Đến cuối năm, sự nghiệp làm huấn luyện viên của Lý Quần Thanh kết thúc, Văn Tự muốn mời anh ăn cơm, anh vốn định từ chối, nhưng ngẫm lại thì ăn bữa cơm chia tay cũng tốt, tốt nhất là sau này đừng dính dáng đến nhau nữa.
Văn Hân Minh thấy rất lạ, tối nay em trai cô khăng khăng đòi cô gác lại công việc, nhất định bắt cô đến ăn bữa cơm này, còn bảo cô phải ăn diện, đừng làm cậu ta mất mặt.
Lý Quần Thanh cho rằng chỉ có hai người Văn Loan Thần, Văn Tự và mình, kết quả có thêm một mỹ nữ tóc ngắn tháo vát nhanh nhẹn, chỉ có anh ngơ ngác, hai người còn lại chào hỏi rất vui vẻ.
“Xin chào, tôi là Văn Hân Minh, chị gái của Văn Tự.” Văn Hân Minh mỉm cười chuẩn mực, chìa tay chào hỏi Lý Quần Thanh.
Lý Quần Thanh gượng gạo chìa tay nắm lấy, nói: “Xin chào, tôi là Lý Quần Thanh.”
Nhìn bầu không khí này có phần lúng túng, Văn Loan Thần mỉm cười mào đầu trò chuyện. Văn Hân Minh huých Văn Tự, cậu ta rời mắt khỏi gương mặt Lý Quần Thanh, nhìn sang chị mình. Trên mặt Văn Hân Minh vẫn giữ nguyên vẻ đoan trang, cô hạ giọng nói: “Được đấy, biết chị thích kiểu gì. Em trai ngoan, ăn bữa này xong mà thành công, em muốn sao trên trời thì chị cũng hái cho em.”
“Em thấy cũng chỉ anh ta làm được anh rể em, người khác em thật sự không vừa mắt, chị à, Lý Quần Thanh thật sự,” Văn Tự giơ ngón cái dưới gầm bàn, “Trên thế giới không có gã nào tốt hơn anh ta hết. Anh ta chỉ không thích nói chuyện, cứ cảm thấy em phiền phức nên không thích để ý đến em, nhưng con người anh ta rất tốt. Chị mau tìm chủ đề nói đi, đừng im bặt.”
Văn Hân Minh ra dấu OK, tiếp chuyện rất tự nhiên, duyên dáng tán gẫu với Lý Quần Thanh. Văn Hân Minh càng nói càng thích, thanh niên học thức uyên bác, lịch thiệp tuấn tú đúng là gu lý tưởng của cô, ăn bữa cơm gần xong xuôi, Văn Hân Minh nói: “Chúng mình hợp cạ ghê, hay là chúng ta kết bạn WeChat nhé?”
Lý Quần Thanh không tiện từ chối, anh lấy điện thoại ra mở mã QR, Văn Hân Minh liếc nhìn bèn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của anh, rõ ràng lúc nãy không có mà. À, vừa rồi nắm tay phải, người ta đeo ở tay trái, thảo nào.
Họ đều không uống rượu, đều lái xe đến, thế là cũng ai đi xe nấy về nhà, Văn Hân Minh vừa ra ngoài bèn càu nhàu em trai, làm cô mừng hụt.
Văn Tự cũng chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao: “Anh ta có bạn gái? Anh ta chưa bao giờ nhắc đến, em cũng chưa từng gặp mà. Không được, em phải hỏi cho rõ.”
Cậu ta lập tức móc điện thoại ra nhắn tin cho Lý Quần Thanh, hỏi có phải anh có đối tượng rồi không, lần này Lý Quần Thanh trả lời rất nhanh, nói phải, còn bảo mùa hè năm sau họ sẽ kết hôn.
— Thế sao anh không kể cho tôi?
— Tại sao tôi phải kể cho cậu?
