Chuyến bay lúc mười giờ, bảy giờ Văn Tự đã dậy thu dọn đồ đạc. Cậu nhẹ nhàng kéo chăn lên liếc nhìn chân Lý Quần Thanh, ngoại trừ vết đỏ mé trong đùi còn chưa tan biến, các chỗ khác nom không có vấn đề gì lớn.
Cảm ơn trời đất, đêm hôm qua nhịn được nỗi thôi thúc làm thêm vài hiệp, nếu không sáng nay ắt phải ăn quả đắng. Đương nhiên, đây chỉ là cậu nghĩ mà thôi.
Thu dọn xong hành lý, mua bữa sáng về, tiện tay hái một bó hoa cắm vào bình, tất cả nom đều vô cùng ấm áp. Mặc dù cậu cho rằng đêm hôm qua mình không quá đáng chút nào, nhưng cậu vẫn thấy thấp thỏm.
Lúc này người trên giường từ từ ngồi dậy, trên cần cổ thon thả trắng ngần chi chít dấu hôn, áo ngủ lỏng lẻo mặc trên người anh cũng ra dáng, anh mặc gì cũng toát ra thần thái.
Văn Tự thấp tha thấp thỏm đi tới trước mặt Lý Quần Thanh, bên dưới cổ áo rộng thùng thình, đầu v* bị cậu xoa nắn sưng tấy đêm hôm qua còn chưa xẹp, trên lồng ngực trắng ngần cũng toàn là dấu hôn và vết răng xanh tím. Người ngồi trên giường từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Văn Tự bằng ánh mắt không có tình cảm chẳng khác gì mọi khi, cậu gục đầu, khí thế ỉu xìu.
Lý Quần Thanh không nói câu nào, đứng dậy đi rửa ráy. Văn Tự vào theo anh, giơ tay kéo áo anh, nhưng Lý Quần Thanh không tươi cười chút nào, hất tay cậu ra, hung dữ đánh răng.
Ký ức đêm hôm qua bị đứt quãng, nhưng anh nhớ được lờ mờ Văn Tự đã nhân cơ hội này chấm mút anh, và một số lời lẽ tục tĩu thốt ra khỏi miệng, thế mà Văn Tự dám trêu anh như thế trên giường! Chó con đáng thương cải tà quy chính cái gì, vẫn là một con sói xấu xa thôi.
“Giận thì giận, ăn bữa sáng xong rồi đi.” Văn Tự thấy Lý Quần Thanh muốn không ăn sáng mà đi luôn, cuối cùng cậu giơ tay cản anh, “Em gọi xe rồi, vẫn kịp thời gian.”
“Được rồi được rồi…”
Văn Tự bạo dạn giơ tay vịn vai Lý Quần Thanh, kéo anh đến bàn, ấn ngồi xuống, đặt cháo sườn nóng hầm hập trước mặt anh, “Không giận nữa được không? Là em sai, em tự phạt mình không ăn cơm, lát nữa không ngồi cùng anh, đi đường không đi ngang hàng với anh, không được nói chuyện với anh, được chưa?”
Lý Quần Thanh khịt mũi lãnh đạm, vừa như trả lời lại như bất mãn với câu trả lời này. Nhưng anh cúi đầu bắt đầu húp cháo, Văn Tự ngồi xuống bên cạnh, chống má ngắm Lý Quần Thanh.
Lý Quần Thanh húp còn một nửa thì nghiêng đầu nhìn Văn Tự, nói: “Trước khi tôi ăn xong, nếu cậu không ăn hết cháo của cậu, thì cậu khỏi cần về cùng tôi nữa.”
Văn Tự gật đầu, mở cháo ra ăn ngấu nghiến, trước khi Lý Quần Thanh đưa thìa cuối cùng vào miệng, cậu đã đẩy cái bát rỗng đến trước mặt anh, nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Lý Quần Thanh nhìn hạt cháo chưa chùi sạch ở khóe môi cậu, anh cầm giấy ấn vào khóe miệng Văn Tự, miệng thì chê bai, nhưng mặt thì giãn ra. Anh hận rèn sắt không thành thép: “Cậu nhìn vẻ ngốc nghếch của cậu kìa.”
Quả thật anh không nhìn rõ rốt cuộc đâu mới là Văn Tự chân chính, ngốc nghếch, xấu xa, dịu dàng, uyên bác, đáng tin cậy, đều là cậu.
Văn Tự nói được làm được, cách Lý Quần Thanh rõ xa, ngồi trên xe cũng không nhích lại gần, chẳng nói chẳng rằng, chỉ một lòng một dạ nhìn thẳng phía trước. Lý Quần Thanh liếc nhìn cậu, vô thức thấy buồn cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa kính cười rạng rỡ.
