Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chim Khách Ăn Cắp - Tây Lộc Hoàn

Chương 47




Trong phòng thí nghiệm sắc màu đơn điệu, giờ cuối cùng cũng có màu sắc khác biệt.

Trên sàn nhà lát gạch trắng có một mảng máu to đột ngột, một mớ tóc màu hạt dẻ ngâm trong đó, bẩn thỉu rối tung. Lúc dọn dẹp nhất định sẽ khiến người ta phải nôn mửa.

Toàn thân Ngôn Dương lạnh toát, đồng tử mắt run rẩy, lồng ngực cậu phập phồng dữ dội, rõ ràng đang hít lấy oxy điên cuồng, nhưng cậu lại cảm thấy ngạt thở như bị bóp cổ.

Ánh đèn trong phòng thí nghiệm rất trắng, rất sáng, dường như toàn bộ không gian chẳng tồn tại chút u ám nào.

Tầm nhìn của Ngôn Dương lúc tối lúc sáng, cậu nhìn vào mắt Lê Nhược, cặp mắt đó từ không cam lòng đến sợ hãi, cho tới tuyệt vọng, đau khổ quằn quại đến cuối cùng, chỉ còn lại sự im lìm trống rỗng. Những điều này, cậu chẳng bỏ lỡ một chút nào.

Trong mảng trống không màu xám đó, Ngôn Dương bỗng cảm thấy buồn cười, nhớ tới khuôn mặt tự cho là phi phàm của mình mọi khi, dưới những lời khen ngợi hào nhoáng đó, thì ra đều rỗng tuếch.

Đã đọc nhiều sự tích anh hùng, và sống mười sáu năm trời trong sự ngưỡng mộ tôn sùng của người khác, khen ngợi ồn ào bao vây xung quanh mình, cậu coi mình là nhân vật chính của thế giới này. Cậu từng tưởng tượng mình rơi vào nguy hiểm, nhưng trước nay luôn tự tin mình có thể xoay chuyển tình thế, thoát chết ngoạn mục. Giống như nhân vật chính trong truyện.

Nhưng giờ thì sao?

Nước mắt trượt xuống quai hàm tinh tế, rơi xuống ngắt quãng, mở to mắt nhìn Tư Bác đặt bộ não vào dịch dinh dưỡng màu xanh lá cây, rồi quay người đi tới.

Cậu không thể thay đổi được bất cứ việc gì, không thể xoay chuyển được bất cứ kết cục nào.

Tư Bác đứng trước mặt Ngôn Dương, dùng con dao mổ mảnh dài nâng cằm cậu, trên thân dao toàn là máu của Lê Nhược. Ông ta cụp mắt nhìn cậu.

Khuôn mặt bị nâng lên đó trắng bệch tột độ, đồng tử mắt ướt lệ đang giãn rộng, khung xương hoàn hảo không giấu được đau khổ khiến cậu lúc này nhìn như một con rối bị hỏng.

Cửa phòng thí nghiệm bị gõ vang.

Tư Bác: “Vào đi.”

Hai gã đàn ông đẩy cửa bước vào, mặc áo khoác da màu đen, bước chân im bặt không tiếng động, “Ngài Tư.”

Tư Bác thu con dao mổ tỳ cằm Ngôn Dương, dùng ngón cái lau sạch vết máu dính lên mặt cậu, “Xoá trí nhớ của nó sạch vào, rồi nhốt nó lại.”

Việc này khác với điều vừa nói trong cuộc điện thoại, một người trong đó lên tiếng xác nhận: “Thế còn nhóm xoá bỏ A?”

“Tạm thời không cần, nhốt vào là được.” Tư Bác giơ tay chỉ ra sau lưng, “Còn cái xác kia, dọn mau lên, để ở đây vướng chỗ.”

Ngôn Dương nhìn hai người đó đặt Lê Nhược vào thùng giấy đã chuẩn bị trước, thùng giấy đó không to lắm, tranh thủ lúc Lê Nhược còn chưa cứng đơ, họ gấp bà bỏ vào thùng, như thể vo viên một tờ giấy bỏ đi vứt vào thùng rác, rồi bịt kín bằng băng dính màu đen.

