Bên ngoài là màu đen hỗn độn, ánh trăng trắng toát chém vào cửa kính tựa lưỡi dao sắc.
Lê Chỉ tỉnh giấc trong ánh nến vàng võ, hôm nay là tối đầu tiên anh đến trang viên Bình Minh.
Tiếng chuông báo giờ cơm tối vọng tới từ bên ngoài cửa, leng ca leng keng, cách lớp cửa nghe như tiếng giục đòi mạng mơ hồ.
Lê Chỉ lết tấm thân mệt mỏi đến ngồi ở bàn ăn, cậu bé người hầu như rối gỗ đẩy một cái lò nướng bằng sắt khổng lồ đi tới, mùi thơm lan tỏa, người đàn ông ngồi bên cạnh bắt đầu hấp tấp cầm dao dĩa lên, một tiếng “ực”, nuốt nước bọt kêu vang dội.
Người đàn ông mặc sơ mi màu đen ngồi chéo anh uể oải chống cằm, ánh mắt liếc về phía lò nướng không ngừng, khóe mắt đuôi mày toát ra vẻ ghê tởm đã biết trước.
Người hầu lịch thiệp mở cửa lò, “Các vị khách quý, xin mời dùng bữa.”
“Keng…”
Âm thanh cửa lò nướng bằng sắt rơi xuống đất tựa một tiếng thở dài nặng nề.
Mọi người chịu đói đã lâu, đều nhìn về phía món ngon đợi đã lâu này mà khó kiềm chế nổi.
Lê Chỉ cũng nhìn theo.
Lúc nhìn rõ hình dáng món ăn, anh mất sạch cơn thèm ăn trong nháy mắt.
Tất cả mọi người đều im bặt. Không ai phàn nàn đói khát khó chịu được nữa.
Thời gian như bị kéo giãn ra thành một đoạn vỏ dồi thối mong manh, chỉ cần chạm vào sẽ đứt, tỏa ra mùi thối rữa.
“Cạch”. Có người đứng bật dậy, đánh đổ ly đế cao đựng sâm panh đắt tiền.
Thủy tinh trong suốt chỉ kịp phát ra tiếng vang thê lương giòn tan vội vã, liền biến thành vài miếng rác thải sắc nhọn.
Mọi người như nghe thấy cảnh báo, bừng tỉnh, bắt đầu ùa ra bốn phía, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, ghế dựa chạm trổ xa xỉ bị xô đổ, rơi xuống đất, tiếng xô đẩy đan xen với tiếng vật cứng va chạm, tràn ngập căn phòng trong tích tắc.
Lê Chỉ chớp mắt, nhận diện kỹ càng hình dáng của món ăn trong lò.
Thực ra nhìn kỹ thì không có gì đáng sợ, nhiệt độ của lò nướng đã được điều chỉnh vừa phải, thịt nướng tơi mềm, phết mỡ bóng loáng, khiến thịt nom cực kỳ ngon miệng.
Nếu như đó không phải một người.
Chẳng biết thanh niên áo đen đáng ghét kia sấn tới từ lúc nào, hỏi rất quen miệng: “Có nhận ra được đây là ai không? Nom quen quá.”
Lê Chỉ nghe xong, chau mày nghi hoặc, không thể không ép mình tập trung ánh mắt vào trong chiếc lò nướng còn đang bốc hơi nóng kia, “Da đã bị lột sạch rồi, mất cả mặt, máu be bét thì ai mà nhận ra được.” Giọng anh toát ra vẻ lạnh nhạt.
Thanh niên áo đen cười: “Không có mặt vẫn nhìn thân hình được mà, cậu nhìn cái bụng béo tốt kia đi, trong số chúng ta chỉ có một tên béo mà thôi.”
Đúng là vậy. Lê Chỉ vẫn còn nhớ đó là một người đàn ông luống tuổi uy nghiêm, không thoát nổi lời nguyền phát phì tuổi trung niên, cử chỉ toát lên vẻ ngạo mạn và điềm tĩnh, là phong thái của kẻ thường xuyên đứng trên người khác.
Hiện giờ kẻ bề trên cao quý ấy đã được ướp gia vị, tỏa ra mùi thơm lạ bên cạnh bàn ăn hỗn loạn, như một con heo sữa dùng để ăn không xứng đáng được có tôn nghiêm.
Lê Chỉ nhìn khóe môi hơi cong của thanh niên áo đen, cảm thấy lạnh toát vô cớ. Những người khác đã tranh thủ đi mất từ lâu, trong phòng ăn rộng lớn chỉ có Lê Chỉ và thanh niên áo đen kia.
Phòng ăn ánh nến tù mù, Lê Chỉ nghe thấy tiếng lách tách của củi cháy trong lò sưởi.
