Chim Hồng Hạc Côn Đồ - Trường Tri Oán

Chương 50




Vì câu hỏi của Văn Tự, giấc mơ của Lý Quần Thanh toàn là cảnh Văn Tự vừa khóc vừa đọc thuộc lòng “Tương tư” của Vương Duy cho anh nghe, và nước mắt của Văn Tự rơi trên giấy khi viết thư. Trằn trọc mãi không ngủ được, Lý Quần Thanh ngồi dậy lấy thư ra đọc, lần này tâm trạng khác hoàn toàn. Lúc trước đọc chỉ nghĩ là Văn Tự đang kiểm điểm lỗi lầm, lần này đọc lại, giữa từng câu chữ đều là tình cảm không thể che giấu.

Học Văn ngủ gà ngủ gật mất tiết dạy bài “Tương tư”, các bạn lên mạng tìm đọc bản dịch thơ nhé.

Anh liếc nhìn thời gian, mới năm giờ sáng. Anh mở WeChat của Văn Tự, xem trang cá nhân của cậu, trong đó chẳng có gì cả, chỉ có tấm ảnh nền nhìn rất quen mắt, nhìn kỹ hồi lâu, anh bỗng tắt điện thoại, má đỏ bừng.

Chẳng phải đó chính là ảnh chụp mé đùi trong có nốt ruồi của anh đấy sao?

Đang xem, ảnh đại diện của Văn Tự cũng thay đổi. Lý Quần Thanh phóng to xem, tấm ảnh hình xăm con rắn trên xương quai xanh trước kia biến thành chim hồng hạc, trên đó còn vết nước chưa khô, khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ. Cộng thêm việc cậu vẫn luôn tập thể hình, xương quai xanh của Văn Tự gợi cảm vô cùng. Tình yêu trần trụi và dục vọng không hề che giấu khiến Lý Quần Thanh như bị Văn Tự hôn một phát cách màn hình, anh lập tức tắt máy đi ngủ. Anh khinh thường thay đổi tâm lý kỳ lạ của mình, có phải cuồng bị ngược đãi đâu, ai lại yêu một kẻ từng làm tổn thương mình?

Đang buồn ngủ thì điện thoại rung. Lý Quần Thanh cầm lấy mở ra xem, là Văn Tự nhắn cho anh – Thanh Thanh, hôm nay anh sẽ tha thứ cho em chứ?

Lý Quần Thanh đờ đẫn nhìn dòng tin nhắn này, chưa được bao lâu tin nhắn đó đã bị thu hồi. Lý Quần Thanh bỗng nhớ ra điều gì, anh lướt lên trên, thực ra ngày nào cũng có tin nhắn gửi lúc năm sáu giờ sáng rồi bị thu hồi, kể từ khi họ kết bạn lại trên mạng, ngày nào cũng có một tin nhắn bị thu hồi. Lý Quần Thanh như muốn xác minh điều gì, anh đặt báo thức, buổi sáng mấy ngày liền đều nhìn thấy tin nhắn Văn Tự gửi đi rồi thu hồi, đều nói y hệt nhau.

Vừa nhát gan vừa dũng cảm, Văn Tự đúng là mâu thuẫn.

Văn Tự học gì cũng rất nhanh, làm việc cũng đáng tin cậy, việc Lý Quần Thanh giao cho cậu bất kể khó hay dễ, cậu đều hoàn thành xuất sắc. Lý Quần Thanh vẫn không thích để ý đến cậu, nhưng Văn Tự từ ban đầu ngoan ngoãn ngồi tại chỗ biến thành dùng chung một cái bàn với Lý Quần Thanh. Lúc làm việc, Lý Quần Thanh đều rất tập trung, Văn Tự không tránh khỏi nảy sinh ý định nhìn trộm anh, dù sao thì anh cũng không phát hiện ra.

Được thôi. Dù cho Lý Quần Thanh không chấp nhận cậu, cậu được làm việc cùng anh mỗi ngày, việc này đã đủ vui rồi.

