Chim Hồng Hạc Côn Đồ - Trường Tri Oán

Chương 57




Văn Tự không dám tin, cậu liên tục hỏi Lý Quần Thanh lý do. Lý Quần Thanh không nói, chỉ bảo cậu trật tự, đừng làm phiền nữa.

“Em biết rồi.” Văn Tự cầm lấy hết đồ trong tay Lý Quần Thanh, đi ngang hàng với anh, “Bố em lại muốn kiếm chác gì từ nhà anh.”

Lý Quần Thanh không né tránh, gật đầu nói: “Phải.”

Văn Tự im bặt chốc lát, sau đó chuyển ánh mắt về phía rừng rậm vô bờ, nói chậm rãi: “Ông ta được cái tiếng thơm, sau này người khác sẽ chỉ biết chỉ vào mũi em bảo em là thằng khốn nạn. Ông ta tốt với tất cả mọi người, chỉ khinh thường em, em làm gì ông ta cũng nghĩ là em đang lông bông lêu lổng.”

“Gia đình sinh ra đúng là ảnh hưởng rất lớn đến trẻ con lớn lên, nhưng cậu cũng không thể càng ngày càng đi lệch hướng, đã hỏng thì cho hỏng hẳn chứ?”

“Trước đây việc em làm khiến họ đau đầu coi như quả báo của họ.” Ngón tay Văn Tự ngoắc vào ngón tay Lý Quần Thanh, cậu nói, “Giờ em chỉ nghe lời anh thôi. Biết bao năm nay họ đều mặc kệ em, giờ cũng chẳng đến lượt họ quản lý em, người khiến em trở nên tốt đẹp, chỉ có anh thôi.”

Về đến nhà trọ ăn cơm xong, đã chín giờ. Tối nay tình cờ là lễ trưởng thành của con gái chủ nhà trọ, chủ nhà nhiệt tình mời họ cùng đến chúc mừng.

Hai thanh niên ngoài hai mươi tuổi như họ và một đám học sinh cấp ba trẻ trâu chẳng ăn nhập chút nào, Lý Quần Thanh lại không thích trò chuyện với người lạ cho lắm, Văn Tự ngồi cạnh anh, gắp thịt cho anh ăn. Vì đã đủ tuổi trưởng thành, bố cô gái đó cho phép cô uống rượu, bê mấy két bia đến đặt sau giá nướng thịt, cho họ tự lấy, uống xong vẫn còn nữa.

Văn Tự cầm lấy mấy chai đặt cạnh chân, khui một chai cho Lý Quần Thanh. Anh cũng không khách sáo, cụng chai với cậu, sau đó giơ lên uống ừng ực, yết hầu xinh đẹp chuyển động lên xuống, rượu không ngậm hết chảy ra ngoài, Văn Tự lại bắt đầu ngơ ngẩn, cậu không kìm được lòng áp sát Lý Quần Thanh, muốn hôn bia chảy ra ngoài của anh.

“Làm gì đấy?” Lý Quần Thanh huých chân vào Văn Tự một phát, “Đông người thế này…”

“Thế nếu không có ai, thì em có được làm không?” Văn Tự cọ chân vào đùi Lý Quần Thanh, chai bia trong tay đung đưa không ngừng, thấy Lý Quần Thanh né tránh ánh mắt của mình, quay người uống bia, cậu lại hỏi, “Được không?”

Lý Quần Thanh đẩy chân Văn Tự về chỗ, không thay đổi sắc mặt, anh nói: “Không được.”

“Được thôi.” Văn Tự khui thêm một chai đưa cho Lý Quần Thanh, “Anh uống đi, em nướng thịt cho anh.”

Nướng thịt ba chỉ kêu xèo xèo, màu sắc trở nên hấp dẫn, chấm tương ớt đặc sản của Nam Xuân, rồi bọc vào rau sống, cách ăn này thơm vô cùng. Văn Tự thấy Lý Quần Thanh rất thích ăn, cậu không ăn là bao, toàn làm cho Lý Quần Thanh, vừa cho anh ăn thịt, vừa dỗ anh uống bia, chẳng mấy chốc Lý Quần Thanh đã bị cồn kích thích đến hưng phấn, tần suất nói chuyện với Văn Tự cũng cao hẳn.

