Chim Hồng Hạc Côn Đồ - Trường Tri Oán

Chương 41




Trần Minh Uẩn banh mắt soi gương nửa tiếng đồng hồ. Chó con mắt xanh mà Lý Quần Thanh bảo, chẳng phải chính là hắn sao?

Hắn vỗ mặt, quay người đi vào phòng Lý Quần Thanh. Đi tới cạnh giường, hắn ngồi xổm xuống lặng lẽ ngắm khuôn mặt ngủ say yên tĩnh của Lý Quần Thanh, giơ tay định chạm vào, nhưng anh đã trở mình, quay lưng lại với hắn.

Lý Quần Thanh, tại sao anh lại nói thế? Có phải anh… định chấp nhận tôi không?

Văn Tự về đến nhà, anh trai cậu nhìn thấy cặp mắt xanh của cậu, bối rối hỏi: “Mày ăn mặc kiểu gì thế? Hôm nay bên Hiệp hội hỏi mày có muốn đến đó làm việc không, mày chạy đi đâu vậy?”

“Đi chứ, em nói chuyện với họ rồi.” Văn Tự cởi giày, cởi mũ, vuốt tóc ra đằng sau, đồng tử mắt xanh biếc lại không hề thiếu hài hoà chút nào, phối hợp với cặp mắt sâu thẳm và sống mũi cao, cậu cũng giống con lai.

“Bố bảo tao chuyển lời cho mày, giờ mày tự do rồi.” Văn Lập Lân đi tới trường kỷ ngồi xuống, nhìn Văn Tự ngồi đối diện mình, y mới nói tiếp, “Nhưng mày không thể kiểm soát việc kết hôn của mình được, hơn nữa, cấm mày gặp mặt Lý Quần Thanh.”

“Nếu bố sợ em tiếp tục làm chuyện gì quá đáng, thì bố có thể yên tâm. Nhưng nếu bố chỉ đơn thuần muốn nhúng tay vào cuộc sống của em, thế thì xin lỗi, em sẽ không nghe lời bố đâu.”

Văn Tự xoa mặt, đứng dậy đi lên tầng, “Anh, em biết chừng mực.”

Tháo kính áp tròng ra, cậu nhìn mình trong gương, giơ tay sờ vào môi, dường như cảm giác lúc nãy vẫn còn đây, cậu sờ mãi rồi ôm mặt, khom lưng vùi vào bồn rửa mặt, chảy nước mắt trong câm lặng.

Mắt xanh giống Trần Minh Uẩn, vậy nên anh mới cho cậu hôn đúng không? Ba năm nay thi thoảng cậu sẽ lén chuồn ra ngoài, cầm địa chỉ mà Hứa Gia Đình tìm cho cậu, đi tìm Lý Quần Thanh, lúc may mắn có thể bắt gặp anh đi dạo phố, xui xẻo thì cậu ở đối diện nhà anh cả tuần cũng không nhìn thấy anh. Số lần họ gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, nhưng lần nào Văn Tự cũng nhớ rõ ràng.

Năm đầu tiên Lý Quần Thanh chỉ có một mình, anh sẽ đến Chinatown ăn đồ Trung, ra bờ biển hóng gió, hoặc lái xe đến St. Anthony, thưởng thức phong cảnh dọc đường đi.

St. Anthony: Một thị trấn ở cực bắc của Bán đảo Bắc lớn phía bắc Newfoundland, Canada.

Năm thứ hai, bên cạnh Lý Quần Thanh có thêm Trần Minh Uẩn, Văn Tự từng điều tra lý lịch của hắn, nhiếp ảnh gia động vật nổi tiếng, điều kiện gia đình khấm khá, ưu thế con lai thể hiện hết cỡ trên người Trần Minh Uẩn, hắn đứng cùng Lý Quần Thanh tựa một cặp trời sinh. Nhưng lúc này Trần Minh Uẩn và Lý Quần Thanh vẫn có khoảng cách, dường như chỉ là bạn bè. Văn Tự từng nhìn thấy Trần Minh Uẩn mang đồ ăn cho Lý Quần Thanh, từng nhìn thấy hắn đưa Lý Quần Thanh đến bệnh viện giữa đêm, rắc rối Lý Quần Thanh gặp phải, Trần Minh Uẩn đều giải quyết giúp anh.

Năm thứ ba, Trần Minh Uẩn khoác vai Lý Quần Thanh, cũng giống như cậu, hắn uống say rồi quanh quẩn ở cổng nhà Lý Quần Thanh, tập luyện câu nói được vô số người yêu lặp lại hết lần này đến lần khác – tôi yêu em.

Lần đầu tiên Văn Tự cảm thấy tôi yêu em có sức nặng, dường như đây không chỉ là một câu nói, mà là hành động thực tế hết lần này đến lần khác kết hợp thành câu nói này.

Cậu bỗng muốn biến thành Trần Minh Uẩn, biến thành người đàn ông nom có vẻ khiến người khác thấy rất an toàn ấy. Nhưng việc này thì không thể, thậm chí Lý Quần Thanh còn chẳng thèm liếc nhìn cậu lấy một lần.

Nhưng cậu không cam lòng. Tình yêu cậu dành cho Lý Quần Thanh chỉ tăng chứ không giảm, mãi mãi vô bờ. Cậu không cho rằng tình yêu của mình thua kém Trần Minh Uẩn, không đến cuối cùng, cậu tuyệt đối không bỏ cuộc.

