Văn Tự nằm trong đống đồ chơi lông chim hồng hạc chất đầy phòng, bên tay là đủ thứ rượu danh tiếng bị cậu ta uống vài ngụm rồi vứt đổ ra sàn, màu đỏ màu vàng chảy khắp nơi.
Hứa Gia Đình nhìn Văn Tự kiên trì gọi cho Lý Quần Thanh đến cùng, gã tựa vào Châu Vận Thần: “Tao bảo này, Văn Tự thế này có xảy ra vấn đề gì không nhỉ?”
“Xảy ra vấn đề gì được. Cùng lắm thì mắc bệnh tương tư, chứ còn mắc được bệnh gì nữa?” Châu Vận Thần nhét một miếng bánh ngọt to vào miệng, “Trước kia Văn Tự hẹn hò với Tống Văn Nhân, đều là con gái người ta chủ động, Tống Văn Nhân là mỹ nữ đại học danh tiếng, vừa tốt tính vừa kiên nhẫn, nó còn chẳng thèm chủ động hẹn người ta, tên Lý Quần Thanh này giỏi thật đấy.”
“Cũng phải.” Hứa Gia Đình gật đầu.
Lúc này Văn Tự ngồi dậy, lảo đảo định đi ra ngoài, Hứa Gia Đình vội vã tới dìu cậu ta, vô tình giẫm phải một con chim hồng hạc, Văn Tự gục trên cổ tay gã, chỉ vào chân gã nói: “Tao chặt chân mày đấy, nhấc lên!”
Hứa Gia Đình vội vàng hùa theo: “… Được được được, thiếu gia Văn Tự à, mày muốn đi, tao đi cùng mày được không? Bố mẹ mày bảo bọn tao trông nom mày, mày đừng say xỉn phá phách nữa.”
“Tao phải đi tìm Lý Quần Thanh, anh ấy không nghe máy tao gọi, không trả lời tin nhắn của tao… Tao phải đi bắt anh ấy…” Văn Tự đứng dậy, ôm chặt hai cánh tay, say ngật ngưỡng nhìn Hứa Gia Đình, “Ôm chặt anh ấy trong lòng, khiến anh ấy chẳng đi đâu được nữa, chỉ ở bên tao… muốn anh ấy ở bên tao…”
“Giờ mày uống rượu rồi không lái xe được, mày cũng không tìm được anh ta đang ở đâu, mày nghe lời tao đi, ngoan ngoãn đi ngủ đi, ngủ dậy rồi đi tìm sau, được không người anh em?”
“Mặc kệ tao!” Văn Tự hất văng Hứa Gia Đình, “Tao muốn đi gặp anh ấy bây giờ!”
Châu Vận Thần đỡ Hứa Gia Đình dậy: “Này mày đủ rồi đấy, lần trước mày say xỉn phá phách đã làm hỏng một con xe tốt như thế, mẹ kiếp lần này lại muốn làm gì nữa? Mày ở yên đấy, tao dẫn người đến cho mày, được không?”
Văn Tự ngước mí mắt lên liếc nhìn y, nói: “Thế tao muốn thấy anh ấy trong vòng ba mươi giây, mày làm được không?”
“Được, được, mày ngủ một giấc đi, ngủ dậy sẽ mời đến cho mày ngay. Thật đấy, mày không tin tao à? Châu Vận Thần tao đã bao giờ lừa mày chưa?” Châu Vận Thần nói đoạn bèn bắt đầu hành động ngay, y bảo Hứa Gia Đình trông nom Văn Tự, còn mình thì xuất phát.
Lý Quần Thanh họp xong, vừa ra khỏi viện nghiên cứu, sau khi nhìn thấy người mặc áo thể thao đứng ở cổng viện nghiên cứu, anh lùi lại một bước, muốn quay người trở vào trong, Châu Vận Thần đã chặn đường anh.
Lý Quần Thanh nhìn Châu Vận Thần, chờ y lên tiếng. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Châu Vận Thần bị nhìn đến mức phải đứng ngay ngắn, y ho một tiếng, nói: “Chuyên gia Lý, bạn tôi muốn gặp anh ngay, anh có thể đi cùng tôi được không?”
Lý Quần Thanh rời mắt nhìn về phía trước, nói: “Không đi.”
“Chắc hẳn anh đã tiếp xúc với bạn tôi lâu rồi, cũng biết tính nết nó ra sao mà, nếu anh không đi, chắc chắn nó sẽ nổi điên.”
“Không phải cậu ta vẫn luôn là một thằng điên sao?” Bàn tay cầm văn kiện của Lý Quần Thanh siết chặt, “Tôi không muốn qua lại với loại điên, cậu về đi.” Nói đoạn, anh bèn đi vòng qua Châu Vận Thần, thật sự không định dính dáng gì đến Văn Tự nữa.
