Việc Lý Quần Thanh ra đi không có thời gian, không có tận cùng. Văn Tự còn không kịp đi mua một bó hoa tặng anh, anh đã xuất phát rồi.
Vốn dĩ cậu rất ổn, bề ngoài rất bình tĩnh, dậy sớm đánh răng rửa mặt ăn sáng, lúc thấy hoa tươi mà cô giúp việc cắm vào bình, cậu không thể giả vờ điềm tĩnh được nữa.
Cậu chỉ đi nhìn một cái thôi, dẫu chỉ nhìn thấy được bóng lưng Lý Quần Thanh, dù một góc áo thôi, cũng đáng.
Mặc kệ người hầu ngăn cản, cậu lái ô tô phóng thẳng đến sân bay. Đêm hôm qua lúc kết thúc, Lý Quần Thanh bảo cậu về giường mình ngủ. Cậu không nghe lời, giơ tay ôm anh không buông.
“Lý Quần Thanh.” Văn Tự vuốt ve cánh tay anh, hỏi, “Mai tôi đi tiễn anh được không?”
Lý Quần Thanh đáp rất dứt khoát: “Không được.”
“Được thôi.” Văn Tự vùi mặt vào hõm cổ Lý Quần Thanh, tham lam ngửi mùi thơm trên người anh, không nói gì nữa.
Cậu không muốn ngủ. Cậu chỉ muốn ôm Lý Quần Thanh, phác hoạ lại toàn thân anh không thiếu một cọng vào tim mình, ghi nhớ thật kỹ. Trong lúc Lý Quần Thanh nửa tỉnh nửa mơ, cậu lại hỏi: “Mai anh đi sân bay nào?”
Lý Quần Thanh đang mơ màng, nói luôn tên sân bay. Sau đó Văn Tự còn muốn hỏi nữa, anh chẳng đáp nữa.
Cậu lén lút đứng dậy, ngủ đối diện Lý Quần Thanh, ôm anh vào lòng, thật chặt, không một kẽ hở, tỉnh táo nhìn căn phòng từ lúc tối đen cho đến khi sáng bảnh.
Thấy Lý Quần Thanh có vẻ sắp tỉnh, cậu nhanh chóng hôn một phát lên mặt anh, rồi giả vờ ngủ. Lý Quần Thanh không lưu luyến chút nào, còn chẳng có thời gian ngoảnh đầu liếc nhìn cậu, cũng chẳng có tâm trạng một câu nói tạm biệt với cậu.
Người trong sân bay hối hả, Văn Tự càng đi càng nhanh, cậu nhìn xung quanh, không có, chẳng ai là anh cả. Còn chẳng có ai cao gầy như Lý Quần Thanh. Cậu ra khỏi sân bay, một chiếc máy bay đang vụt qua đỉnh đầu, cậu đứng đó, nhìn theo mãi.
Lý Quần Thanh đeo bịt mắt định ngủ, nhưng anh cứ cảm thấy ngoài cửa sổ có gì đó đang thu hút anh nhìn xuống dưới. Anh dựa gần cửa sổ, nhìn xuống. Anh nhìn thấy sân bay bao la từ từ co thành một chấm nhỏ, cho tới khi chẳng còn nhìn thấy nữa, anh mới kéo bịt mắt xuống, thả lỏng toàn thân.
Có điều ánh mắt vẫn luôn nhìn anh đăm đăm ấy, ở bầu trời cao thế này, cũng chẳng nhìn thấy chút nào nữa.
Trong ba năm ròng, từ một thành viên bình thường của Hiệp hội Bảo vệ Động vật hoang dã, Lý Quần Thanh leo một mạch đến vị trí hội phó. Anh vốn không muốn tiếp nhận trách nhiệm nặng nề này, suy cho cùng thì rất nhiều lúc anh không muốn xã giao, nhưng hội trưởng nhiệm kỳ trước đánh giá anh rất cao, anh cũng tôn trọng tiền bối, các thành viên ủng hộ anh đều rất nhiệt tình, anh gật đầu đồng ý, đảm bảo mình nhất định sẽ làm tốt, xứng đáng với kỳ vọng của mọi người.
Mặc dù công việc thuận lợi, nhưng nghiên cứu học thuật của Lý Quần Thanh cũng không muốn bị tụt hậu. Lúc rảnh rỗi nên đi công tác thì đi công tác, từng quan sát hổ từng bắt rắn độc, mọi loài động vật đều đi một lần, chỉ có mỗi chim hồng hạc mà trước đây anh thích nhất, ba năm này anh không đi lấy một lần.
Cắt đứt với quá khứ, mọi thứ liên quan đến quá khứ, anh đều phải vứt bỏ. Mấy năm nay anh rất hứng thú với gấu Bắc Cực, đi đi về về bất tiện, bèn dứt khoát mua nhà ở Canada, tiện cho việc ăn ở đi lại. Một năm 365 ngày, hơn 100 ngày là đến Newfoundland theo nhiếp ảnh gia động vật, quan sát hình thái sinh hoạt của gấu Bắc Cực.
Newfoundland: Một hòn đảo lớn thuộc Canada nằm ngoài khơi miền đông Bắc Mỹ.
Vài ngày nữa gấu Bắc Cực sẽ ngủ đông, anh hẹn Trần Minh Uẩn – nhiếp ảnh gia động vật con lai mà anh làm quen ở Canada – cùng ăn cơm, ăn xong sẽ đi ngắm gấu. Anh vừa ra ngoài bèn gặp phải Jessica – con gái út đang học tiểu học nhà hàng xóm, hình như cô bé đã đợi ở cửa rất lâu, Lý Quần Thanh mở cửa hỏi cô bé có chuyện gì.