“Ờm… anh ơi,” một nữ sinh thanh tú thắt bím tóc đuôi ngựa đi tới, đỏ mặt hỏi Văn Tự, “Em có thể xin cách liên lạc với anh được không? Em không phải… không phải có ý đó, em cũng muốn thi ngành bảo vệ động vật, nên muốn tìm hiểu từ anh xem.”

“Đến lúc đó giáo viên và các đàn anh đàn chị của bạn sẽ kể cho, bạn không cần sốt ruột thế này.” Văn Tự mỉm cười lịch sự trả lời.

Các bạn của cô cũng đang hùa theo, tỏ vẻ hóng hớt.

Cô gái nhận ra ý từ chối, nhưng vẫn không cam lòng: “Nhưng em muốn tìm hiểu trước, anh ơi không phải anh từng lên thời sự à? Chắc chắn anh biết nhiều hơn họ.”

Nếu nói về chuyên ngành, vẫn là Lý Quần Thanh giỏi hơn. Nhưng cậu chắc chắn sẽ không cho người khác cơ hội tiếp cận Lý Quần Thanh đâu. Cậu cũng không muốn bạn nữ mất mặt trong tình huống này, suy cho cùng thì vẫn còn nhỏ, tâm tư nhạy cảm. Cậu rút điện thoại ra định thỏa hiệp, Lý Quần Thanh giơ tay giữ tay cậu, ấn thật mạnh, anh mượn lực đứng dậy, cụp mắt nhìn người đang ngẩng đầu nhìn mình, ánh mắt anh mơ màng, nói năng cũng chếnh choáng: “Uống nhiều quá… tôi buồn nôn…”

“Ấy ở đây không được đâu!” Văn Tự giơ tay ôm lấy người sắp té ngã, cậu nhìn cô gái kia, xin lỗi, “Ngại quá, đồng nghiệp tôi đang khó ở, lát nữa tôi sẽ tìm bạn sau.”

Cô gái gật đầu, thỏa mãn trở về chỗ ngồi.

Đưa Lý Quần Thanh đến chỗ thùng rác, cậu giơ tay định vỗ lưng cho anh thì vỗ hụt, người bảo buồn nôn dù đi lại vẫn hơi liêu xiêu, nhưng nom không có vấn đề lớn.

“Không phải anh buồn nôn sao?” Văn Tự hỏi. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Lý Quần Thanh không để ý đến cậu, anh vịn cầu thang lên tầng, Văn Tự rảo bước đuổi theo, giơ tay dìu anh. Lúc này Lý Quần Thanh mới ngoảnh đầu nhìn cậu: “Tôi buồn ngủ, không buồn nôn.”

“…”

Giờ Văn Tự mới nhận ra mình đã chuốc say Lý Quần Thanh thật rồi, anh nghĩ gì bèn nói nấy.

Vào phòng, Văn Tự khóa cửa đóng cửa sổ, vừa quay người bèn nhìn thấy Lý Quần Thanh tự lột sạch bản thân chỉ còn mỗi quần lót, tiện tay cầm khăn tắm bước vào nhà tắm.

“Anh thế này còn tắm được à?” Văn Tự nhìn Lý Quần Thanh từ đầu đến chân, tỷ lệ thân hình xinh đẹp khiến cậu chảy nước miếng ròng ròng, cậu cũng nhanh chóng cởi hết quần áo của mình, cầm quần áo để thay, theo anh vào phòng tắm, “Bọn mình tắm chung, em sợ anh trượt ngã.”

“Không thèm.”

“Anh nhìn anh đi, còn không thèm, lát nữa ngã thật thì người xót là anh.” Văn Tự càng nghe càng cảm thấy Lý Quần Thanh như làm nũng, khăng khăng đòi cãi lại.

