Chim Khách Ăn Cắp - Tây Lộc Hoàn

Chương 12




Hai người cầm con dao tiện tay duy nhất đi ra khỏi bếp, Du Phùng còn lấy một hộp bánh quy việt quất, vừa đi vừa ăn.

Lúc đi tới đại sảnh, họ nhìn thấy một cái bóng lấm la lấm lét đang quanh quẩn ở cửa lớn.

Lê Chỉ nhìn chăm chăm, từ quần áo và bóng lưng, rõ ràng là thanh niên bị Vưu Thụ gầm cho nhũn cả chân ở hành lang tối hôm qua. Người đó vẫn mặc bộ Âu phục đặt may cao cấp hôm qua, áo khoác màu lam xám khói ôm khít lấy người và sơ mi lụa màu vang đỏ, xa hoa nhưng khiêm tốn và thanh lịch, nhưng vẻ căng thẳng trên mặt cậu ta và động tác thò đầu ra thì rụt rè sợ hãi.

Du Phùng đi tới, đi thẳng vào chủ đề: “Cậu làm gì đấy?”

“Á!”

Vừa cất tiếng, người đó đã sợ đến mức kêu toáng lên, động tác ngoái đầu nhanh đến mức Lê Chỉ cũng phải lo lắng cho cổ cậu ta.

Vừa ngoái đầu nhìn thấy khuôn mặt cười tươi tắn của Du Phùng, chắc chắn tính mạng của mình tạm thời an toàn, cậu ta mới trả lời mà chưa hết sợ: “Tôi… tôi phát hiện ra cái cửa này có vấn đề…”

Du Phùng: “Vấn đề gì?”

Người đó nhìn then cửa trơn bóng màu gỗ, nói: “Chất liệu của nó nom như gỗ, nhưng thực tế thì cứng hơn cả thép hợp kim,” cậu ta chau mày sờ vào bề mặt trơn nhẵn, “Tôi vốn không tin, bây giờ xem ra cửa chính tuyệt đối không thể đi ra được.”

Hôm qua Lê Chỉ đã nghe Vưu Thụ nhắc đến tình hình cửa chính, giờ lại được xác nhận thêm một lần.

Du Phùng gật đầu bừa, hỏi: “Tối hôm qua có phải cậu không tham gia vũ hội không? Cậu sợ hãi quá mức à?”

Sợ hãi quá mức. Tối hôm qua cậu bé đó đã giải thích tại sao có hai vị khách vắng mặt.

Sắc mặt cậu ta hơi chán chường, nhìn kỹ thì dưới mắt còn có quầng thâm, “… Cũng không đến mức, tôi chỉ là thấy hơi khó chấp nhận. Anh hiểu chứ… tự… tự dưng bị nhốt trong một dinh thự, vừa mất trí nhớ vừa có người chết…”

“Kiểu tình tiết này tôi chỉ muốn xem trong phim thôi là được… Rốt cuộc là thế nào…” Dường như cậu ta sắp sụp đổ, hai tay liên tục vò tóc, cặp kính gọng đen mảnh trên sống mũi phủ một lớp sương mù.

Thế mà cậu ta sắp khóc. Trời ạ.

Lê Chỉ thầm cảm thán. Hoàn toàn không hiểu nổi sao con người lại có cảm xúc tiêu cực cuộn trào mãnh liệt như thế.

Anh thấy Du Phùng không có phản ứng gì, hắn mở nắp hộp bánh quy việt quất, lấy một cái từ bên trong ra ăn tiếp.

“Xin lỗi… tôi nhất thời không kiểm soát được,” may mà cậu ta còn được coi là kiêng dè cảm nhận của người khác có mặt ở đây, gắng ngẩng đầu cười với Du Phùng, “Tôi tên là Tây Trì. Là một kỹ sư phần mềm.”

Cho tới bây giờ, quả nhiên mỗi người đều đã khôi phục trí nhớ ở mức độ khác nhau. Ví dụ người tên Tây Trì trước mặt đã nhớ rõ được nghề nghiệp của mình.

Du Phùng bình chân như vại, nuốt vị ngọt mềm xuống họng, “Du Phùng.” Hắn lại giơ tay dùng ngón cái chỉ ra sau mình, “Cậu ấy tên là Lê Chỉ.”

Giờ Tây Trì mới nhìn thấy đằng sau Du Phùng vẫn còn một người nữa, lặng lẽ không tiếng động, vóc dáng mảnh dẻ hơn hẳn Du Phùng, trong cơn hoảng loạn cậu ta không hề chú ý tới.

Lê Chỉ yên tĩnh đứng đằng sau Du Phùng, chỉ để lộ nửa khuôn mặt trắng nhợt, trong ánh sáng tù mù cũng không hề xấu đi, đôi mắt màu xám tựa thuỷ tinh vô cơ đang nhìn về phía Tây Trì, mỉm cười vừa phải, thân thiện, coi như chào hỏi.

Tây Trì ngây người tại chỗ. Cậu ta nhìn Lê Chỉ, quên cả chớp mắt.