Anh nhìn thanh niên áo đen lại gần kẻ bề trên đã chín kia, giơ ngón tay trắng bệch thong thả rút ra một vết đen mảnh dài bất quy tắc từ trong màu hồng hấp dẫn kia.
Lê Chỉ nhìn thấy rõ, chiếc lông màu đen được mỡ nhuộm sáng bóng, trên đầu bút hình dáng tao nhã nhuốm màu đỏ thẫm, anh cất tiếng: “Bút lông?”
“Trùng hợp cắm chính giữa hốc mắt bên phải.” Sau khi thanh niên áo đen rút cây bút lông ra, nhãn cầu mắt phải bị kéo theo nên rơi ra ngoài. Nó đáp xuống đất, lăn lông lốc vẽ ra một vệt mỡ dinh dính. Khoảng cách lăn không xa, vì nước đã bốc hơi hết, nên nó bị teo lại.
“Tôi đã bảo mà! Không thể mở được cổng! Tôi cũng thử hết mọi cửa sổ rồi! Đều không mở được!!” Có người gào thét trong hành lang, trong giọng nói kích động hổn hển pha lẫn âm cuối run rẩy.
Người bị thét nom không lớn lắm, một cậu trai khoảng 20 tuổi, mặc Âu phục cao cấp giá không hề rẻ. Cậu ta nom như suy sụp lý trí, ôm đầu quỳ dưới đất, lẩm bẩm hỗn loạn không ngừng: “Không thể nào… tôi đến dự tiệc mà… Sao lại xảy ra chuyện như thế này…”
Người đàn ông đối diện cao to vạm vỡ, tính tình không được tốt lắm, anh ta tiếp tục duy trì âm lượng gào thét vừa rồi, người khác nghe mà inh tai đến độ sợ hãi: “Không tin thì tự cậu thử đi!”
Đó là cách xác thực có thể làm. Cậu trai mặc Âu phục mềm nhũn chân run cầm cập; vịn tường di chuyển về phía cửa lớn từng bước một, dọc đường để lại tiếng nức nở loáng thoáng.
Lê Chỉ dựa vào cánh cửa gỗ đỏ phòng ăn, vô cảm nhìn họ xả cảm xúc.
Người đàn ông vạm vỡ còn chưa nguôi hết cơn giận, nhìn theo bóng lưng cậu ta lảo đảo đi mất, vừa thở hổn hển vừa ngoái đầu lại, tình cờ chạm phải cặp mắt màu xám của Lê Chỉ.
Tư thế người quan sát đứng ngoài cuộc đáng lẽ phải khiến cảm xúc giận dữ của người ta trở nên dữ dội hơn, nhưng khăng khăng cặp đồng tử màu xám đó lại chẳng chứa chút cảm xúc nào, người đàn ông vạm vỡ cứ như bị một chậu nước lạnh hoà băng vụn dội ướt sũng từ đầu xuống chân, thậm chí ngay cả làn da và đầu óc cũng bị nhiệt độ đóng băng rửa sạch.
Anh ta trở nên bình tĩnh trong nháy mắt.
Lê Chỉ thấy anh ta bình thường trở lại, tỏ vẻ như không nhìn thấy cuộc xung đột gay gắt vừa rồi, anh bình thản cất tiếng hỏi: “Vào xem thử anh có quen biết người trong này hay không.”
Người đàn ông vạm vỡ bước vào căn phòng ăn mà mình vừa chạy trốn vừa rồi lần nữa.
“Thế này làm sao mà nhận ra là ai được!” Anh ta đứng cạnh lò nướng, chỉ liếc nhìn qua loa, dịch dạ dày bèn dâng lên cuồn cuộn.
Anh ta cố nhịn cơn trào ngược dạ dày, bổ sung: “Dù cho trước đây tôi có quen biết thì tôi cũng chẳng nhớ được, tôi… tôi không nhớ…”
Lê Chỉ: “Thế là sao?”
Người đàn ông vạm vỡ đó túa mồ hôi lạnh, gật đầu: “Tôi mất trí nhớ rồi… Tôi không có bất cứ ký ức nào trước khi tỉnh lại tối nay.”
Thanh niên áo đen vốn còn đang im lặng ngắm nghía chiếc bút lông quạ đó, nghe thấy bỗng nói: “Tôi cũng thế.”
Lê Chỉ ngoái đầu nhìn hắn một cách quái dị, vẻ mặt nghiêm túc của chàng thanh niên không giả tạo: “Tôi cũng không có ký ức trước khi tỉnh dậy tối nay.”
Tiếng chuông đồng hồ tích tắc vọng tới, Lê Chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đột nhiên nông hẳn của mình.
Lê Chỉ nói khẽ: “Tôi cũng thế.”