Lý Quần Thanh nói tiếp bèn nhận ra ý đồ của Văn Tự, có điều vừa hay, bất ngờ lớn của Tưởng Quân đến đúng lúc thật, có thể tránh được rất nhiều rắc rối. Tưởng Quân bận rộn là vì muốn mua một chiếc nhẫn đẹp xứng với Lý Quần Thanh, muốn cố gắng kiếm tiền đưa anh ra nước ngoài kết hôn, năm nay bố hắn mắc bệnh nhiễm trùng đường tiểu, khoản nợ trước kia cộng thêm chi phí thuốc men đè nặng Tưởng Quân không dám thư giãn, hắn không muốn người khác bố thí, muốn tự dựa vào bản thân để giải quyết khó khăn của mình.
Tại sao lại thích hắn, tại sao lại cam tâm tình nguyện theo hắn lâu như vậy, đáp án chẳng cần nói cũng biết. Có điều họ kết hôn tạm thời chưa thể kể cho bố mẹ Tưởng Quân được, không sao, Lý Quần Thanh đã hạnh phúc lắm rồi.
Văn Tự mãi không trả lời tin nhắn của anh, Lý Quần Thanh cảm thấy mình trả lời hơi bất lịch sự, lại gõ thêm một đoạn nói, tôi không thích người khác quan tâm quá mức đến cuộc sống riêng tư của mình, anh bấm gửi, một dấu chấm than đỏ tươi xuất hiện trên màn hình.
Văn Tự đã xoá anh khỏi danh sách bạn bè. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Thật sự cạn lời. Lý Quần Thanh cũng rất tức giận, việc này có gì mà đáng phải xoá bạn? Quả nhiên vẫn là trẻ con! Anh cũng bấm xoá Văn Tự khỏi danh sách bạn bè, chặn luôn cả số điện thoại.
Vừa hay, mắt không thấy, lòng không phiền.
Tưởng Quân hiếm khi được nghỉ một hôm, hắn đưa Lý Quần Thanh đến suối nước nóng ngâm mình, đang ngâm dở thì nhận được cuộc gọi của khách hàng, Lý Quần Thanh bảo hắn mau đi đi, anh có thể thong thả tự về. Tưởng Quân hôn Lý Quần Thanh, nói xin lỗi rồi vội vàng đi mất.
Lý Quần Thanh không có quá nhiều sở thích, ngâm suối nước nóng cũng là một trong các đam mê của anh. Anh thích vừa ngâm vừa cầm máy tính bảng xem Thế Giới Động Vật, đây đúng là thiên đường nhân gian.
Xung quanh suối nước nóng là rừng trúc, khơi một dòng suối nhỏ, trên dòng chảy là cánh hoa đủ màu trôi bồng bềnh. Hơi nóng bốc lên cuồn cuộn trong suối nước nóng tôn lên vẻ siêu phàm thoát tục của Lý Quần Thanh, tựa tiên nhân bước ra từ rừng trúc, tách biệt nhân gian. Mái tóc nửa khô đen dày, làn da trắng nõn, trong đêm tối vẫn thu hút ánh nhìn.
Từ đằng xa Văn Tự đã nhìn thấy Lý Quần Thanh, cậu ta đứng tại chỗ không dám nhúc nhích, chỉ sợ hình ảnh yên tĩnh tuyệt đẹp này bị mình phá hỏng, Lý Quần Thanh lạnh lùng quá, đến mức tránh xa đám đông, tựa một đoá hoa mai kiêu ngạo mọc trên đầu cành.
“Sao lại đứng đực ra thế? Đi đi, sang bên kia chơi.” Bạn bè đi cùng Văn Tự vỗ lưng cậu ta nói.
Văn Tự hoàn hồn, bảo họ: “Các cậu đi trước đi, lát nữa tôi qua.”
Dứt lời, chờ bạn bè đi xa, Văn Tự bèn đi tới chỗ Lý Quần Thanh, bước vào suối nước nóng, rồi từ từ lại gần, Lý Quần Thanh đang xem báo hoang săn hươu, Văn Tự cũng đang đi tới đằng sau anh, nói bên tai anh: “Sở thích của anh độc đáo thật đấy.”