Lúc đi vào một xa lộ hẻo lánh, một chiếc xe xông ra từ lối mòn bên cạnh, đột ngột tạt đầu xe của Lý Quần Thanh, tài xế phanh gấp, Văn Tự kịp thời giơ tay bảo vệ đầu Lý Quần Thanh, hai người đều không sao.
Vài chiếc xe khác đuổi tới đằng sau họ, Văn Tự xác nhận Lý Quần Thanh không sao, liếc nhìn ô tô đằng sau, móc điện thoại ra gọi cho một số, một giọng nói khàn khàn vọng tới từ đầu bên kia, Văn Tự lạnh lùng nói: “Đừng ngủ nữa, cho mày ba phút dẫn người tới đây.”
Văn Tự bảo tài xế đừng xuống xe, trước khi xuống xe, cậu vươn tay kéo tay Lý Quần Thanh, nói: “Anh cũng đừng xuống xe, chúng đều là người của nhà họ Dung.”
Lý Quần Thanh tỉnh bơ rụt tay về, vẻ mặt lãnh đạm: “Tôi cũng không muốn dính dáng đến nhà họ Dung, giải quyết mau lên, không kịp máy bay thì cậu đừng lên xe nữa.”
Một tốp người áo đen bước từ chiếc xe đằng trước xuống, sau đó một cô gái mặc váy trắng, khuôn mặt tinh xảo bước từ trên xe xuống, nắng Nam Xuân rất gắt, gã áo đen bên cạnh cô ta che ô cho cô, lúc nhìn thấy Văn Tự, cặp mắt đan phượng xếch lên lập tức dạt dào tình cảm.
Cô cực kỳ cực kỳ thích Văn Tự, lần đầu tiên nhìn thấy trên thời sự, cô đã rơi vào lưới tình. Mắt nhìn người của cô ta rất kén chọn, Văn Tự là người đàn ông duy nhất mà cô nàng không bới móc được tật gì. Nếu thật sự phải nói một, chắc là bề ngoài tràn ngập tính công kích, nom như sẽ xé nát cô, giết cô ngay giây tiếp theo. Cô ta thích cảm giác này, đàn ông nên có sức mạnh, có độ nguy hiểm phá hỏng được tất cả.
“Văn Tự.” Cô nàng cất tiếng gọi, sau đó mỉm cười bẽn lẽn giống như các thiếu nữ mơ mộng yêu đương, nói, “Cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt.”
“Tôi không muốn gặp cô cho lắm, cô không tự mình biết mình à?”
Văn Tự trả lời cô nàng chẳng hề nể nang gì, vẻ chán ghét trên mặt khiến Dung Già Lan bị tổn thương. Cô nàng đi từ từ tới trước mặt Văn Tự, ngửa đầu nhìn cậu: “Đây không phải vấn đề, dù sao thì chúng ta sắp kết hôn rồi, chúng ta có thể từ từ tìm hiểu nhau.”
“Tôi sẽ không kết hôn với cô.” Ngón tay nổi rõ khớp xương của Văn Tự bị cậu bẻ kêu răng rắc, cười lạnh lùng, khinh bỉ cô ta, “Chết cũng không. Đừng chơi vờn nhau với tôi nữa, muốn đánh nhau thì mau lên, tôi còn phải bắt máy bay.”
“Khăng khăng đòi bẻ chân bẻ tay, cắt lưỡi mới ngoan đúng không?” Nụ cười của Dung Già Lan rất đáng sợ, cô ta lùi lại một bước, giọng điệu tinh nghịch khiến lưng người khác lạnh toát, “Được thôi, thế thì em không khách khí nữa đâu, cưng ạ.”
Văn Tự vung tay đón gã áo đen ra tay với cậu, cặp mắt sau tròng kính đỏ rực: “Mẹ kiếp đừng làm tôi buồn nôn!”
Dung Già Lan đi tới chỗ xe của Văn Tự, người đàn ông đằng sau cô nàng hung dữ hù dọa tài xế, bắt ông mở cửa.
Tài xế không biết nên làm gì, Lý Quần Thanh liếc nhìn cô gái mỉm cười với mình bên ngoài cửa sổ, anh nói: “Mở đi.”
Tài xế run cầm cập mở cửa, Dung Già Lan vén váy ngồi cạnh Lý Quần Thanh, mùi nước hoa trên người cô nàng nồng nặc khiến Lý Quần Thanh hơi khó chịu, anh đóng máy tính đang đọc tài liệu, nghiêng đầu nhìn cô ta.
“Anh gì ơi, dấu hôn trên người anh ở đâu ra vậy?” Dung Già Lan chống cằm, mỉm cười hỏi, “Là cục cưng nhà tôi tạo ra trên người anh đúng không? Ha, đàn ông tốt thế này, sao lại đi thích đàn ông chứ?”