Lý Quần Thanh mở vòi hoa sen, không cởi quần lót, ngửa đầu xối nước một lúc, anh ngoái đầu nhìn người đang mê mẩn ngắm xương bả vai mình: “Thế cậu không xót à?”

Văn Tự ngơ ra một lát mới nhận ra anh có ý gì, cậu cười nói: “Người xót nhất đương nhiên là em rồi.”

“Thế còn được.” Lý Quần Thanh như nhận được đáp án mình muốn, giọng điệu kiêu ngạo vô cùng.

Lúc này anh muốn quay người, nhưng quả nhiên dưới chân không vững, Văn Tự tinh mắt nhanh tay đỡ được anh, cậu siết cánh tay anh, trên khuôn mặt trắng trẻo mịn màng của Lý Quần Thanh là vẻ giật mình sợ hãi, cặp mắt và mái tóc ướt sũng khiến hai tay Văn Tự càng siết chặt hơn.

“Suýt thì ngã rồi.” Lý Quần Thanh nhìn Văn Tự, trên mặt hơi cáu, “Tại sao cậu lại để tôi ngã? Thằng nhóc này!”

“Vì anh không ôm chặt em, nên mới ngã.” Văn Tự chắc chắn Lý Quần Thanh đã đứng vững, cậu từ từ thả tay ra, chém gió rất đĩnh đạc.

Lý Quần Thanh nhìn chằm chằm vào mặt Văn Tự mấy giây, sau đó tiến lên một bước, giơ tay ôm chầm lấy Văn Tự, hỏi: “Thế này sẽ không ngã à?”

Văn Tự kéo tay Lý Quần Thanh vắt lên cổ, sau đó vươn tay cầm eo anh, kéo anh đến trước mặt mình: “Còn phải hôn, phải nối liền nhau, thế mới không ngã.”

Lý Quần Thanh nghe xong thì mỉm cười, anh giơ tay chạm vào môi Văn Tự, rồi men theo dòng nước sờ vào cơ bụng của cậu, rồi đi xuống tiếp, lướt đến dương v*t hơi ngóc đầu dậy của cậu vuốt ve, sau đó anh nhét ngón tay vào miệng, liếm bằng lưỡi, bôi lên môi Văn Tự, nói: “Phải nhét cái thứ không nghe lời của cậu vào cơ thể tôi à? Cậu hư hỏng quá.”

Ánh mắt Văn Tự như lửa đốt, cậu kéo ngón tay anh bỏ vào miệng, mô phỏng dương v*t đâm thọc, nhả ngón tay Lý Quần Thanh ra, vuốt tóc anh ra đằng sau, cậu nhấc anh lên, nụ hôn đáp xuống: “Người hư hỏng là anh.”

Nước nóng chảy xuống lưng Lý Quần Thanh, tay Văn Tự vuốt ve từ eo anh trở lên, cơ thể anh như trở nên nhạy cảm, chỉ sờ soạng thôi, Lý Quần Thanh đang hôn môi đã bật ra tiếng rên rỉ.

“Được không?” Văn Tự hôn khóe môi Lý Quần Thanh, cọ dương v*t của mình lên bụng anh, tuyên bố dục vọng khó giấu của mình.

Mặt Lý Quần Thanh bị hơi nóng và tình dục hun đến đỏ ửng, cặp mắt hoa đào xinh đẹp như biến thành màu hồng, tựa cánh hoa đào nhuốm sương. Anh cụp mắt nhìn dương v*t của Văn Tự một lúc, sau đó cởi phăng cái quần lót đang che chắn mình, Lý Quần Thanh vuốt ve quy đầu rỉ chất lỏng trong suốt ra ngoài, rồi khom lưng dán vào lồng ngực Văn Tự, ngửa đầu nhìn cậu, tay xoay vòng quanh quy đầu của Văn Tự, hai cánh môi mỏng hơi mấp máy: “Muốn chịch tôi à? Cậu là ai hả tên hư hỏng này?”