Vì Lý Quần Thanh quá thích chạy khắp thế giới, trợ lý của Lý Quần Thanh cũng không theo kịp bước chân anh, tự động từ chức, bày tỏ không thể gánh vác nổi. Nếu đi theo một ông sếp nói lắm còn được, nhưng anh cứ lầm lì nhạt nhẽo, trợ lý sắp nổi mốc rồi.

Người phụ trách bên nhân sự – Tả Vận – lật sơ yếu lý lịch của nhân viên mới tuyển, chỉ có người tên Văn Tự này nom đáng tin cậy nhất, thế là cô bước ra khỏi văn phòng, nhìn lướt một lượt mấy gương mặt mới, cuối cùng tìm thấy mục tiêu, vẫy tay nói: “Văn Tự, cậu lại đây.”

Nghe xong sắp xếp của Tả Vận, Văn Tự mãi không hoàn hồn, cậu chỉ muốn làm việc cùng Lý Quần Thanh, nhưng không dám tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy. Phản ứng đầu tiên của cậu là từ chối, chắc chắn Lý Quần Thanh không muốn gặp cậu, nếu cậu tiếp xúc với anh gần như vậy, chắc chắn sẽ khiến Lý Quần Thanh càng chán ghét cậu.

“Nhưng chị đã hỏi mấy nhân viên mới khác, họ đều không muốn làm trợ lý của chuyên gia Lý, chuyên gia Lý đến chỗ chúng ta cũng lâu lắm rồi, thấy anh ấy toàn cô độc một mình, chúng ta mới muốn ghép một trợ lý cho anh ấy, ai dè trợ lý này làm mấy ngày bèn bỏ chạy, chuyên gia Lý thích cống hiến cho nghiên cứu động vật, việc này đâu có sai.”

“…”

Một bóng người lướt qua bên cạnh Văn Tự, cậu ngước mắt lên nhìn, chính là Lý Quần Thanh. Nhìn thấy bóng lưng đó biến mất, cậu mới nói, “Vâng, nhưng em nghĩ có thể chuyên gia Lý không thích em lắm đâu.”

Tả Vận vỗ vai Văn Tự, cổ vũ cậu: “Làm gì có thích với không thích, giờ không thích không có nghĩa là sau này không thích, cố gắng làm là đúng rồi! Đi đi, đi làm quen với chuyên gia Lý đi.”

Văn Tự đi tới cửa văn phòng của Lý Quần Thanh, chần chừ một lúc, giơ tay định gõ cửa, kết quả lại chạy vào nhà vệ sinh, vuốt tóc, chỉnh lại áo, đeo kính ngay ngắn, hít sâu một hơi, lần này cậu trở về cửa phòng, lại giơ tay lên định gõ. Lúc này giọng Lý Quần Thanh vọng ra từ bên trong, anh bảo anh không cần trợ lý, bảo nhân viên mới về đi.

Ngón tay Văn Tự định gõ cửa rụt về, siết thành nắm đấm, cuối cùng buông thõng bên người. Cậu biết trước sẽ là vậy, tại sao vẫn ôm thái độ thử xem?

Còn chưa đi được mấy bước, cánh cửa sau lưng mở ra, Văn Tự đứng lại, ngoái đầu nhìn Lý Quần Thanh đứng ở cửa.

“Vào đây.” Lý Quần Thanh lạnh lùng nói. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Trái tim Văn Tự lại bắt đầu đập thình thịch. Dường như lâu lắm rồi cậu không cảm nhận được nhịp tim chứng tỏ mình đang sống thế này nữa. Không, không phải không cảm nhận được, trái tim cậu vốn không nằm trên người cậu, vẫn luôn ở chỗ Lý Quần Thanh, chỉ có Lý Quần Thanh mới khiến nó đập được.

Văn Tự theo Lý Quần Thanh vào văn phòng, Lý Quần Thanh ngồi xuống trường kỷ, Văn Tự chỉ đứng đó, cách anh rất xa.

“Tôi từng bảo mãi mãi đừng gặp lại đúng không? Văn Tự, cậu tự bảo sẽ không lừa tôi.”

“Xin lỗi.” Cuối cùng Văn Tự cũng dám nhìn thẳng vào Lý Quần Thanh mà không kiêng dè gì, nhìn cho rõ gương mặt anh, cậu cảm thấy thoả mãn. “Em sẽ bảo chị Vận, em không làm trợ lý của anh nữa.”

Thấy Lý Quần Thanh không trả lời, lại cúi đầu xử lý công việc, cậu tự hiểu ý đi ra ngoài, được làm việc cùng một chỗ là đủ vui rồi, cậu còn ngu ngốc ảo tưởng điều gì nữa.

“Nếu chỉ là học hỏi, tôi bằng lòng dạy cậu.”

Bàn tay chạm vào tay nắm cửa của Văn Tự cứng đờ, cậu còn chưa chuyển đổi được thông tin trong câu nói này thành một câu đơn giản “cậu có thể ở lại bên tôi”, Lý Quần Thanh đã nói tiếp, “Nhưng những việc khác, cậu khỏi phải nghĩ đến.”

Văn Tự còn chưa quay lại cảm ơn Lý Quần Thanh, dường như anh sợ nhìn thấy cậu, nói ngay, “Ra ngoài đi, tôi có việc sẽ gọi cậu.”