Sau đó họ đỡ Ngôn Thời – bố cậu – nãy giờ hôn mê bất tỉnh dưới sàn nhà bên cạnh lên cái ghế mà Lê Nhược vừa ngồi, cánh tay người máy hoạt động ngay lập tức, cố định Ngôn Thời bằng giá đỡ.

Ngôn Dương biết tiếp theo Tư Bác sẽ làm gì với bố mình, trong chớp mắt, nỗi hận sâu sắc bùng lên dọc theo cột sống, thiêu đốt mắt cậu đỏ bừng, linh hồn bị đốt thủng lỗ chỗ trong ngọn lửa phẫn nộ bừng bừng ấy.

Tư Bác nhìn ánh mắt tập trung trở lại vì phẫn nộ của cậu, ông ta cười khẩy thành tiếng, “Mày thế này có ích gì? Lát nữa đến cả bản thân là ai, mày cũng chẳng biết.”

Ông ta xua tay, hai gã đàn ông mặc áo đen đó bèn đi tới chỗ Ngôn Dương, vác cánh tay mềm oặt không có lực của cậu, rảo bước đi ra ngoài cửa.

Nhưng khăng khăng đúng lúc này, Ngôn Thời tỉnh dậy.

Tầm nhìn mù mịt đảo quanh căn phòng, chạm phải Ngôn Dương sắp bị lôi ra ngoài cửa.

Chỉ một cái liếc nhìn, hai giây ngắn ngủi, cửa phòng thí nghiệm đã đóng sầm trước mặt Ngôn Dương.

Trong cửa, tiếng dao cạo ong ong lại bắt đầu.

Cái liếc nhìn đó như dùng dao khắc vào trí nhớ, sau này sau mỗi lần chém giết quá mức, Ngôn Dương đều sẽ nhớ tới vẻ mặt lúc đó của bố, là tuyệt vọng, hơn thế nữa là áy náy.

Nhưng tư duy trong đầu Ngôn Dương lúc này vỡ vụn cuồng loạn, không hiểu được cảm xúc của bất cứ ai, chỉ có một suy nghĩ lặp lại điên cuồng trong lòng…

Bất kể thế nào, không tiếc bất cứ giá nào… cậu nhất định phải giết Tư Bác!

Đồng tử mắt Ngôn Dương rung động dữ dội, thần kinh bỗng trở nên hưng phấn một cách quái dị, mảnh ký ức trong đầu bắt đầu thoáng hiện lên lộn xộn.

Cậu bị hai gã đàn ông đó lôi đi, trước mắt là cánh cửa thí nghiệm càng ngày càng xa, sau lưng là hành lang dài dằng dặc.

Dẫn đến đâu? Cậu không biết.

Chắc là một góc khác của địa ngục.

Cậu bị kéo đi rất lâu, nhưng lại như chỉ trong một chớp mắt, trong nỗi đau khổ vô tận và hưng phấn run rẩy, Ngôn Dương không còn tỉnh táo nữa.

Nhận tức của cậu trượt xuống vực thẳm, rơi vào bóng tối dày đặc.

Lúc Ngôn Dương tỉnh lại, cậu thấy ánh nắng hơi chói mắt.

Cậu ngồi bật dậy, phát hiện ra mình đang nằm trong vườn hoa, dưới người là thảm cỏ xanh được nắng hun nóng, cánh hoa anh đào xoay tròn đáp xuống vai cậu.

Sau lưng là một toà dinh thự hai tầng đứng độc lập, cửa sổ kính đang mở trên bức tường trắng dịu dàng, trong đó loáng thoáng tiếng cười nói.

Đây là ở thành phố Fyl, trong nhà của cậu.

Ngôn Dương ngửi thấy mùi thơm quen thuộc truyền tới từ trong cửa sổ kính, là mùi hương ngọt ngào của bánh quy việt quất mà Lê Nhược thường nướng.

Cậu vội vã chạy vào nhà, chẳng kịp đổi giày, chạy vào bếp, nhìn thấy bóng Lê Nhược và Ngôn Thời dựa vào nhau trước lò nướng.

Nghe thấy tiếng bước chân, hai người ngoái đầu.

“Sao con không thay dép? Lớn thế rồi mà còn bắt người khác dặn dò chút chuyện vặt vãnh này.” Lê Nhược đưa cho cậu bánh quy việt quất vừa mới ra lò.

