Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Chim Khách Ăn Cắp - Tây Lộc Hoàn

Chương 37




Thư mục mới [Thiết bị đầu cuối đã đồng bộ]

Thứ bảy ngày 21 tháng 6 năm 125 lịch mới, trời nắng

Hôm nay đến thành phố Cass, thực tập kỳ nghỉ hè.

“Lại viết nhật ký à?” Cậu trai nhiệt độ cơ thể cực cao bên cạnh sấn tới, nhìn chữ trên màn hình nổi.

“Bố em bắt phải viết,” Ngôn Dương thở dài, tiện tay đóng bàn phím ảo, “Bảo gì mà tổng kết thăng hoa, ghi chép tâm trạng.”

Vưu Thụ khó hiểu: “Giờ ngay cả ký ức cũng có thể trích xuất để đọc, trải nghiệm đó phong phú hơn hẳn chữ viết đơn thuần mà.”

“Anh đi mà bảo ông ấy.” Ngôn Dương huých Vưu Thụ, “Đừng dựa vào em, nóng chết đi được.”

Loa thông báo dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu.

“Xin chào các bạn, chào mừng các bạn đi chuyến tàu Ngôi Sao Fyca, từ thành phố Fyl thủ đô đến thành phố Cass, toàn thể nhân viên của chuyến tàu này sẽ cung cấp dịch vụ tự phục vụ toàn diện cho các vị.”

Giữa tháng sáu, lá cây sung đan xen lẫn nhau, hai bên đường ray là vườn hoa hướng dương bát ngát, sáng rực rỡ dưới ánh nắng chói chang.

Một đoàn tàu màu bạc đi xuyên qua chính giữa.

Du Phùng ngồi đối diện hai người, ngắm nhìn phong cảnh lùi ngược bên ngoài cửa sổ, đồng tử mắt đen nhánh bị nhạt đi vì nắng chiếu.

“Du Phùng.” Ngôn Dương gõ bàn.

Du Phùng ngoái đầu nhìn anh, “Sao?”

“Trước kia em chưa hỏi, tại sao chúng ta lại đến thực tập ở cục cảnh sát thành phố Cass? Có phải anh bảo chú là muốn đến đây không?”

Du Phùng dửng dưng nói, “An ninh ở trung tâm thành phố Cass rất ổn, họ yên tâm.”

“Ứ tin.” Ngôn Dương khoanh tay, rõ ràng mỗi lần nhắc đến đều thảo luận um trời, mặc dù có thể là cậu nhiệt tình đơn phương, nhưng Du Phùng bị cậu lải nhải bao lâu thế, đáng lẽ phải thích thú mới phải.

Vưu Thụ cũng nghe mòn tai từ lâu rồi, tất nhiên hiểu được Ngôn Dương không tin điều gì, “Chẳng phải chỉ là cái trang viên cũ thôi sao? Có gì mà xem đâu? Rốt cuộc em đến thực tập hay là đến du lịch?”

Nước da của cậu trắng nõn, bị nóng nên tóc trước trán ươn ướt, nhưng tôn lên cặp mắt màu xám đó càng rõ nét, lúc không cất tiếng thì như thuỷ tinh dễ vỡ, một khi nói thì lại như bị thuỷ tinh bị đun nóng vậy.

“Anh thì biết gì! Kiến trúc thành phố Fyl gần như toàn màu trắng, cái nào cũng như nhân bản ra vậy, sống mười sáu năm nay em sắp mù màu rồi.”

“Lần này nhất định em phải đến trang viên Bình Minh xem thử, mưa gió bão bùng cũng không cản được em.”

Du Phùng ngước mắt nhìn bầu trời xanh quá đỗi, chẳng có lấy một gợn mây, “Thế cháy nắng bong da có cản được không?”

“Không cản được!”

Việc khiến Ngôn Dương thất vọng là, trung tâm thành phố Cass chẳng khác gì kiến trúc màu trắng ở thành phố Fyl, lúc xuống tàu anh còn tưởng mình đã về nhà.

Toà văn phòng của cục cảnh sát thành phố Cass cũng màu trắng, ba người bước vào, đăng ký họ tên ở quầy lễ tân, được chỉ đường đến văn phòng của cục trưởng ở tầng thượng.

Cục trưởng tóc muối tiêu, nhìn thấy họ bèn vội vàng ra đón. Ngôn Dương nhìn chính giữa đầu ông ta nhẵn bóng, chắc là không còn xa ngày nghỉ hưu.

“Các cậu đến rồi, đi giữa mùa hè nắng lắm phải không, mau ngồi đi.”

“Thành phố Cass cũng chỉ nóng mấy hôm nay thôi, sắp 20 độ rồi. Đến lúc đó có thể lượn lờ thoải mái, có rất nhiều chỗ chơi.”

“À phải rồi, tháng sau còn có lễ hội pháo hoa, không được bỏ lỡ nhé.”

“Tôi đã nghe cảnh sát Du nói, ba cậu muốn tranh thủ nghỉ hè để kiếm cơ hội thực tập phải không, việc ở đây dễ lắm.”

Ngôn Dương đứng đó lắng nghe, thầm nghĩ đúng là đến du lịch, cục trưởng cơ bản chẳng trông mong gì vào họ.

Người lớn tuổi dễ lải nhải, ngoại trừ chào hỏi ra thì thời gian còn lại ba người họ chẳng chen được vào câu nào.

