Kể từ sau đám cưới, Từ Lai vẫn luôn buồn bực không vui, trạng thái tinh thần cũng không được tốt lắm. Văn Tự không muốn kích thích Từ Lai, suy cho cùng thì lúc ấy cậu kể cho cô, Từ Lai cũng bảo người đánh cậu một trận. Phải, cậu chẳng ra cái thá gì, Từ Lai cũng là một quân cờ để cậu giành được Lý Quần Thanh, ngay cả bạn bè bao nhiêu năm nay mà cũng ra tay được, Từ Lai bảo Văn Tự cút đi thật xa vào.
Còn Tưởng Quân như thể đã biến mất, Văn Tự bảo người luôn chú ý đến hành tung của hắn, nhưng một thời gian dài không gặp lại hắn nữa. Dạo này Văn Tự thấy rất bất an, cậu cứ cảm thấy có chuyện gì sắp xảy ra, cậu sợ có liên quan đến Lý Quần Thanh, vậy nên trước đây hộ tống anh đến hầm gửi xe biến thành theo về đến tận khu dân cư Lý Quần Thanh ở.
Cứ thế mấy tuần liền, Văn Tự yên tâm, lại như mọi khi, đến hầm gửi xe thì lái xe về nhà mình. Có điều chưa được mấy hôm, Văn Tự nhận được cuộc điện thoại của người bám theo Tưởng Quân, bảo hắn đã xuất hiện.
“Ở đâu?” Văn Tự hỏi.
“Hắn đi theo một chiếc Ferrari màu đen, đến một khu dân cư ở trung tâm thành phố.”
Văn Tự giật thót mình, cậu nói biển số xe của Lý Quần Thanh, người đó đáp đúng rồi. Chẳng thể đợi thêm chút nào nữa, Văn Tự cúp máy, quay xe chạy tới khu Lý Quần Thanh ở.
Nhưng cậu không kịp.
Xe của Lý Quần Thanh bị ép dừng, Lý Quần Thanh lợi hại cách mấy cũng không phải đối thủ của bốn gã cao to, Tưởng Quân bàng quan đứng bên cạnh, nhìn Lý Quần Thanh bị tống vào ô tô, hắn ngồi vào xe của Lý Quần Thanh, đi theo sau xe anh.
Văn Tự cảnh giác quá cao, ban đầu hắn chỉ muốn tìm Lý Quần Thanh nói chuyện, gặp mặt thôi, nhưng Lý Quần Thanh giám sát Lý Quần Thanh chặt chẽ, Tưởng Quân chẳng nhịn nổi nữa. Rõ ràng chính là Văn Tự, tất cả mọi thứ đều là do Văn Tự quấy rối! Rõ ràng hắn có thể kết hôn với Từ Lai, trèo lên cao trong nửa năm, nhưng Văn Tự khăng khăng dùng lời ngon ngọt mê hoặc Từ Lai, bảo cô cẩn thận; rõ ràng hắn có thể làm chuyện này một cách hoàn hảo mà chẳng ai hay biết, hắn có thể tiếp tục ân ái mặn nồng với Lý Quần Thanh, không để anh buồn, nhưng Văn Tự phải tới, cậu ta phải tới chia rẽ họ!
Thế thì bây giờ hắn sẽ đưa Lý Quần Thanh đi, khiến Văn Tự không bao giờ tìm thấy được nữa, hắn muốn Lý Quần Thanh hòa thuận với mình, giống như trước kia.
Chiếc xe đằng trước dừng lại, Tưởng Quân đỗ xe của Lý Quần Thanh trong hầm gửi xe, rồi mới lên xe của mình, Lý Quần Thanh nhìn hắn, đuôi tóc rối bù khiến biểu cảm bình tĩnh trên mặt anh quá lạnh nhạt, tựa một con dao, cắm vào tim Tưởng Quân. Hắn kéo phắt anh lại gần, ngửi mùi hương trên người Lý Quần Thanh, giống y hệt lúc còn ở bên hắn.
“Anh muốn thế nào? Sao anh cũng bắt đầu phát điên rồi?”