Lý Quần Thanh giật mình, anh tóm người sau lưng ném qua vai, Văn Tự quên mất Lý Quần Thanh rất có bản lĩnh, cậu ta nhếch nhác đứng dậy từ trong suối nước nóng, vuốt mái tóc ướt sũng ra đằng sau, để lộ vầng trán nhẵn mịn, nước nhỏ giọt theo sống mũi thẳng tắp của cậu ta, khuôn mặt tuấn tú không thể bắt bẻ nom gợi cảm khác thường trong ánh sáng tù mù.
“Là cậu.” Đã hai tuần trôi qua từ vụ xoá kết bạn, Lý Quần Thanh tưởng Văn Tự cũng sẽ biến mất khỏi đời mình.
Văn Tự bật cười khẽ, lột cái khăn tắm ướt sũng, rồi đi về phía Lý Quần Thanh.
Nước gợn sóng hết đợt này đến đợt khác, báo hoang trên máy tính bảng đã ngoạm được con mồi, con hươu đáng thương không có sức chống trả, mọi giãy giụa đều là dã tràng xe cát.
Lý Quần Thanh chau mày cảnh cáo: “Ở đó thôi, muốn nói gì thì đứng đó nói, nói xong thì đi cho.”
Văn Tự nhìn khoảng cách nửa mét giữa hai người họ, không chấp nhận đề nghị của Lý Quần Thanh, cậu ta tiếp tục tiến tới lại gần.
Lý Quần Thanh không chịu nổi cảm giác áp đảo mà Văn Tự mang lại, anh quay người định lên bờ, ai dè Văn Tự đi trước một bước, tóm được mắt cá chân anh, Lý Quần Thanh nhanh chóng quay người định đạp Văn Tự, chân vừa giẫm lên lồng ngực cậu ta thì bị cậu ta tóm chặt, Văn Tự vốn định khiến anh tức giận, cậu ta kéo anh xuống, siết đùi anh, tách ra bằng một tư thế vô cùng nhục nhã. Cặp đùi trắng như sứ tuyệt đẹp, Văn Tự đứng dưới nước, cậu ta nhìn Lý Quần Thanh đầy khiêu khích, vô tình liếc nhìn, thấy được nốt ruồi gần gốc đùi ở mé trong đùi Lý Quần Thanh, rất nhạt, giống một trái tim màu nâu.
“Lý Quần Thanh.” Văn Tự vô thức giơ tay sờ vào nốt ruồi đó, cậu ta cố tình lại gần, “Chân anh đẹp quá.”
Hơi thở của Văn Tự khiến sắc mặt Lý Quần Thanh đỏ tía, nhân dịp cậu ta không chú ý, anh đạp văng tay cậu ta, rồi thêm một cú khiến cậu ta lùi mấy bước liền mới đứng vững được.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Không phải xoá kết bạn rồi à, còn đến quấy rầy tôi làm gì?” Lý Quần Thanh kiềm chế cơn giận, từ trên cao nhìn xuống kẻ trên mặt toàn là nụ cười đắc ý này.
“Giờ tôi lại muốn kết bạn lại với anh rồi, không đúng,” Văn Tự nhoài mình trên bờ, tươi cười rạng rỡ, “Tối hôm đó xoá xong tôi bèn hối hận, nhưng anh cũng ác quá, tôi yêu cầu kết bạn vô số lần mà anh đều không chấp nhận, Lý Quần Thanh, anh lại muốn tôi làm phiền anh như lúc mới đầu à?”
“Vậy ban đầu tại sao cậu muốn xoá? Chỉ vì tôi không kể rằng tôi có người yêu rồi sao?”
“Phải, nhưng còn một nguyên nhân nữa,” Văn Tự nhìn móng chân của Lý Quần Thanh, nghĩ bụng sao lại có người cả móng chân cũng đẹp thế này, tròn trịa, thon dài, ngón tay cũng không kìm được chạm vào mu bàn chân của anh, “Tôi muốn anh trở thành người nhà tôi.”