Cuối cùng cũng đến lúc kết thúc, cục trưởng dùng thiết bị đầu cuối cá nhân để gửi một tin nhắn thoại, “Ây Cao Hồng, cậu hướng dẫn ba thực tập sinh mới đi.”

Cứ thế, ba người được giao cho người tên Cao Hồng đó.

Người này khoảng ngoài bốn mươi tuổi, nếp nhăn khoé mắt không ít, nom như khoé mắt cười, dễ gần.

Lúc nhìn thấy mặt Du Phùng và Ngôn Dương, ông ta sửng sốt, “Hai cậu này… trước đây có phải từng được trao thưởng không?” Rồi lại tự khen ngợi, “Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao.”

Vưu Thụ bên cạnh đứng ngượng ngùng, Cao Hồng vẫn muốn tiếp tục, nhưng thiết bị đầu cuối cá nhân loé ánh sáng xanh lam, hiển thị có cuộc gọi.

“Chuyện gì?” Cao Hồng bắt máy.

“Vừa nhận được tin báo án, phát hiện thi thể.”

“Ở đâu?”

“Khu Đồng Hoa.”

Cao Hồng thầm thở dài, lại là chỗ đó, vừa bẩn vừa thối, tháng này ba lần rồi, thật sự chả muốn đi. Mùa hè nóng nực cứ ở chỗ có điều hoà thì hơn.

“Không phải ba cậu muốn kiếm việc làm đấy à? Vừa hay có cơ hội đi xem hiện trường, các cậu đi xem đi.”

“Bọn cháu? Đi hiện trường?” Dường như Ngôn Dương nghe nhầm.

“Các cậu còn trẻ mà giỏi giang thế này, chắc chắn không có vấn đề.”

“Thế thủ tục nhậm chức thì sao?” Vưu Thụ vẫn đắn đo đến trình tự chính quy.

“Việc đó dễ thôi, tôi làm giúp các cậu.”

Tường đổ nát, mặt bong tróc, cửa chịu mưa gió bao nhiêu năm, mơ hồ không rõ.

“Số 489 đường Đồng Hoa.” Du Phùng quan sát kỹ càng, “Chính là chỗ này.”

Ngôn Dương kiễng chân bước vào cửa đơn nguyên, né vũng nước đọng đục ngầu, chỉ sợ giày thể thao màu trắng mới mua hôm qua dính bẩn.

Cửa căn hộ cũ kỹ, gỉ sắt đầy bên trên, trở thành dấu vết năm tháng khó phai nhoà.

Ba người đứng bên ngoài cửa, hít sâu một hơi, nín thở rồi mới từ từ mở cửa.

Mùi thối rữa của thi thể nồng nặc ập tới, ruồi nhặng vo ve, Ngôn Dương còn tưởng mình bị sặc mùi đến mức ù tai.

Tháng sáu giữa hè, cái gì cũng thối rất nhanh. Thi thể cũng vậy.

“Tổ sư…” Vưu Thụ ngồi xổm ở cửa, không đi vào trong.

Người đó đã thối rữa cao độ, trương phình, màn hình nổi trước mặt vẫn đang bật lờ mờ, dừng ở giao diện trò chơi ảo cỡ lớn. Bên cạnh đặt một cây quạt điện, chưa ngắt điện, vẫn đang quay mòng mòng.

Thời đại nào rồi mà còn dùng quạt điện. Đây là đồ cổ đấy.

Lần đầu tiên họ nhìn thấy thi thể thối rữa đến mức kinh tởm này, vẫn còn cách mấy mét mà đã không chịu nổi nữa.

“Mẹ kiếp, tởm quá.” Ngôn Dương nhìn thấy có giòi chui vào mắt của thi thể, trong chớp mắt dịch dạ dày bắt đầu cuộn trào.

“Xem mau về mau.” Du Phùng đi lướt qua Ngôn Dương, lại gần thi thể.

Ngôn Dương nhìn vẻ mặt thờ ơ của Du Phùng, bị kẹp giữa nhiệt độ 38 độ và mùi xác thối mà vẫn không sốc, lập tức cảm thấy vẻ vã mồ hôi còn giật thót mình của mình quá kém cỏi, cậu ép mình bước lên vài bước, “Thông tin quét mặt có dùng được không?”

Du Phùng thao tác trên thiết bị đầu cuối cá nhân, hiển thị quét thất bại, hắn lắc đầu, nhìn khuôn mặt sưng phồng, “Hồ sơ viết kết luận sơ bộ là nghiện kết nối ảo, kiệt sức mà chết.”

Ngôn Dương lấy làm lạ: “Chúng ta không phải tốp cảnh sát đầu tiên đến hiện trường sao? Ai kết luận sơ bộ thế?”

Du Phùng nhìn hồ sơ, “Dạo trước đã có hai vụ tương tự, đều là chết vô cớ rồi được hàng xóm phát hiện. Kết quả cuối cùng pháp y đưa ra đều là nghiện kết nối ảo, kiệt sức mà chết.”

“Chết vô cớ… anh ta không có bạn bè thân thích gì à?” Ngôn Dương chau mày.

“So sánh ADN của người chết với kho dữ liệu.” Du Phùng điều khiển thiết bị, toàn bộ thông tin hệ thống được chiếu trước mặt ba người, hắn đang tra cứu trong kho dữ liệu.

“Không tìm thấy người này?!” Vưu Thụ giật mình.

Hình chiếu màu xanh lam soi sáng ba khuôn mặt mù tịt.

Quạt điện cũ kỹ kêu ong ong không ngừng, khứu giác của Ngôn Dương đã thích nghi với mùi xác thối rữa.