“Không phải em thích kiểu này sao?” Tưởng Quân giơ tay vén tóc Lý Quần Thanh, “Con chó điên Văn Tự, không phải đã mang em đi khỏi tôi như thế này sao?”
“Tôi chia tay với anh không liên quan đến cậu ta, là anh làm sai, tại sao đến giờ anh vẫn chưa tỉnh táo? Tưởng Quân, thật sự anh khiến tôi quá thất vọng.”
Tưởng Quân cười lạnh lùng phản bác: “Không liên quan đến nó? Cái gì cũng liên quan đến nó hết! Nếu không phải nó phá hoại chúng ta, giờ chắc chắn chúng ta đã kết hôn rồi, đâu đến lượt nó bám theo em như một con chó hàng ngày!”
Lý Quần Thanh vẫn nhìn hắn một cách lạnh lùng và khinh bỉ: “Văn Tự tốt xấu gì cũng dám nói dám làm, thành thật không lừa dối, anh thì sao? Anh nhìn xem anh bây giờ, ra thể thống gì? Anh làm sai, ngay cả bố mẹ anh cũng bị liên luỵ, anh chắc chắn anh vẫn muốn u mê không tỉnh ngộ chứ?”
“Bố tôi mất rồi,” Tưởng Quân cúi đầu, vò tóc đau khổ nói, “Nhờ phúc của Văn Tự, nó phá tan đám cưới của tôi, khiến bố tôi bị bạo lực mạng đến chết, Lý Quần Thanh, có phải em nên đền bù cho tôi không? Có phải nên quay về bên tôi, an ủi tôi không? Thanh Thanh… chúng ta hoà thuận như trước kia, được không?”
“Đó là chuyện giữa anh và Văn Tự, anh đi tìm cậu ta đi.” Lý Quần Thanh nhìn Tưởng Quân, ánh mắt như xét xử khiến toàn thân Tưởng Quân lạnh toát, “Anh không dám, anh không có tiền, anh cũng không dám đối đầu với cậu ta, đồ nhát gan, lấy tôi ra trút giận? Tôi đâu phải quả hồng mềm mặc người nắn bóp, anh dám làm thế với tôi, anh cũng đừng hòng được yên thân.”
“Lý Quần Thanh!” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Tưởng Quân bỗng đẩy Lý Quần Thanh ra, gáy anh đập vào xe, đau đến mức khoé mắt run rẩy.
Anh còn định nói gì, xe họ bị một chiếc ô tô khác tông mạnh, Tưởng Quân chồm ra sau nhìn, hắn không quen biết người đó, nhưng hắn dám chắc, đó là người Văn Tự cử tới.
Lần này hắn đã bị chọc giận hoàn toàn. Hắn kéo Lý Quần Thanh ra sau xe, dúi anh nhìn kẻ trong chiếc ô tô đằng áu, nói: “Tay sai của Văn Tự, đến nhanh thật đấy. Nó tận tuỵ thế này, tôi hận lắm. Người giàu thích thật đấy, có người liều mạng tự đâm đầu vào chỗ chết cho chúng, đúng không.”
“Anh ganh ghét đố kỵ, tâm lý méo mó, hẹp hòi quá thể đáng, tất nhiên nhìn cái gì cũng tràn ngập hận thù.”
Tưởng Quân giơ tay quanh quẩn ở eo Lý Quần Thanh: “Được thôi, em không hận, nếu giờ tôi làm gì em, em có hận không?”
Lý Quần Thanh không tin Tưởng Quân sẽ biến thành người như vậy, anh vẫn khuyên nhủ: “Tưởng Quân. Anh không phải người như thế, đừng sai càng thêm sai nữa.”
“Thế tôi là người như thế nào! Nói bằng lời của em, em hiểu tôi như thế, tại sao em không ở bên cạnh tôi!” Tưởng Quân luồn tay vào áo Lý Quần Thanh, ghé sát mặt anh, hôn anh, “Thanh Thanh, em nhận lời tôi, ở bên tôi, tôi sẽ dừng lại, được không?”
“Tôi chết cũng sẽ không ở bên anh nữa!” Lý Quần Thanh ngả ra sau, mặt Tưởng Quân bị đập đau điếng.