Có điều tâm trạng tốt đẹp của cậu không kéo dài được mấy hôm. Hôm nay tan làm về nhà, vừa về đến nơi cậu đã nhìn thấy bố và Văn Lập Lân đã lâu không gặp. Văn Tự không để ý đến họ, cậu thay dép đi vào phòng mình.

Nhưng Văn Lập Lân gọi cậu, bảo cậu tới ngồi.

Văn Tự ngồi xuống, nhìn khuôn mặt xảo quyệt tinh ranh của họ bèn thấy không thoải mái, nhưng cậu vẫn cất tiếng gọi.

“Văn Tự, năm nay mày cũng không còn bé nữa.” Văn Lập Lân đặt tách trà trong tay xuống, nói, “Con gái của chủ tịch tập đoàn Dung Nhuận – Dung Già Lan – mấy hôm trước nhìn thấy mày trên thời sự, nhờ bố đến bảo anh, muốn hẹn gặp mày.”

“Không cần gặp đâu.” Bố Văn ngắt lời Văn Lập Lân, lãnh đạm vô tình nhìn con trai út của mình, “Tao và bố con bé đã giúp bọn mày đính hôn rồi, giờ con bé chính là hôn thê của mày, tháng sau sắp xếp, mày kết hôn với Dung Già Lan đi.”

Văn Tự chỉ vào mình, hỏi bố: “Tôi kết hôn?”

“Không phải mày thì ai?”

“Văn Lập Lân và Văn Hân Minh đều chưa kết hôn, tại sao tôi phải kết hôn? Nếu là tôi kết hôn, tại sao các người lại được quyết định!” Văn Tự hất văng ấm trà đựng nước nóng, căm thù nhìn bố và anh trai, “Từ bé các người đã mặc kệ tôi, sao lúc này còn quan tâm đến chuyện cả đời của tôi? Giả vờ giả vịt cho ai xem!”

Ống quần bố Văn dính nước nóng, ông đứng dậy giơ tay tát Văn Tự: “Thằng khốn không biết tốt xấu! Anh và chị mày phải quản lý công việc công ty giúp tao, mày rong chơi lười nhác chẳng có ích gì cả, mày mau kết hôn ổn định đi, ngoan ngoãn mà sống, đừng lông bông nữa!”

“Không phải tôi đang làm việc tôi thích làm à? Tôi không tự kiếm tiền à? Tôi không ngoan ngoãn kiềm chế à? Tôi lông bông chỗ nào!”

“Việc mày thích? Nếu không phải Lý Quần Thanh làm việc ở đó, mày sẽ đi làm chắc? Nếu không phải cậu ta thích nghiên cứu động vật, mày cũng sẽ thích nghiên cứu động vật chắc? Mày theo cậu ta học cái gì? Mày học nhiều đến mấy, mày cũng là loại vô dụng, cậu ta sẽ không nhìn mày lấy một lần, việc khốn mày làm đủ khiến người ta sợ mày cả đời! Tao không thể dung túng mày được nữa, mày ngoan ngoãn ở nhà cho tao, chờ kết hôn!”

Chẳng thứ gì, chẳng ai có thể làm tổn thương cậu. Chỉ có Lý Quần Thanh, chỉ nghe thấy tên anh cũng khiến cậu đau.

“Ông đừng tưởng tôi không biết ông muốn hợp tác với nhà họ Dung. Mấy năm nay ông làm gì, muốn làm gì, tôi đều biết rõ hết.” Văn Tự siết chặt nắm đấm, vành mắt đỏ bừng, “Tôi không phải loại vô dụng, càng không phải công cụ để ông kiếm chác, tôi thích ai, muốn kết hôn với ai, ông không điều khiển được tôi đâu. Chuyện cưới xin ông đồng ý, ông tự đi mà kết hôn với cô ta!”

“Văn Tự!”

Văn Tự phớt lờ, đạp cửa đi mất.

