rời khỏi văn phòng.

Lúc này cục trưởng Cao đã được trải nghiệm cái câu “mắt cao quá đầu” trong hành lang vừa rồi. Đã có giây phút cơn giận bốc lên đầu, nhưng ông ta không còn là một gã choai choai mới lớn bốc đồng xốc nổi nữa, vũ khí mạnh nhất của người trưởng thành chính là kiểm soát cảm xúc, vậy nên ông ta cầm cốc cà phê đen mang từ nhà đến, đang đặt trên bàn lên, nhấp một ngụm nhỏ, vị đắng theo họng đi vào người, đồng thời cũng xoa dịu cơn giận dữ.

“Đây là con gái mình đích thân làm cho mình đấy.”

Nhớ đến khuôn mặt tươi cười mềm mại đó, khóe môi ông ta không nhịn được để lộ chút ý cười.