Jessica lấy một xấp thư dày cộp từ trong cặp ra đưa cho anh, và bảo anh rằng, kể từ một năm trước, nhà cô bé liên tục nhận được thư của một người ký tên là Hồng Đậu, toàn là tiếng Trung, họ không hiểu, nhưng cũng không biết rốt cuộc người này định gửi cho ai, vậy nên vẫn giữ mãi, cho tới khi gặp Lý Quần Thanh, bố cô bé mới đoán chắc là gửi cho anh, nhưng gửi nhầm địa chỉ.
红豆 Hồng Đậu (adzuki bean) hay còn gọi là đậu tương tư, không phải đậu đỏ (kidney bean)
Lý Quần Thanh cũng không biết ai tên Hồng Đậu, nhưng con phố này chỉ có một mình anh là người Trung Quốc, anh đành nhận thư, cảm ơn cô bé, còn bảo cô bé chuyển lời cảm ơn cho bố mẹ.
Bây giờ anh không có thời gian đọc thư, Trần Minh Uẩn đã gọi điện thoại giục anh rồi, anh nhét thư vào túi rồi đi.
Vừa đến cửa quán ăn, Trần Minh Uẩn vẫy tay với anh cách cửa sổ, Lý Quần Thanh siết chặt áo gió, khoác túi ngồi đối diện hắn. Trần Minh Uẩn chìa cà phê đã gọi ra trước mặt Lý Quần Thanh, nói: “Chuyên gia Lý, trong danh sách bạn bè của tôi có người muốn cách liên lạc với anh, có cho không nhỉ? Đã lần thứ ba rồi đấy.”
“Tại sao anh phải đăng ảnh tôi lên trang cá nhân của anh?” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Trần Minh Uẩn lập tức tỏ ra vô tội: “Tôi chỉ đăng ảnh chúng ta cùng ngắm gấu, chia sẻ đời thường! Rõ ràng mặc kín thế mà vẫn có người nhận ra anh đẹp trai, lợi hại thật. Tôi chỉ hỏi thôi, nếu anh không cho thì tôi từ chối là xong.”
Lý Quần Thanh đáp một tiếng, nói: “Lần sau đừng hỏi tôi nữa, từ chối luôn giúp tôi.”
Đến khu gấu Bắc Cực sinh sống sẽ rất lạnh giá, Lý Quần Thanh thay áo gió, mặc áo phao lông vũ, lông mi kết băng, làn da trắng ngần so với tuyết mà chẳng thua kém chút nào, Trần Minh Uẩn gọi là nhiếp ảnh gia động vật cho oai, nhưng trong album của hắn ngoài chụp gấu ra thì toàn là ảnh chụp Lý Quần Thanh ở đủ góc độ.
Nếu may mắn thì trong ngày đến lắp đặt thiết bị xong xuôi, là có thể nhìn thấy gấu Bắc Cực hoạt động, nếu xui xẻo thì phải đợi mấy ngày liền. Lần này họ rất bất hạnh, canh thiết bị mấy ngày liền, chẳng nhìn thấy bóng con gấu nào.
Trần Minh Uẩn thay ca với người khác xong bèn dẫn Lý Quần Thanh ra ngoài xem sân băng tự nhiên hắn tìm thấy, hắn khăng khăng đòi dạy Lý Quần Thanh khiêu vũ trên băng, Lý Quần Thanh từ chối, ngồi bên cạnh xem Trần Minh Uẩn vừa trượt vừa chụp ảnh, ai dè băng bên kia mỏng quá, Trần Minh Uẩn vô tình rơi xuống. Lý Quần Thanh lập tức lao tới, lúc lại gần thì bò tiếp, kéo tay Trần Minh Uẩn lên, nhưng băng dưới người anh cũng mong manh, anh cũng rơi xuống hồ băng, cặp anh khoác đi không kéo khoá, thư bên trong tựa lá cây úa vàng, bồng bềnh trong nước hồ băng. Lý Quần Thanh ra sức túm được một lá thư, Trần Minh Uẩn ôm anh, bơi sang bờ bên kia đẩy anh lên trên, Lý Quần Thanh quay người kéo cả hắn lên, Trần Minh Uẩn nhìn gương mặt anh bị đóng băng đỏ ửng, cực kỳ áy náy xin lỗi anh.
Lý Quần Thanh lắc đầu bảo không sao, Trần Minh Uẩn kéo tay anh, sốt ruột dẫn anh về trại: “Mau về thay quần áo đi, anh không thể bị ốm được.”
Thay quần áo ngồi cạnh đống lửa, xương và cơ bắp toàn thân Lý Quần Thanh mới giãn ra, lúc cầm khăn lau tóc ướt, anh giơ tay lấy bức thư duy nhất nhặt lại được.
Đã thời đại nào rồi, sao vẫn có người viết thư? Sáp niêm phong trên thư đã nứt vỡ, Lý Quần Thanh rút lá thư ra, chữ trên đó đã mơ hồ không rõ, chỉ còn lại một đoạn cuối còn miễn cưỡng đọc được rõ—
Cả đời dài lắm, em rất muốn kết thúc sớm. Cuộc đời này chấm dứt, anh uống canh Mạnh Bà sẽ quên mất lời anh từng nói, như thế thì em sẽ được gặp lại anh. Nhưng em lại muốn anh sống lâu trăm tuổi, không bệnh tật không tai ương, đừng gặp lại em nữa.