Bố Văn thì rất bình tĩnh, dù Văn Tự nhìn rõ mục đích của ông ta, ông cũng không thấy áy náy chút nào. Con trai mình không giúp mình, chẳng phải chính là ngỗ nghịch nổi loạn sao?

“A Lân.” Bố Văn giơ tay vỗ đùi Văn Lập Lân, nói, “Con tự lo liệu đi. Cuộc hôn nhân này nó không đồng ý cũng phải đồng ý, mấy năm nay nhà họ Dung như mặt trời ban trưa, lúc này không làm thân, còn muốn đợi đến bao giờ?”

Lý Quần Thanh tắm xong, rúc trên giường xem phim tài liệu, điện thoại bên cạnh rung không ngừng. Là Trần Minh Uẩn gọi. Anh bắt máy hỏi: “Làm gì đấy?”

“Tôi đang ở dưới nhà anh, xuống đây đi ăn nướng di! Tôi thích ăn đồ nướng lắm!”

“Khuya thế rồi, ăn xong tôi không ngủ được.” Lý Quần Thanh nằm im không nhúc nhích, “Khi nào anh tới?”

“Vừa tới. Được thôi, thực ra là tôi bị mất hộ chiếu, không có chỗ nào để đi nữa.”

Lý Quần Thanh đứng dậy khoác áo đi giày, nói với người ở đầu bên kia: “Ở tạm nhà tôi đi, tôi xuống xách hành lý cho anh.”

Chỉ đợi mỗi câu này. Trần Minh Uẩn hớn hở ra mặt.

Lúc đi thang máy, Lý Quần Thanh nhìn thấy trong nhóm cư dân có người quay video một người trượt ván bên dưới khu dân cư và hỏi là ai, quấy rối cư dân giữa đêm hôm. Trong nhóm chỉ có người ở tầng một phải chịu đựng, chửi rủa người đó, nhưng người đó như không nghe thấy, ngửa đầu không biết nhìn đi đâu, nom như thất tình.

Ra khỏi tòa nhà, Lý Quần Thanh nghe thấy tiếng trượt ván, quả nhiên là rất phiền phức, nhưng người trong nhóm bảo đã báo nhân viên bảo vệ của khu dân cư, họ sẽ đến ngay.

“Lý Quần Thanh!” Trần Minh Uẩn vẫy tay với Lý Quần Thanh.

Lý Quần Thanh đi tới chỗ hắn, giơ tay đón va li trong tay hắn, nói: “Đi thôi.”

“Lâu thế không gặp, cũng phải ôm phát chứ!”

“Đủ rồi đấy, anh sến thế từ khi nào?” Lý Quần Thanh ghét bỏ. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Thấy hai tay Lý Quần Thanh đều xách đầy, không có tay từ chối mình, hắn vẫn dang tay ôm anh, bảo anh: “Chúng ta là bạn thân đúng không? Anh cứ lãnh đạm thế này, làm tôi tổn thương lắm đấy.”

“Phải.” Lý Quần Thanh nhìn Trần Minh Uẩn, nhấn mạnh, “Chúng ta là bạn thân. Dù thế thì anh cũng không thể…”

Còn chưa nói xong câu không thể thế nào, Lý Quần Thanh nhìn thấy người trượt ván trượt ra từ trong bóng tối, ánh sáng rọi lên mặt cậu, khuôn mặt vừa ăn tát hơi sưng, mặt đỏ ửng, vì cồn kích thích.

“Là bạn thân thì phải biết giữ khoảng cách, không phải anh biết Lý Quần Thanh thích gì sao?” Văn Tự giơ tay kéo ba lô của Trần Minh Uẩn, giẫm ván trượt bật lên, ghé sát tai Trần Minh Uẩn nói, “Chúng ta cũng là bạn, sao anh không ôm tôi?”

Chẳng chờ Trần Minh Uẩn nói gì, Văn Tự đi tới trước mặt Lý Quần Thanh, cầm hết hành lý của Trần Minh Uẩn trong tay anh, trả về tay hắn, rồi kéo Lý Quần Thanh đi vào tòa nhà.