Lý Quần Thanh không nghe nổi giọng điệu quái gở ấy, sắc mặt lạnh cămg: “Liên quan gì đến cô?”
“Anh à, nhìn dấu hôn của anh, chắc chắn trên giường Văn Tự mạnh lắm đúng không?” Dung Già Lan bóc vỏ kẹo mút, vừa giơ kẹo vừa thè lưỡi liếm từ từ, “Anh bị anh ấy làm, có rên không? Nhìn anh thế này, chắc chắn anh rất nhạt nhẽo, chỉ biết nằm như xác chết, có điều anh thích lạnh lùng thế, làm xác chết cũng không quá đáng.”
Lý Quần Thanh sờ dấu hôn trên cổ, nhìn về phía Dung Già Lan bằng ánh mắt sắc bén, “Muốn tôi chết?”
“Đúng thế, Văn Tự thích anh như vậy, tôi ghen tị lắm.” Dung Già Lan nhấc tay lên, vươn tay định chạm vào dấu hôn trên cổ Lý Quần Thanh, trong đồng tử mắt vừa điên cuồng vừa hoang dại, “Dấu hôn của anh ấy đều rất đẹp, tôi muốn lột ra khỏi người anh, làm thành túi xách tay… Á!”
Da đầu Dung Già Lan đau nhói, cô nàng bị người kéo tóc đến nỗi méo mó mặt mày, người đó khỏe khác thường, gần như chạm vào cô thôi, cô sẽ chết vì đau.
Cô ngẩng đầu lên chống lại ánh nắng chói mắt, là Văn Tự. Tròng kính của cậu bị đập vỡ, dính vào nhau như mạng nhện, vết máu trên mặt khiến cậu nom như quái vật khát máu, Văn Tự chẳng biết thương hoa tiếc ngọc chút nào, vứt mạnh cô nàng lên đống đá vụn bên cạnh, cậu nhìn cô gái đau đớn giàn giụa nước mắt, không mở được mắt ra, nói: “Các người không động vào anh ấy được đâu. Dung Già Lan, trước khi động vào anh ấy, cô hãy cân nhắc xem mình có đủ tư cách hay không, bà điên này.”
Ngồi vào xe đóng cửa lại, Văn Tự ra lệnh cho tài xế lái xe. Đọc Full Tại Đọc Truyện
“Chiếc xe đằng trước…”
“Húc bay nó.” Văn Tự lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong áo ra vứt lên ghế phụ, “Tiền trong đó đủ cho ông mua mười cái xe này, có húc không?”
“Húc,” tài xế siết chặt vô lăng, “Hai sếp ngồi vững vào nhé.”
Húc văng chiếc ô tô đằng trước, Văn Tự vứt một tấm thẻ khác xuống đất, vẫy tay với gã đàn ông xăm kín cánh tay đang đánh nhau, người đó xách cổ bọn áo đen bằng một tay, tay còn lại bỏ thuốc lá ra khỏi miệng, giơ tay ra hiệu với Văn Tự.
Văn Tự rụt đầu về bèn thay đổi sắc mặt, cậu nhìn Lý Quần Thanh, chỉ vào cặp kính bị vỡ nói: “Kính bị đập vỡ mất rồi.”
“…”
Lý Quần Thanh nhìn cậu, im lặng chốc lát rồi vỗ bên cạnh, Văn Tự xích đến ngồi cạnh anh, Lý Quần Thanh tháo kính của cậu ra, dùng khăn ướt lau vết máu trên mặt giúp cậu, nói, “Về tôi dẫn cậu đi mua kính khác.”
“Chỗ này đau…” Văn Tự cầm tay Lý Quần Thanh, chỉ vào miệng vết thương đang chảy máu, đáng thương cầu xin anh, “Anh thổi giúp em được không?”
Cậu muốn hôn, nhưng cậu sợ Lý Quần Thanh chưa nguôi giận, không dám nói.
Lý Quần Thanh giơ tay lên, cầm khăn giấy ấn lên vết thương đang chảy máu không ngừng ấy, anh bảo Văn Tự: “Nhắm mắt vào.”
Văn Tự ngoan ngoãn nhắm mắt, tim đập như trống dồn.
Xe đi vào một con đường nhỏ râm mát, bóng cây sum suê, nhảy múa trên mặt Văn Tự, Lý Quần Thanh chạm vào môi cậu, cúi đầu hôn nhẹ một phát, sau đó lại ghé sát miệng vết thương của cậu, thổi cho cậu: “Máu đừng chảy nữa, chết thì tôi sẽ đau lòng.”