“Trước đây nó có thể bảo chúng tôi đi xử Tưởng Quân, anh tưởng chuyện này cứ thế là xong sao? Chuyên gia Lý, anh đã biết Văn Tự là kẻ điên rồi, thế thì anh càng phải trò chuyện với nó, khiến nó từ bỏ suy nghĩ làm hại người khác mới đúng! Anh cứ trốn nó mãi thế này, sẽ chỉ chọc tức nó thôi! Nhà tên Tưởng Quân đó bị nó điều tra rõ ràng, ngay cả số nhà bố mẹ anh ta mà nó cũng biết, anh chắc chắn không đi chứ?”
Lý Quần Thanh dừng bước, rõ ràng bóng lưng thẳng tắp của anh cứng cỏi nhường ấy, nhưng Châu Vận Thần nhìn thấy rõ cảnh tượng cái bóng vỡ thành cánh hoa. Lý Quần Thanh quay người, đi tới cạnh xe Châu Vận Thần, nói: “Lái đi.”
Giờ Tưởng Quân còn liên quan gì đến anh nữa? Chẳng có quan hệ chó má gì hết. Nhưng Lý Quần Thanh vốn mềm lòng, không thể nhìn cảnh người khác sống vất vả, Tưởng Quân đủ khổ rồi, hắn đã làm sai, anh sẽ không tha thứ cho hắn, nhưng bố mẹ vô tội của hắn thì không nên bị dính dáng vào, anh nhịn, anh nhịn hết vì họ.
Lý Quần Thanh được Châu Vận Thần đưa đến nhà bố mẹ Văn Tự, mở cửa phòng Văn Tự, mức độ kinh ngạc trước cảnh tượng nhìn thấy không hề thua kém Văn Tự gửi ảnh dương v*t vẽ chim hồng hạc cho anh.
Màu hồng ngập phòng, chim hồng hạc màu hồng chất đống như sắp chọc thủng cả trần nhà, một con chim hồng hạc xù lông vừa nhìn thấy anh bèn lao xồng xộc tới, Lý Quần Thanh còn chưa hoàn hồn khỏi cơn sốc thì đã bị chim hồng hạc đè lên cửa.
“Thích không?”
Lý Quần Thanh nhìn món đồ chơi màu hồng khổng lồ đang đè mình, nói: “Đứng dậy.”
Văn Tự nhìn Lý Quần Thanh không rời lấy một giây qua mắt món đồ chơi: “Anh bảo tôi có thích hay không, nói rồi tôi sẽ đứng dậy.”
“Cậu muốn nghe đáp án nào? Nghe đáp án nào thì cậu không nổi điên, cậu bảo tôi trước đã.”
“… Anh nói đáp án nào tôi cũng sẽ không nổi điên, tôi nghe lời anh, Lý Quần Thanh, sao anh lại nói với tôi như thế?”
Lý Quần Thanh cũng bất động, cứ lãnh đạm nhìn cậu ta như thế, anh nói: “Cởi bộ đồ chơi ra, chúng ta ngồi nói chuyện tử tế.”
Văn Tự không nói gì, cậu ta dùng mỏ chim chạm vào môi Lý Quần Thanh, nói: “Tôi mà cởi thì không thể ngồi nói chuyện tử tế được đâu.”
“…” Lý Quần Thanh đẩy mỏ chim màu đen ra, lặp lại lần nữa, “Cởi ra.”
Văn Tự đứng dậy, đứng trước mặt Lý Quần Thanh, vụng về cởi bộ quần áo đồ chơi, bên trong cậu ta không mặc quần áo, đuôi chim hồng hạc ở bụng được vẽ sống động như thật, đầu chim còn lại giấu trong quần lót, giờ đang ngóc dậy, như muốn thò đầu ra nhìn Lý Quần Thanh.
“Tôi bảo rồi…”
Văn Tự vứt bộ đồ vào đống chim hồng hạc, bước tới từng bước một, giống như dã thú chờ con mồi đã lâu, Lý Quần Thanh quay người vặn tay nắm cửa, nhưng kiểu gì cũng không mở được, Châu Vận Thần đã khoá trái từ lâu.
“Tôi mà cởi thì không thể ngồi được đâu. Lạnh lắm…” Văn Tự giơ tay đỡ bên sườn Lý Quần Thanh, trên cần cổ anh vẫn còn dấu hôn của cậu ta, đẹp biết bao, là của cậu ta, Lý Quần Thanh của cậu càng xinh đẹp hơn. Cậu ta cúi đầu hôn lên cổ Lý Quần Thanh, lưỡi liếm nhẹ những dấu hôn đó, “Lý Quần Thanh… anh tốt nhất, anh dạng chân ra, cho tôi vào sưởi ấm đi.”