Thấy Trần Minh Uẩn định đi theo, Lý Quần Thanh ra hiệu cho hắn đừng theo, bảo anh sẽ xử lý. Anh biết tính tình Văn Tự ra sao, lúc nào không thể tăng thêm xung đột được.

Lý Quần Thanh ngửi thấy mùi thuốc lá và rượu trên người Văn Tự, anh hất tay cậu ra, hỏi: “Cậu muốn làm gì?!”

Đèn hành lang bị trẻ con nghịch ngợm nghịch hỏng từ mấy hôm trước, cứ nhấp nháy mãi, khiến bầu không khí trở nên nóng nảy.

Văn Tự nhìn Lý Quần Thanh chằm chằm, cậu vứt ván trượt trong tay, giơ tay kéo Lý Quần Thanh đi vào hành lang.

“Cậu lại thế… Cậu lại thế! Văn Tự, tôi cảnh cáo cậu, cậu đừng phá hỏng hết thiện cảm tạo ra với tôi bao nhiêu ngày nay!” Lý Quần Thanh không nhịn nổi nữa, anh giãy thoát khỏi ràng buộc, kéo cổ áo Văn Tự, giận dữ nhìn cậu.

Lúc này anh mới nhìn rõ vết thương và nước mắt giàn giụa trên mặt Văn Tự. Cậu giơ tay trùm lên tay Lý Quần Thanh, cúi đầu hôn anh trong khi anh còn chưa hoàn hồn.

Lý Quần Thanh muốn giãy, Văn Tự cầm tay anh, đè anh lên mặt tường bên cạnh, cậu hôn anh một cách bức thiết, như gió bão. Cậu vừa thô bạo vừa hung dữ, xông xáo dọc ngang, tách mở môi răng của Lý Quần Thanh, mút chiếc lưỡi mềm mại đó, nước mắt rơi xuống mặt Lý Quần Thanh, trượt vào hõm xương quai xanh cong cong.

Nụ hôn vừa mặn vừa đắng, Lý Quần Thanh chau mày mãi.

“Lý Quần Thanh…” Văn Tự liếm khóe môi anh, nghẹn ngào nói, “Em không muốn kết hôn với người khác, em chỉ muốn kết hôn với anh, em chẳng cần ai khác, em chỉ cần anh thôi.”

“… Tôi…”

Mới thốt ra được chữ đầu tiên, anh đã bị bịt kín bởi nụ hôn của Văn Tự.

“Anh không cần nói gì cả.” Văn Tự chạm nhẹ vào khóe mắt Lý Quần Thanh, cọ chóp mũi vào mặt anh, “Nếu là từ chối em, thì không cần nói đâu.”

Lý Quần Thanh nhìn Văn Tự, ngoảnh đầu muốn né tránh nụ hôn của cậu, nhưng Văn Tự đuổi riết không tha, khăng khăng phải hôn môi Lý Quần Thanh đến khi đỏ bừng trơn bóng, rồi mới giơ tay ôm anh vào lòng, hôn nhẹ cần cổ anh, “Lý Quần Thanh, chúng ta cùng chạy trốn được không? Đừng nhớ đến quá khứ, đừng nhớ đến những người không liên quan, chỉ có hai ta thôi, chạy trốn một lần được không?”

Lý Quần Thanh thở hổn hển, ngửi mùi nước mắt đau thương của Văn Tự, anh hỏi: “Tại sao?”

“Lý Quần Thanh, Lý Quần Thanh ơi…” Văn Tự giơ tay vuốt gáy Lý Quần Thanh, cánh môi đang hôn hõm cổ anh hơi hé, “Nếu anh không đồng ý, thì giả vờ bị em ép buộc, bị ép đồng ý, cho em vui một giây thôi được không?”

“…”

Lý Quần Thanh cúi đầu nhìn Văn Tự đầu bù tóc rối, nước mắt giàn giụa, mặt mày trắng bệch, anh giơ tay lau nước mắt cho cậu, nói, “Được. Thế cậu đừng khóc nữa.”