Ngôn Dương nhón một chiếc bỏ vào miệng, vị ngọt mềm trên nụ vị giác khiến mũi cậu cay xè, “Lần sau nhất định con sẽ nhớ.”

Lê Nhược lấy làm lạ: “Sao hôm nay lại ngoan thế hả A Dương?”

Ngôn Dương cười hì hì, ăn xong bánh quy bèn thõng tay xuống, vân vê đầu ngón tay, quyến luyến khác thường với độ ấm còn sót lại của bánh quy vừa rồi.

Ngôn Thời cúi đầu liếc nhìn thời gian, “Sao con chưa đi? Không phải hẹn Du Phùng cùng đi xem pháo hoa à?”

Ngôn Dương sửng sốt, trong đầu bỗng truyền tới cơn đau dữ dội, tinh thần cậu hoảng hốt, nhìn bố mẹ trước mắt, một giọt lệ rơi từ khoé mắt mà không hề báo trước, “Con không muốn đi.”

Hình như Lê Nhược và Ngôn Thời không nghe rõ, “Gì cơ?”

“Con không muốn đi.”

“Con nói gì thế? Đi mau đi, mẹ và bố con đưa con ra bến.”

Ngôn Dương bị Lê Nhược đẩy ra ngoài cửa, “Mẹ, mẹ đừng vội, mẹ nghe con nói này…”

Còn chưa dứt câu, lực đẩy sau lưng bỗng biến mất, Ngôn Dương lập tức ngoảnh đầu, nhưng phát hiện ra sau lưng cậu chẳng có ai.

Người thân sau lưng cậu đã biến mất, biến thành con đường rợp bóng mát vãi đầy mảnh nắng.

Cậu ngoảnh đầu lại, nhìn về phía trước, cách đó mấy chục bước chân có biển trạm xe màu đỏ tươi, loé ánh sáng của sơn nhẵn mịn dưới nắng.

Cạnh biển trạm là giàn nho bát ngát, màu xanh mướt trải dài, Ngôn Dương cảm thấy cảnh này có cảm giác thiếu hài hoà không thể nói bằng lời.

Nhưng giây tiếp theo cậu chẳng rảnh để tâm đến ngờ vực nữa.

Một thiếu niên tóc đen đang đứng dưới giàn nho, làn da trắng ngần, khuôn mặt tuấn tú, nhìn Ngôn Dương từ một quãng xa.

Căn bản không chịu kiểm soát của bản thân, chân cậu sải dài, đi nhanh từng bước lại gần người đó.

Thiếu niên tóc đen bắt được nụ cười dịu dàng hiếm thấy, gọi cậu, giọng trầm gợi cảm, “Ngôn Dương.”

“Ngôn Dương!” Một giọng nói khác đột ngột vang lên bên tai.

“Ngôn Dương, Ngôn Dương, tỉnh dậy.”

Có người đang gọi cậu, cậu như nằm dưới đáy nước, còn giọng người đó thì như vọng tới từ trên mặt nước, mơ hồ, nghe không chân thực.

“Tỉnh dậy.”

Âm thanh đó quanh quẩn không ngừng, Ngôn Dương bị làm phiền đến mức nội tâm đột ngột dấy lên một ngọn lửa bồn chồn.

Cậu mở choàng mắt ra, phát hiện nơi này không phải nhà mình ở thành phố Fyl, cũng chẳng phải dưới giàn nho cạnh bến xe, mà là một căn phòng giam màu xám.

Mùi máu tanh hoang đường đó là thật.

Phòng giam bị niêm phong kín bưng, chỉ có một ô cửa sổ hẹp hình chữ nhật trên cánh cửa sắt, sự im lìm chất đầy căn phòng, chỉ có tiếng hít thở của Ngôn Dương.

Ngôn Dương xoay tròng mắt khô khốc, ngạc nhiên phát hiện ra có một bóng đen ngồi cạnh mình!

Người đó im bặt không tiếng động, cứ như hoà làm một với bóng tối.

Ngôn Dương tốn công ngước mắt lên nhìn.

Cậu nhìn thấy một cặp mắt màu xám quen thuộc.

Mắt cậu dần dần thích nghi với ánh sáng, lúc này Ngôn Dương mới nhìn rõ.

Người đó nấp trong bóng tối, vẻ mặt tối tăm không rõ, nhưng có khuôn mặt y hệt mình.