Thấy cậu ta như thế, Du Phùng mất kiên nhẫn rời ánh mắt, hắn vê ngón tay đầy vụn bánh, chuyển chủ đề: “Giờ chỉ còn người cuối cùng.”

Lê Chỉ tính nhẩm, đúng là chỉ còn người cuối cùng, sau bữa tối hôm qua mãi chưa xuất hiện lần nào.

Nhớ lại tiếng thét trên bàn ăn ấy, Lê Chỉ nói: “Là… một cô gái?”

“Tôi biết cô ấy,” lúc này Tây Trì hoàn hồn, “Lúc đó chỉ có một cô gái ở đây, ấn tượng của tôi rất sâu sắc. Sau đó tôi phát hiện ra cô ấy ở ngay phòng bên cạnh, cô ấy tên là Nhạc Nhan.”

“Lúc nãy xuống tầng tôi còn nhìn thấy cô ấy! Ở trong phòng khách.”

Phòng khách và phòng ăn chỉ cách nhau một bức tường, lúc họ đi vào, trong đó đã có mấy người liền.

Vưu Thụ và người trung niên đang rúc trên sofa bọc vải ngoài cùng, thì thầm nói chuyện, sắc mặt ảm đạm. Raman cao to quay lưng lại với cửa, đứng cạnh cửa sổ, thấy có người vào thì ngoái đầu liếc nhìn, tình cờ chạm phải ánh mắt của Du Phùng, hai người lặng lẽ dời ánh mắt, giả vờ chẳng nhìn thấy gì.

Một bóng người thon thả ngồi trên cái ghế sofa chính giữa, đang bưng trà hoa nhấp từng ngụm nhỏ, mái tóc xoăn màu đay vừa chấm vai, đuôi tóc quăn lên bồng bềnh lãng mạn. Lê Chỉ thầm nghĩ đây chắc hẳn là Nhạc Nhan.

Lê Chỉ ngồi xuống một bên ghế sofa, thấy chính giữa bàn đặt một xấp thẻ, anh ngờ vực hỏi thành tiếng: “Sao mọi người đều ở đây?”

“Thằng bé đó lôi tới!” Vưu Thụ nói rất dữ, “Bị nhốt ở đây thì thôi, tổ sư còn bị dắt tới dắt lui như chó.”

Rõ ràng anh ta lại cáu bẳn, Lê Chỉ cũng chẳng để bụng, “Tầng ba và tầng bốn có phát hiện gì không?”

“Không, đều bình thường quá mức. Hai bọn tôi còn tìm cả thang trèo lên sân thượng, xung quanh ngoại trừ vách đá trơ trọi ra thì chẳng có cái đếch gì hết!”

Dứt lời, nếp nhăn khoé mắt người đàn ông trung niên bên cạnh cũng đầy đau buồn.

Cửa lớn duy nhất ra ngoài được thì bị đóng chặt, vách núi bốn bề khiến toà nhà như một hòn đảo bị cô lập.

Mọi người đều im lặng, nỗi hiu quạnh ảm đạm lan tràn trong phòng khách.

Tây Trì phá vỡ sự im lặng, vì cậu ta bỗng phát hiện ra điều gì, “Có phải thiếu một người không?” Cậu ta nhìn xung quanh, “Cái ông mặc Âu phục đeo kính gọng vàng ấy.”

Lê Chỉ nhận ra cậu ta đang nhắc đến Tề Hạo Hiên.

Thi thể và hiện trường đã được thằng bé kia dọn dẹp sạch sẽ trước bữa sáng, còn có người chưa kịp nhìn thấy.

“Ông ta chết rồi.” Du Phùng nói.

Tây Trì không tin nổi: “… Chết như thế nào?”

Du Phùng: “Bị cứa cổ rồi treo lên đèn chùm pha lê.”

Tây Trì thảng thốt ra mặt, không dám tưởng tượng hình ảnh đó.

Du Phùng khuyên nhủ chân thành: “Sau này cậu nên dậy sớm. Chim dậy sớm không chỉ có sâu để ăn, mà còn có cả xác mới để ngắm.”

Tây Trì: “…”

Tin tức chết chóc vừa thốt ra, vẻ mặt mọi người đều biến thành chồng chất tâm sự, chẳng ai để ý đến sự lạc quẻ của Du Phùng, Lê Chỉ lên tiếng, “Vậy nên mọi người nhất định phải thận trọng, chắc chắn hung thủ vẫn còn ở trong toà nhà này.”

“Cậu có ý gì?! Cậu bảo trong chúng ta có kẻ đã giết Tề Hạo Hiên à?” Có người phản ứng quá khích.

“Tôi không nói thế.” Lê Chỉ chau mày, “Chưa chắc đã là một trong số chúng ta, có thể vẫn còn kẻ khác nấp ở đây.”

Cuối cùng vấn dề cũng được phơi bày trước mặt tất cả mọi người: Trí nhớ bị mất, cái xác trong lò nướng, toà nhà không thể thoát ra được, nạn nhân mới xuất hiện, và điều đáng lo nhất…

Có một kẻ giết người đang ẩn nấp trong toà nhà này.

Có thể là xó xỉnh trong một căn phòng nào đó, cũng có thể chính là trong số bảy người ở phòng khách này.