Hắn xoa mặt, sấn tới cưỡng hôn anh, một tay hắn bóp cổ Lý Quần Thanh, tay còn lại luồn vào lưng quần anh, bóng người trước mắt Lý Quần Thanh hoà làm một với Văn Tự, nỗi đau ngày hôm ấy cũng lan toả nhanh chóng, anh liều mạng lắc đầu, câu đừng mà trong miệng run rẩy vì sợ hãi.
Còn chưa tiến thêm bước nào, một chiếc xe thể thao giá trị không thấp phóng thẳng tới phía trước ô tô của họ, xông tới bằng tốc độ nhanh nhất, gã đang lái xe muốn tránh ra, nhưng dường như chiếc xe thể thao đó ôm quyết tâm thề chết, vẫn lao tới không hề kiêng dè. Gã lái xe sợ quá giẫm phanh, nhưng vẫn không tránh khỏi va chạm.
Người trong xe đều bị tông nghiêng ngả, gã lái xe nằm trên túi khí, máu tươi trên đầu chảy không ngừng.
Lý Quần Thanh nằm trên lưng ghế, nhìn khói trắng mù mịt, người trong chiếc xe thể thao mở cửa, vuốt tóc ra đằng sau, máu tươi trên trán chảy xuống trên khuôn mặt tuấn tú, tròng kính cũng lốm đốm vết máu. Văn Tự giơ tay liếm máu trên ngón tay, rảo bước đi tới, kéo mở cửa xe, anh không bế Lý Quần Thanh ngay lập tức, mà lôi Tưởng Quân xuống khỏi xe, đấm hết cú này đến cú khác, rất mạnh, đến mức mặt Tưởng Quân méo mó.
“Thằng… thằng chó…” Tưởng Quân cười đứt quãng, “Mày thấy Lý Quần Thanh… có chịu nhìn mày không? Xe xịn, tiền của dùng vào Lý Quần Thanh, mày thấy em ấy có chịu niềm nở với mày không?”
“Anh ấy thế nào không cần đến mày nói,” Văn Tự vỗ mặt Tưởng Quân, kéo tóc hắn, mỉm cười lạnh lùng trả lời, “Tao có thể lái toàn bộ xe thể thao của tao tông chết thằng khốn nhà mày vì anh ấy, cũng có thể tặng anh ấy hoa hồng ngập thành phố, chỉ cần bây giờ anh ấy bình an trước mặt tao, thế thì gì cũng đáng. Đi chết đi, thằng khốn này!”
“Dừng lại!” Mắt Lý Quần Thanh như muốn nứt ra, đầu anh choáng váng dữ dội, anh nhìn Văn Tự, nói, “Đánh chết anh ta cũng không có ích gì với cậu, đủ rồi, đủ rồi…”
Nắm đấm của Văn Tự ngoan ngoãn thả ra, cậu vứt Tưởng Quân sang một bên, thò người vào bế Lý Quần Thanh, anh co rúm ra sau, nhắm mắt dựa vào đằng sau, nói: “Cậu bảo Trần Minh Uẩn đến đón tôi đi.”
“…”
Bàn tay vươn ra của Văn Tự như bị tảng đá nặng nghìn cân đè trĩu, cậu kiệt sức buông thõng bên người, nhưng cậu cảm thấy rất tủi thân, đầu cậu còn đang chảy máu, cánh tay cũng rất đau, trên người cũng có rất nhiều vết thương mà Lý Quần Thanh không nhìn thấy. Cậu im lặng nhìn Lý Quần Thanh một lúc, chui vào xe, giơ tay chống bên cạnh người anh, vươn mình hôn anh.
Dùng chiếc xe cậu thích nhất và toàn thân đầy vết thương, đổi lấy nụ hôn của người cậu yêu nhất, chẳng quá đáng chút nào.
Cậu vừa hôn vừa cởi dây thừng giúp Lý Quần Thanh, tay anh co thành nắm đấm, siết chặt một lúc, đấm lên mặt Văn Tự không nặng quá cũng không nhẹ quá, rồi cụp mắt nhìn Văn Tự đang tỏ ra tổn thương: “Tôi bảo cậu gọi Trần Minh Uẩn tới, tôi không muốn cậu.”